Mục Vân Đông nói chọc giận vị khách đang ôm nguyên thạch:
- Tiểu tử, anh nói bậy gì đó, anh có biết đây là một khối nguyên thạch Phỉ thúy cao cấp không, lúc ấy ông chủ này chính là mời chuyên gia giám định Nguyên Thạch tiến hành giám định.
Chủ tiệm liếc nhìn khối đá lớn kia một cái, từ từ nói:
- Tôi đã mời người đi xem qua, nhưng thật sự không phải khối này, ông chủ Hàn ông không phúc hậu, lại tự tiện thay một khối khác cho tôi.
Ông chủ Hàn lại nổi giận:
- Ông chủ La, rốt cuộc là ai không phúc hậu, tôi đưa cục đá lớn cho anh, anh lại nói không cần nữa, nếu mọi người đều như vậy thì sau này chúng ta làm ăn thế nào.
Nhìn hai người lại ầm ỹ, Mục Vân Đông lộ ra vẻ mặt khinh thường:
- Chậc chậc, ngay cả cục đá vỡ này còn không biết xấu hổ, tặng cho tôi tôi cũng không cần.
- Anh nói cái gì? Anh nói cục đá của ai bị vỡ?
Ông chủ Hàn túm quần áo của Mục Vân Đông, trên mặt tràn đầy âm trầm.
- Tôi nói cục đá của anh bị vỡ.
Mục Vân Đông nhẹ nhàng bâng quơ nói.
- Anh nói láo, cục đá của anh mới vỡ.
Ông chủ Hàn tức giận trừng to, chỉ vào cục đá trên tay Mục Vân Đông.
- Cục đá của tôi chính là bảo bối tuyệt thế, há có thể so sánh với cục đá nát của anh được.
- Mẹ nó, hôm nay thật sự là gặp quỷ, ai cũng tới chế nhạo tôi, ông chủ La, anh có thể cắt ngọc được không?
Ông chủ Hàn đối mặt với chủ tiệm, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn:
- Hôm nay tôi muốn cắt tảng đá này ở đây, nếu thật sự là một tảng đá bình thường thì tôi sẽ đặt cọc cho ông chủ La gấp đôi. Ngược lại, nếu như cục đá này bị đánh tráo, ông chủ La anh nhất định phải mua lại, còn có tiểu tử này, anh phải quỳ xuống đất xin lỗi.
- Cắt thì cắt, tôi không sợ, thuận tiện cắt luôn của tôi cũng được.
Mục Vân Đông cũng muốn xác nhận một chút xem bảo bối thông qua linh khí có chuẩn hay không, cục đá trên tay lão rốt cuộc là bảo bối tốt gì.
Nếu như ông chủ Hàn muốn cắt nguyên thạch ngay tại chỗ, thì ông chủ La đương nhiên không phản đối, dù sao thì anh cũng sẽ không thiệt.
- Dọn đến hậu viện cửa hàng đi thôi.
Ông chủ La làm ra một thủ thế.
Khối nguyên thạch Ông chủ Hàn mang đến không nhỏ, lập tức hai người tốn rất nhiều sức lực mới có thể nâng được nó đến hậu viện.
Ông chủ La lấy ra một máy cắt từ trong phòng, cũng cắm điện vào.
- Anh làm hay là tôi làm?
Ông chủ La hỏi ông chủ Hàn.
- Tôi làm cho, tôi còn không tin thứ tôi mang đến sẽ là một cục đá vô dụng.
Ông chủ Hàn tự mình cầm đao, chỉ thấy lão thật cẩn thận đặt cục đá xuống máy cắt, một đao chém xuống để lộ ra hai khối mặt cắt màu trắng xám, màu sắc còn rất hỗn tạp.
- Không vội, sắp ra xanh rồi.
Ông chủ Hàn tràn đầy tự tin.
Nhưng mà lão đã thất vọng rồi, mãi đến khi cắt cả tảng đá thành từng khối nhỏ, thì thiếu chút nữa biến thành đá vụn, cũng không cắt ra được một khối có giá trị.
