Trùng Sinh Thành Nữ Phụ

Chương 11: 11: Phiền Toái

Nghĩ bên ngoài còn đang có người chờ, Ninh Vân Hoan nhíu mày: “Đây là chuyện của tớ.” Cô quả thật đã làm chuyện kia, bởi vậy mặc kệ lời này của Phó Viện là vô tâm hay cố ý đều như châm đâm vào lòng cô.

Ninh Vân Hoan hạ mí mắt, nói hẹn gặp lại với Phó Viện rồi không để cô ta kịp giải thích, trực tiếp xoay người ra sân trường.

Việc học ở đại học thoải mái hơn nhiều, hơn nữa chỉ là ngày báo danh, Ninh Vân Hoan cũng không nghĩ phải lặp lại như thời trung học nhàm chán, trực tiếp đi ra sân trường.

Ngoài cổng đã có không ít chiếc xe xa hoa, đây là trường đại học đế đô cao nhất giới quý tộc, người có thể vào trường này không phải giàu có cũng là người có thành tích đứng số một số hai cả nước, trừ bộ phận học sinh học tập tinh anh, có một bộ phận nhỏ là giai cấp đặc quyền, bởi vậy những chiếc xe ở đây rất khó thấy ở các nơi khác.

Ninh Vân Hoan ra tới cổng trường, cách đó không xa, nhiều người đều hướng ánh mắt tới cô.

Trong ban trung năm nhất, Ninh Vân Hoan miễn cưỡng coi là xuất chúng một chút, thân là nữ phụ tiêu chuẩn, tuy không có hào quang của nữ chính nhưng diện mạo của cô so với vẻ thanh tú của nữ chính thì tinh lệ hơn rất nhiều.

Tuy không phải là tuyệt sắc, nhưng ở nơi sinh viên đều tự cho rằng trang điểm là xinh đẹp thì cô cũng là nổi bật.

Có vài người thấy tình cảnh bên này cũng không tự chủ hướng Ninh Vân Hoan đi tới.

Một vài người đàn ông đi xuống xe, ánh mắt lộ ra vẻ hứng thú, muốn lại gần chỗ cô.

Mà ở trong đám xe, một chiếc xe màu đen bình thường, chỉ là trên thế giới chắc không có mấy người biết đặc thù của dấu hiệu cánh thiên sứ, giá trị chết người, có một người mặc âu phục đen xuống mở cửa xe.

***************

Cửa kính chậm rãi mở ra, lộ ra một người đàn ông lạnh nhạt với khuôn mặt tuấn mỹ, đôi mắt xếch lợi hại xuyên qua mắt kính hướng Ninh Vân Hoan nhìn.

Chỉ vừa bị ánh mắt này chiếu tới, Ninh Vân Hoan không tự chủ sợ run cả người, như là bị người ta nhìn thấu lỗi lầm của mình.

Cô có chút sợ hãi, do dự nửa ngày, người đàn ông mặc áo đen kia đã tiêu sái đến bên người cô, cung kính nói:

“Ninh tiểu thư, mời.” Người đàn ông này biểu tình lạnh nhạt, chỉ nói đúng một câu rồi kiên nhẫn nhìn chằm chằm Ninh Vân Hoan.

Hôm qua rõ ràng đã nói về sau không bao giờ gặp lại nữa, giao tiếp cùng với Lan Lăng Yến trong lòng Ninh Vân Hoan thật sự sợ hãi, do dự mãi, cô liếc mắt thấy bên cửa kính xe, lông mi người kia hơi cau lại, Ninh Vân Hoan biết hắn không quá bình tĩnh nữa.

Tuy nói cách quá xa nhưng không biết vì sao cô có cảm giác nếu mình không ngoan ngoãn nghe lời, hậu quả sẽ rất thê thảm, liền hướng phía xe đi tới.

Người đàn ông áo đen thấy cô đi qua mới đi theo sau, hướng ánh mắt lạnh lùng cảnh cáo những người muốn lại gần.

Vừa mới tời gần xe, cửa xe đã mở ra, một cánh tay vươn ra ôm lấy thắt lưng Ninh Vân Hoan, trực tiếp lôi cô vào ngực.

Hôm qua chuyện thân mật hai người đều đã làm qua, bây giờ nếu cô đẩy hắn ra, làm ra vẻ mặt không khuất phục thì không biết có quá chậm không.

