Người Yêu 2D

Chương 111: Lần đầu gặp mặt mà anh đã tới nhà cầu hôn

o

Trong không gian giả lập, hai tay Lịch Duyệt Tinh trống không.

Hào quang màu xanh lam lấp lánh dịu dàng trên người Túc Minh Khiêm, khiến cơ thể được ngưng tụ của cậu trở nên hư ảo, trong suốt rồi biến mất dần.

Thay đổi đột ngột này làm cho gương mặt của Túc Minh Khiêm lộ vẻ kinh ngạc.

Lịch Duyệt Tinh chú ý đối phương mở miệng, dường như muốn nhắn nhủ với hắn điều gì đó, nhưng không có âm thanh phát ra.

Chẳng cần lên tiếng, Lịch Duyệt Tinh đã nhận ra một cách rõ rệt:

Túc Minh Khiêm tỉnh lại rồi!

“Minh Khiêm,” Lịch Duyệt Tinh bắt kịp, hét lên, “Chờ anh đi tìm em nhé!”

Ngay sau đó, giả lập biến mất, hiện thực trở lại, Lịch Duyệt Tinh xuất hiện lần nữa trên chiếc ghế trong nhà. Hắn ngồi ngây đơ mấy giây, đột ngột nhảy dựng lên.

Hắn phải đi Mỹ, hắn phải tìm Túc Minh Khiêm.

Dù chưa biết địa chỉ cụ thể, cơ mà không sao, mua vé máy bay tới khu vực có phòng thí nghiệm, kiểu gì cũng tìm được bé cưng!

Nhưng chờ tới khi Lịch Duyệt Tinh mở web mua vé, hắn bỗng nhận ra một điều.

Đệt.

Cần visa để đi Mỹ?

Yêu đương thôi mà phải thực tế vậy cơ á?

Lịch Duyệt Tinh tức đến mức quăng chuột!

Nhưng dù có muốn chắp cánh bay thẳng tới đó thì vẫn phải làm thủ tục.

Lịch Duyệt Tinh bình tĩnh trở lại, nhặt chuột lên, ngay lập tức mở cửa hàng hỗ trợ xin visa trên Taobao, chốt đơn làm gấp.

Cả buổi chiều tiếp đó, Lịch Duyệt Tinh lại bôn ba ra ngân hàng, rồi vất vả tới Sở địa chính, phải điền đủ loại tờ khai tới nỗi mệt óc.

Chính khi ấy, điện thoại trong túi đổ chuông.

Lịch Duyệt Tinh thừ người hai giây, chậm rì lấy điện thoại ra xem, thấy một cuộc gọi từ Mỹ.

Lịch Duyệt Tinh: “?”

Lịch Duyệt Tinh: “!”

Hắn run tay mém làm rớt điện thoại, nhưng vội nắm chặt, gấp rút bắt máy, nhưng sau khi nhận điện, hắn lại hồi hộp đến độ nói không nên lời.

Đầu dây bên kia cũng im lặng. Chỉ có tiếng hít thở khe khẽ, tựa dòng điện mảnh như tơ, lướt qua tai vào trong trí não Lịch Duyệt Tinh, kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn.

Bỗng hắn chẳng căng thẳng nữa, nói: “Bé cưng? Minh Khiêm? Em đấy ư?”

“… Em đây”

Giọng của Túc Minh Khiêm vang lên, cậu nói rất chậm, giọng nhỏ yếu ớt song đượm ý cười.

“Tây Mộc ơi, em tỉnh rồi, em khỏe lắm”

Ý cười như bông hoa kem bơ nở trên tách cà phê đắng, đong đầy vị ngọt.

“Em không muốn anh lo, nên báo ngay cho anh…”

***

Vừa mới tỉnh lại, Túc Minh Khiêm hãy còn rất yếu, chỉ nói đôi câu với Lịch Duyệt Tinh rồi cúp máy.

Nhưng cuộc điện này như một liều thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ, tiêm thẳng vào trái tim Lịch Duyệt Tinh, khiến hắn phấn chấn tinh thần mấy tiếng đồng hồ, thành công nhận được cuộc gọi thứ hai từ Túc Minh Khiêm.