- Sao có thể như vậy được?
Ông chủ Hàn kêu rên nói.
- Tôi nói anh thay đồ của tôi rồi mà.
Hai tay ông chủ La bắt lấy.
- Mặc dù tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nếu đã đánh cược thì phải chịu thua, tiền đặt cọc của anh tôi sẽ trả gấp đôi.
Ông chủ Hàn có chút không chịu nổi, vẻ mặt âm lãnh, lão nhìn về phía Mục Vân Đông:
- Tiểu tử, không phải cậu nói cũng muốn cắt à? Cắt đi, tôi thật ra muốn xem thử cục đá xấu xí kia của cậu là bảo bối gì.
- Được, nhưng tôi sẽ không làm, anh giúp tôi cắt đi.
Ông chủ Hàn nhận lấy cục đá, vẻ mặt không tình nguyện.
- Anh phải cẩn thận một chút, cục đá này của tôi không lớn, không thể đặt, tốt nhất là lột từng lớp vỏ đi.
Mục Vân Đông lại phân phó nói.
Mặc dù ông chủ Hàn không muốn nhưng vẫn làm theo, lão càng cẩn thận hơn, cắt bỏ từng lớp.
Ngay khi cắt đến trung tâm, chiếu ra một chút màu xanh lục.
- Hấp dẫn.
Ánh mắt của hai ông chủ đều sáng lên.
Ông chủ Hàn càng thêm cẩn thận, sợ hãi tay run một cái cắt đứt một chút mạt xanh.
Sau khi da bên ngoài dần dần bào mòn, lộ ra một hòn đá màu xanh to bằng quả trứng gà.
- Vậy mà lại là Băng Chủng Đế Vương Lục!
Hai ông chủ đều la hoảng lên, hai mắt của bọn họ tỏa ánh sáng, hô hấp dồn dập.
- Tiểu tử, bán khối phỉ thúy này cho tôi đi.
Ông chủ Hàn vội vàng nói.
- Vẫn là bán cho tôi đi, đây là cửa hàng ngọc khí, tôi mới có thể làm cho khối phỉ thúy này có cái giá lớn nhất.
- Tôi ra 100 triệu.
Ông chủ Hàn lập tức đưa ra một cái giá.
- Hừ! Một khối Đế Vương Lục cực phẩm như vậy mà anh mới ra 100 triệu, lão phu ra 150 triệu.
Ông chủ La cũng không yếu thế.
- Tôi ra 200 triệu!
Ông chủ Hàn cắn chặt răng.
- Lão phu 250 triệu.
Ông chủ La cũng không chịu thua, có thể nhìn ra được, ông chủ La này hẳn là thật sự là tài đại khí thô, tăng giá lên năm ngàn vạn.
Mục Vân Đông ở bên cạnh nhìn hai người tăng giá tranh đoạt, nói thật, khi ông chủ Hàn hô giá lần đầu tiên thì anh đã hoảng sợ, không ngờ một khối Phỉ thúy lại đáng giá như vậy.
Lúc anh lấy được cục đá này thuần tuý là cảm thấy linh khí của nó sung túc, chắc là một bảo bối, nhưng không ngờ lại bán được nhanh như vậy.
Trước mắt nhìn hai người không ai nhường ai, giá cả của người này còn cao hơn người kia, anh cũng có chút động lòng.
- Các người từ từ thương lượng, đến cuối cùng ai giá cao thì tôi sẽ bán cho người đó.
Hai tay Mục Vân Đông nắm chặt.
Đột nhiên, ông chủ Hàn vốn còn đang tranh giành giá cả vì giá cả của Phỉ thúy, ánh mắt chuyển tới trên tay Mục Vân Đông.
- Trước tiên dừng một chút, tiểu huynh đệ, vòng trên tay anh có thể cho tôi xem một chút không.
- Cái gì? Anh lại coi trọng vòng tay của tôi à?