Sau một lúc lâu rối rắm, phía sau xe vẫn cách một lớp thuỷ tinh như cũ, Ninh Vân Hoan thấy rõ hai người đàn ông mặc áo đen phía trước, chỉ là không biết người ta có thể thấy cô hay không, nhưng cô nghĩ chắc hai người kia không nghe được lời nói của mình nên từ chối một chút, vừa định động, Lan Lăng Yến liền thản nhiên nhìn cô.

“Ngày hôm qua không trả lời điện thoại.” Như biết Ninh Vân Hoan muốn nói gì, đầu tiên Lan Lăng Yến thản nhiên nhìn cô một cái, thấy cô muốn lui đến một bên, nhưng cảm giác ôm người con gái mềm mại trong lòng cũng rất tốt, làm cho người luôn cảnh giác, không dễ dàng thân cận ai như hắn cũng không thấy phản cảm, bởi vậy không thèm nhìn sự phản kháng mỏng manh của cô, tiếp tục đem cô ôm vào lòng.

“Điện thoại tôi hôm qua hết pin.” Không có khả năng đối phó hắn giống Phó Viện được, Ninh Vân Hoan theo bản năng cố gắng nói dối, lập tức nghĩ sao mình lại sợ hắn đến thế chứ, trong lòng thoáng buồn bực, cô từ chối vòng ôm của hắn, giãy dụa mà không thoát.

Lan Lăng Yến không cần dùng bộ dáng lạnh nhạt cũng có thể thấy hắn rất nguy hiểm.

Ninh Vân Hoan thấy hắn không buông ra, cũng không dám động nữa, thân thể cứng ngắc, cẩn thận nói:

“Lan tiên sinh, tôi, chúng ta ngày đó không phải nói rõ rồi sao? Còn chiếc vòng cổ này....”

Âm thanh của cô có chút rẻ rúng, nghe kĩ còn có thể phát hiện trong giọng nói mang theo chút âm rung, như tiểu bạch thỏ muốn tuỳ thời cơ chạy trối chết.

Lan Lăng Yến đột nhiên cười khẽ.

Hắn cũng không phải người hay cau có, thậm chí rất nhiều khi mặt hắn lộ ý cười tao nhã, bất quá số lần lộ ra tươi cười rất ít vì tâm tình tốt mà là vì phát hiện ra cái gì đó thú vị.

***************

Lúc này Lan Lăng Yến cũng đang cảm thấy thú vị, dự cảm của hắn quả nhiên là đúng.

Hôm qua tuy rằng hắn bắt cô đi, thậm chí hai người còn thân mật đến trình độ đó nhưng Lan Lăng Yến nhớ rõ, hắn không hề nói cho cô tên họ của mình.

Ở thủ đô này, không phải nhân vật đặc biệt chỉ sợ cũng không biết hắn là ai, mà Ninh gia là một công ty nhỏ, làm sao cô có thể biết được họ của hắn.

Nghĩ vậy, ý cười trên khoé miệng Lan Lăng Yến càng có thâm ý, hướng cô gật gật đầu: “Đâu có cái gì?”

Ninh Vân Hoan nhướng mày, khoé miệng không nhịn được run rẩy: “......”

Ngày hôm qua làm chuyện gì, sao cô có thể không xấu hổ mà nói ra? Lan Lăng Yến nhìn đâu giống người có nội tâm xấu xa, Ninh Vân Hoan đang do dự không biết có nên nhắc nhở hắn một chút không thì Lan Lăng Yến hướng cô cười nói tiếp: “Bất qua tôi nhớ rõ hôm qua là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, tôi đã thất lễ quên giới thiệu chính mình.” Thanh âm hắn nhẹ nhàng, nửa điểm lãnh ý cũng không có, thậm chí trên gương mặt tuấn mỹ còn mang theo nét cười ôn nhu như gió xuân mà Ninh Vân Hoan lại tự dưng cảm thấy cả người phát lạnh.

Cô nghĩ tới, quả thật hai người chưa gặp qua, hôm nay trong tình thế cấp bách cô thế nhưng lại gọi họ của hắn ra, mà theo lý thuyết đáng lẽ cô không nên biết hắn họ gì, là ai! Ninh Vân Hoan biết mình đã làm chuyện ngu ngốc, rất sợ hắn lại hỏi gì nữa liền không dám nhiều lời, cũng không dám nói lại chuyện hôm qua và chiếc vòng cổ.

Cô ngoan ngoãn lui thành một đoàn, không phát ra tiếng..