Lịch Duyệt Tinh nghe máy như chớp nhoáng, vội nói: “Bé cưng ơi, em thấy thế nào rồi? Anh gặp em có được không, bao giờ tụi mình có thể gặp nhau?”

Giọng Túc Minh Khiêm vẫn khá nhỏ, nhưng không còn suy yếu như hồi nãy nữa: “Em vừa mới nghỉ ngơi một lúc, thấy đỡ hơn nhiều rồi. Dạo gần đây bác sĩ cho em làm vài bài tập phục hồi chức năng cơ bản, giai đoạn hồi phục đầu tiên của em dự kiến là ba tháng. Trong ba tháng này, em sẽ ở lại trung tâm y tế của phòng thí nghiệm. Tây Mộc ơi, ba tháng sau mình sẽ được gặp lại nhau ngoài đời.”

Điều này như sét đánh ngang tai!

Niềm phấn khởi sục sôi bị một chậu nước lạnh dập tắt.

Lịch Duyệt Tinh sững người: “Tận ba tháng ròng anh không được gặp em? Bé cưng à, có phải sức khỏe em…”

Túc Minh Khiêm xin lỗi: “Không hẳn là do sức khỏe đâu, vẫn còn một số việc liên quan tới phòng thí nghiệm và Ask cần em xử lý, nhưng mà anh đừng lo, không phải việc phiền phức gì, em cũng đã xin phép để được trò chuyện với anh, cũng có thể vào game, ở bên anh như trước đây rồi.”

Ngực Lịch Duyệt Tinh đau xót.

Những gì từng lo lắng biến thành thực tế phũ phàng không báo trước.

Bé cưng nhà hắn vừa mới tỉnh đã muốn làm việc, ở riêng hai nơi, phòng không gối chiếc, ổ chăn lạnh lẽo…

Tuy có thể bên nhau trong game, nhưng nay đâu còn như xưa nữa?

Hắn không cam lòng từ bỏ như thế: “Minh Khiêm à, mình gặp nhau một lần ngoài đời không được hả em? Chỉ một lần thôi.”

Túc Minh Khiêm hơi chần chừ: “Ờm, thật ra cũng không phải không được…”

Lịch Duyệt Tinh hỏi: “Vậy thì sao?”

Túc Minh Khiêm nói nhỏ: “Em vẫn còn yếu, xấu lắm.”

Đây là lý do để Lịch Duyệt Tinh không đi gặp Túc Minh Khiêm à?

Tuyệt đối không phải, Lịch Duyệt Tinh không bao giờ chấp nhận!

Nhưng cương quyết phản bác Túc Minh Khiêm thì không được, sẽ chỉ khiến bé cưng giấu nỗi bất an trong lòng thôi.

Lịch Duyệt Tinh, con người đã từng thẩm rất nhiều tiểu thuyết cho nữ tiu nghỉu: “Minh Khiêm à, kể từ khi biết em là người thật, anh đã ngóng trông được thấy em, ôm em bằng chính đôi tay mình, chân chính hôn em…”

Túc Minh Khiêm dao động.

Lịch Duyệt Tinh trìu mến: “Minh Khiêm, anh muốn thấy mọi khía cạnh của em. Xấu đẹp không quan trọng. Tất cả đều là em mà.”

Túc Minh Khiêm càng lúc càng dao động.

Lịch Duyệt Tinh sử dụng tuyệt chiêu cuối cùng, đàn ông con trai không sợ làm nũng yếu thế: “Bé cưng à…”

Túc Minh Khiêm đã bị đánh bại.

Cậu quyết đoán gật đầu, hạ quyết tâm: “Anh yên tâm, em sẽ xin phép, chắc là cuộc gặp mặt của tụi mình sẽ được duyệt thôi.”

Kể từ đây, mình phải cố gắng phục hồi chức năng, ăn uống điều độ.