Mục Vân Đông không biết ông chủ Hàn này đang làm cái gì, nhưng đối với đồ cổ thì anh hoàn toàn không thành thạo, đã có người coi trọng, anh cũng không ngại lấy ra cho người ta giám định và thưởng thức một chút.
Ông chủ Hàn lấy hạt châu quan sát kỹ lưỡng, thỉnh thoảng lại dùng mũi ngửi ngửi, tới cuối cùng lại có chút kích động.
- Tiểu huynh đệ, có thể bán cái vòng tay này cho tôi trước được không.
Ánh mắt của ông chủ Hàn tỏa sáng, có chút kích động.
- Bán hay không thì trước không nói, tôi có thể biết được đây là cái gì không?
Lúc này, ông chủ La của cửa hàng cũng nhìn ra manh mối:
- Vậy mà lại là hổ phách cực phẩm!
- Đúng đúng, là hổ phách cực phẩm, tôi tìm rất lâu rồi.
Ông chủ Hàn nói chuyện có chút run rẩy:
- Hổ phách có tác dụng an tâm định chí, tán ứ lợi tiểu, cầm máu sinh cơ, mắt sáng khử ế, tôi tìm thật lâu không tìm được một khối tốt, không ngờ hôm nay lại gặp ở đây.
- Thì ra là vậy!
Mục Vân Đông học Trung y, đương nhiên cũng biết tác dụng của hổ phách, nhưng anh còn chưa từng thấy qua một khối hổ phách.
- Anh bán cho tôi đi, thân thể của bà nhà tôi yếu, giấc ngủ vẫn luôn không tốt, tôi muốn mua cho cô ấy mang.
Ông chủ Hàn khẩn thiết nói.
Ánh mắt của ông chủ Hàn mang theo khẩn thiết, Mục Vân Đông lập tức xúc động. Thời đại này, người ra cửa còn suy nghĩ đến vợ của mình lúc nào cũng không nhiều, lập tức đưa ra quyết định.
- Nếu như vòng này có trợ giúp đối với vợ anh, vậy tôi sẽ tặng cho cô ấy.
- Như vậy sao được, đây chính là hổ phách cực phẩm đấy!
- Anh mua khối phỉ thúy kia là được rồi.
Vốn dĩ Phỉ thúy kia anh vẫn luôn đang do dự bán cho ông chủ nào, bình tĩnh xem xét, giá cả của ông chủ La cao hơn rất nhiều, tình yêu của ông chủ Hàn dành cho vợ làm cho anh xúc động, lập tức đưa ra quyết định.
Ông chủ La nghe thấy Mục Vân Đông muốn bán Phỉ thúy cho ông chủ Hàn, có chút nóng nảy.
- Tiểu huynh đệ, cậu không suy nghĩ thêm một chút nữa à? Tôi ra giá cao hơn nha.
- Cảm ơn, tôi đã quyết định rồi, ông chủ La là một thương nhân rất tốt, nhưng ông chủ Hàn quan tâm người nhà làm tôi cảm động, cho nên tôi quyết định bán Phỉ thúy cho ông ấy.
Một bên, ông chủ Hàn cảm động không thôi:
- Cảm ơn! Có khối nguyên thạch Phỉ thúy này, tôi có thể làm cho con gái tôi một mặt dây tốt nhất, tôi phải cho nó hồi môn tốt nhất.
Ông chủ Hàn nói xong lại lần nữa cảm động Mục Vân Đông, mà tròng mắt của ông chủ La lại chuyển động:
- Ông chủ Hàn, không bằng giao mặt dây con gái của anh cho cửa hàng chúng tôi chế tác, như thế nào?
Ông chủ Hàn suy nghĩ một chút, ông chỉ là làm ăn về nguyên thạch, cũng không quen thuộc đối với thành phẩm, suy nghĩ một chút sảng khoái đồng ý.
Ông chủ Hàn thanh toán cho Mục Vân Đông, quay người thương lượng với ông chủ La.