Sau đó, Sở Tần để Tiểu Vũ ngồi ở trước bàn trang điểm, hắn dùng lược tỉ mỉ chải lên mái tóc của nàng!
“Không ngờ ngươi cũng biết trải tóc cho nữ nhân!” Tiểu Vũ qua gương nhìn thấy hành động tỉ mỉ của Sở Tần thì vô cùng cảm động.
“Trước đó, mẹ của ta dạy ta!” Sở Tần gật đầu một cái.
Nghe đến đây, gương mặt Tiểu Vũ ngay lập tức mất đi nụ cười.
Nhìn qua gương đã thấy đôi mắt nàng có dấu hiệu rơi lệ.
“Hỏng bét!” Sở Tần thầm nghĩ hắn nói như vậy khác nào khơi gợi lỗi đau trong lòng Tiểu Vũ.
Sở Tần lại bắt đầu suy tính, Tiểu Vũ là nữ nhân của hắn, mà Bỉ Bỉ Đông quá nửa cũng sẽ thành nữ nhân của hắn, mà thù hận giữa hai người thật sự quá sâu, muốn hóa giải thật sự không dễ dàng.
Mấu chốt để giải quyết việc này chính là phục sinh mẹ của Tiểu Vũ.
“Tiểu Vũ sao ngươi lại khóc?” Sở Tần hỏi.
“Ta nghĩ tới mẹ của ta.” Đôi mắt Tiểu Vũ ướŧ áŧ nói: “Trước kia chính là nàng thường xuyên trải tóc cho ta, mà bây giờ nàng lại không có ở đây!”
“Đừng khóc!” Sở Tần nghe đến đây thì cũng ôn nhu lau nước mắt cho Tiểu Vũ, rồi hắn bất chợt ôm lấy nàng từ đằng sau.
“Ừ!” Tiểu Vũ khẽ gặt đầu, sau đó xoay người một cái rồi ôm chặt lấy Sở Tần: “Sở Tần, ta thích ngươi!”
“Ta cũng thích ngươi!”
Trong khi nói, tay của Sở tần có chút không ngoan ngoãn, không cẩn thận cởi ra chiếc áo mỏng duy nhất trên người Tiểu Vũ.
Nhìn nàng hiện giờ đã phát dục rất tốt, chỗ cần lồi thì lồi, chỗ cần lõm thì lõm.
Thân hình duyên dáng yêu kiều, điển hình của tuyệt sắc mỹ nhân.
“Ta xin lỗi, ta thật sự không cố ý!” Sở Tần có hơi đỏ mặt.
“Không việc gì, bởi vì ta đã coi ngươi là nam nhân đáng để phó thác cả cuộc đời!” Tiểu Vũ lắc đầu, thì thầm những lời nói từ tận đáy lòng vào tai Sở Tần.
Nghe được những lời nói này của Tiểu Vũ, nếu Sở Tần vẫn còn nhịn thì hắn không phải là nam nhân nữa.
Thế là Sở Tần lớn mật, đẩy Tiểu Vũ xuống giường.
“Keng! Nhiệm vụ chải tóc cho Tiểu Vũ thành công, chúc mừng ký chủ nhận được Sông Đồ Thất Thương.”
“Keng! Nhiệm vụ đi dạo cùng Tiểu Vũ thành công, chúc mừng Ký chủ nhận được Hồn vương lực lượng.”
. . .
Nháy mắt một năm đã trôi qua!
Nặc Đinh thành, bên ngoài Đại Đấu Hồn Tràng.
Một đôi nam nữa khoác cánh tay nhau cùng đi ra, bọn họ đều đeo mặt nạ, người nam thân mặc trường bào màu xanh nhạt, dáng dấp anh tuấn, người nữ mặc trang phục màu hồng nhạt, trên đầu nàng còn có một đôi tai thỏ hết sức đáng yêu.
Hai người này không ai khác chính là Sở Tần và Tiểu Vũ.
Trải qua một năm ở bên cạnh Sở Tần, Tiểu Vũ đã ngày càng thành thục hơn.
"Quá tốt rồi, Sở Tần!" Tiểu Vũ tay cầm bọc ngân lượng, biểu lộ cực kỳ hưng phấn: "Nhiều kim hồn tệ như vậy có thể mua rất nhiều cà rốt!"
Một năm qua, Sở Tần cùng Tiểu Vũ rất hay đến Đại Đấu Hồn Tràng, vừa là để thông qua chiến đấu tích lũy kinh nghiệm, thuận tiện kiếm thêm chút kim hồn tệ.
"Suốt ngày chỉ biết ăn thôi." Sở tần sủng nịch cười: "Sớm muộn cũng biến thành con thỏ mập mạp!"
"Sẽ không đâu!" Tiểu Vũ lắc Lắc đầu: "Thỏ ăn cà rốt không bao giờ mập!"
"Mập cũng không sao!" Sở Tần trêu ghẹo: "Đến khi đó sẽ không còn ai thích ngươi, cũng sẽ không có ai tranh giành ngươi với ta nữa!"