Nhất định có thể lấy lại cân nặng và khí sắc khỏe mạnh trước khi Tây Mộc tới, rồi đi đón Tây Mộc với vẻ ngoài đẹp nhất!

Nhưng Lịch Duyệt Tinh không cho Túc Minh Khiêm cơ hội này.

Ngay khi thuyết phục được Túc Minh Khiêm, Lịch Duyệt Tinh mở cờ trong bụng, moah Túc Minh Khiêm mấy cái liên tiếp qua điện thoại: “Tuyệt quá bé cưng ơi! Nào, mình gặp nhau trên mạng trước, trò chuyện qua video Wechat nhé, anh biết em có tài khoản Wechat tên Su.”

Dứt lời, hắn dùng tốc độ tay của phù thủy độc thân hai mươi bảy năm, gửi lời mời qua Wechat rồi hối Túc Minh Khiêm: “Bé cưng mau đồng ý đi.”

Túc Minh Khiêm đờ người.

Cậu nói với Lịch Duyệt Tinh: “Tây Mộc ơi… Thật ra chúng mình có thể vào game mà…”

Lịch Duyệt Tinh: “Không không không, em đã tỉnh lại rồi, anh muốn gặp em ngoài đời cơ!”

Túc Minh Khiêm lặp lại câu cũ: “Bây giờ em xấu lắm…”

Lịch Duyệt Tinh bỗng trở nên nghiêm túc: “Nhưng trong lòng anh, không có gì đẹp hơn em.”

Đầu dây bên kia im lặng.

Lịch Duyệt Tinh lại nói chân thành: “Với cả, người yêu mà không nấu cháo điện thoại, không video call à? Bé cưng, đây là cảm giác nghi thức của việc yêu đương, người khác có, chúng mình cũng phải có!”

Đầu dây bên kia im lặng lần nữa.

Ngay sau đó, Lịch Duyệt Tinh phát hiện, yêu cầu trong Wechat của mình đã được chấp nhận, Su xuất hiện trong danh sách bạn bè. Giao diện trò chuyện riêng hắn nhấp vào ban nãy đã nhận được lời mời gọi video.

Lịch Duyệt Tinh nín thở nhấn đồng ý.

Màn hình thay đổi.

Phòng điều trị và giường bệnh xuất hiện, Túc Minh Khiêm chiếm trọn đôi mắt Lịch Duyệt Tinh.

Người nằm trên giường bệnh xanh xao, ốm yếu, xương gò má nhô cao, cánh tay gầy gò bên dưới lớp quần áo. Cậu gầy tới nỗi một cơn gió thổi qua có thể cuốn cậu đi.

Bất kể giờ đây Túc Minh Khiêm trông như thế nào, khoảnh khắc nhìn thấy cậu thật sự tỉnh lại, lòng Lịch Duyệt Tinh đã thấy mãn nguyện.

Lịch Duyệt Tinh: “Bé cưng ơi…”

Túc Minh Khiêm: “Tây Mộc…”

Họ gọi nhau cùng lúc, cùng nhìn màn hình cười khúc khích, rồi cùng đưa tay về phía màn hình chạm vào người kia.

Sau đó, hai người đều dừng lại, cảm thấy thế này hơi ngố.

Lịch Duyệt Tinh xúc động: “Bé cưng à, bất kể là trong hay ngoài game, anh luôn ở bên em, sự thật chứng minh, tất cả mọi người trong xã hội hiện đại đều đang hẹn hò với điện thoại, anh cũng chẳng khác gì.”

Dứt lời, hắn hôn cái chụt lên màn hình điện thoại.

Hắn vui vẻ nói: “Nếu ai ai cũng làm thế, vậy sau này anh hôn điện thoại và em sau điện thoại là hành vi quá bình thường.”

Túc Minh Khiêm hân hoan, cậu đáp một cách trịnh trọng: “Vâng, chúng mình đang yêu đương rất bình thường.”

Lịch Duyệt Tinh bị chọc cười, hắn đặt màn hình điện thoại vào vị trí thích hợp nhất.

Trái tim vẫn luôn thấp thỏm của hắn, vào lúc này đây, cuối cùng cũng yên ổn.

“Bé cưng à, dù rằng anh rất thích cảm giác bên em cả ngày lẫn đêm trong game, nhưng quả nhiên…”

Lịch Duyệt Tinh hết sức hạnh phúc.

“Điều anh muốn thấy nhất, vẫn là dáng vẻ em mạnh khỏe ngoài đời”

Thì thầm nhỏ nhẹ, chân thành khẩn thiết, qua tai, vào trong tim.

Vừa mới tỉnh lại, Túc Minh Khiêm không thể tốn quá nhiều sức lực.

Sau gần nửa tiếng, video kết thúc, hình người trên điện thoại biến mất.

Lịch Duyệt Tinh ôm điện thoại, buồn bã mất mát, cho đến khi trái tim trên app Yêu Đương Đi chợt nhúc nhích.

Ảo giác hả?

Lịch Duyệt Tinh chần chừ, tiếp tục nhìn màn hình đăm đăm, phát hiện đây không phải ảo giác, trái tim thật sự đang rung.

Trái tim màu hồng nhạt ấy rung lắc, rồi bị đẩy ra. Bé tí hon quen thuộc thò đầu ra từ bên trong.

Túc Minh Khiêm: “Dù vừa mới gặp nhau, nhưng em vẫn nhớ anh… Em về rồi đây, Tây Mộc.”

***

Nửa tháng sau, nước Mỹ.

Những căn nhà mái đỏ và khoảng sân trải đá cuội từng thấy trong game được tái hiện ngoài đời, cây xương rồng bà trên bệ cửa sổ giương nanh múa vuốt, đầy sức sống, nếu nhìn vào trong, còn có thể thấy được mê cung bi lăn domino khổng lồ treo ngoài phòng khách.

Lịch Duyệt Tinh mặc vest, cầm một bó hoa, đứng trước cửa.

Địa điểm gặp mặt này là Lịch Duyệt Tinh mãnh liệt yêu cầu Túc Minh Khiêm. Hắn muốn tặng cậu một bất ngờ nho nhỏ.

Vì thế, hắn đã cố ý tới sớm hơn hai ngày so với thời gian gặp dự tính, chuẩn bị kỹ lưỡng mọi thứ.

Bộ vest trên người, bó hoa trong lòng, và thứ bên trong bó hoa.

Lịch Duyệt Tinh giơ tay lên, chưa ấn chuông, cửa đã mở ra.

Túc Minh Khiêm cười với Lịch Duyệt Tinh: “Anh tới rồi.”

Khi Lịch Duyệt Tinh đi tới trước cửa, Túc Minh Khiêm cũng đang đợi sau cửa.

Chờ đợi không phải chuyện của một cá nhân, chờ đợi là tình yêu của hai người.

“Minh Khiêm…”

Lịch Duyệt Tinh lên tiếng, nhìn Túc Minh Khiêm ngồi trên xe lăn.

Trong thời gian ngắn, việc phục hồi của Túc Minh Khiêm chỉ đủ để cậu tạm thời rời giường bệnh một lúc, chưa thể đứng dậy hoàn toàn.

Nhưng không quan trọng, Túc Minh Khiêm có như nào, cũng đều là món quà tuyệt vời nhất mà trời cao ban tặng.

Lịch Duyệt Tinh giơ tay, đưa bó hoa sơn trà đỏ cho Túc Minh Khiêm, xóa đi khoảng cách cuối cùng giữa hai người.

Ý nghĩa của sơn trà đỏ: Khiêm tốn, cao thượng, yêu lý trí.

Hắn tách mở nụ hoa ở chính giữa, lớp lớp cách hoa mơn mởn bao lấy một chiếc nhẫn.

Lịch Duyệt Tinh hướng nhành hoa này về phía Túc Minh Khiêm, đồng thời quỳ một chân xuống:

“Lần đầu gặp mặt mà anh đã tới nhà cầu hôn, mong em không cảm thấy anh quá đường đột”

------oOo------