o
Bảo trì bao giờ cũng tới bất ngờ vậy đấy.
Nhưng lần bảo trì này chẳng những không đá Lịch Duyệt Tinh rời mạng, mà còn đúng lúc bổ sung thêm tính năng Lịch Duyệt Tinh thích.
Sau khi Lịch Duyệt Tinh đờ ra thì mở cờ trong bụng, gần như ngay lập tức tha thứ cho hệ thống mới cài bản vá lung tung trước đó.
Hắn vui vẻ lắm: “Bé con ơi, thiết bị liên lạc của chúng ta sẽ tiến hành bảo trì vào tối nay, mở chức năng giọng nói, chờ mai tôi tới là mình có thể trò chuyện được rồi. Cũng tới giờ rồi, tôi đi đây. Canh gà…”
Lúc này Túc Minh Khiêm mới chú ý tới bát canh gà kia.
Cậu hỏi: “Bán hả?”
Lịch Duyệt Tinh: “Không, nhóc ăn đi, xem mùi vị thế nào, nếu ngon thì về sau chúng ta sẽ bắt đầu tự sáng tạo món ăn! Vừa ăn lại vừa có thể bán lấy tiền, một công đôi việc.”
Hắn gửi câu này xong thì logout.
Hôm nay chơi tới trưa, thời gian chơi game quả thực đã vượt chỉ tiêu, phải ăn một bữa đã rồi bắt đầu làm việc thôi.
Lịch Duyệt Tinh ra quyết định.
Hắn mở app giao hàng, chọn chọn lựa lựa, đặt cho mình một suất cơm trưa rồi ngồi vào trước máy tính, định nhân lúc cơm ship tới thì mở file tài liệu, vừa chờ giao hàng vừa viết.
Ý tưởng của ngày hôm nay không tệ lắm.
Viết được nửa tiếng, giao hàng vẫn chưa tới, Lịch Duyệt Tinh đã xong một nghìn rưỡi. Hắn quyết định nghỉ ngơi một lúc, tiện tay lướt nhóm chat thì thấy…
Nhóm Tham Ăn Chung Điểm.
Thập Linh Lăng: “Thành tích quyển kia của Tây Mộc ổn áp ra phết, giờ đã vọt lên đề cử tuần và lượt nhấp tuần rồi.”
Đản Định Tự Nhiên: “Tịch Lưu cắn chặt đề cử tuần rồi. Chỉ chênh có mấy chục nghìn phiếu.”
Mưa Gió Giữa Kẽ Tay: “Mấy chục nghìn phiếu vẫn còn xa lắm.”
Đản Định Tự Nhiên: “Tôi để ý nhé, từ 0 giờ hôm qua tới trưa hôm nay, phiếu đề cử của gã đã hơn bảy mươi nghìn rồi, thậm chí còn chả phải giờ hoàng đạo đấy nhé, xu hướng tăng mạnh kinh hồn, nếu Tịch Lưu mà không cố gắng thì có khi phiếu đề cử đã tạm thời bị công công vượt mặt. Cơ mà chẳng trông mong được gì vào bảng lượt nhấp, dẫu sao thì truyện của công công vẫn còn ngắn, chưa đến sáu mươi nghìn chữ nữa, nhấp vô tới trang chủ mà sờ được cuối trang đã là giỏi lắm rồi.”
Lịch Duyệt Tinh: “…”
Hắn gửi dấu ba chấm quen thuộc của mình.
Mấy ông đang nói gì, mà sao tôi đọc chả hiểu gì sất?
Thập Linh Lăng: “Tây Mộc tới rồi kìa.”
Đản Định Tự Nhiên: “Nay công công tính thêm mấy chương? Nếu không tăng thêm thì hôm nay ông đừng mong vượt được Tịch Lưu.”
Mưa Gió Giữa Kẽ Tay đồng ý: “Cơ hội tốt, có thể vượt thử coi sao.”
Lịch Duyệt Tinh: “… Cơ hội gì cơ?”
Trong nhóm chat im lặng.
Một khoảng lặng.
Mưa Gió Giữa Kẽ Tay: “Cơ hội mở quảng cáo app.”
Đản Định Tự Nhiên: “Trước đấy ai bảo công công chắc cú không nhớ chuyện này ấy nhỉ?”
Tác Nhậm: “Tôi.”
Đản Định Tự Nhiên than thở: “A Tác ơi, ông đúng là con giun trong bụng công công.”
Tác Nhậm: “Phắn!”
Lướt từng dòng lịch sử trò chuyện trong nhóm, cuối cùng Lịch Duyệt Tinh cũng hiểu bọn họ đang nói gì.
Xét thấy tiền án của cái lũ này, hắn không dám tin ngay mà mở app Chung Điểm ra lướt một lúc.
Ờmmm…
Là thật.
Thế mà đám trong nhóm không lừa mình.
Cẩn thận nhớ lại, hai hôm trước hình như Xương Bồ có nói qua với mình chuyện này thật.
Sau đó thì mình quên béng luôn.
Không còn gì để nói, Lịch Duyệt Tinh lại nhìn trong nhóm chat, phát hiện Đản Định Tự Nhiên vậy mà đang thảo luận với người khác về truyện của hắn.
“Nói chớ, các ông có cảm thấy nam chính trong truyện này của công công cứ kỳ kỳ sao không?”
Lịch Duyệt Tinh bất ngờ: “Ông đọc rồi hả Đản Định?”
Đản Định Tự Nhiên thổn thức: “Đọc chứ, đọc từ lâu lắc rồi, nghĩ tới cái tốc độ cập nhật của ông là lại cảm thấy tiền đồ thênh thang.” Hắn nói hờ hững, “Nội dung khác thì là phong cách quen thuộc của ông, cơ mà nam chính, tôi cứ thấy sai sai chỗ nào ấy.”
Lịch Duyệt Tinh bối rối: “Chỗ nào?”
Đản Định Tự Nhiên còn chưa lên tiếng, Mưa Gió Giữa Kẽ Tay đã tiếp lời, hiển nhiên anh ta cũng đang đọc: “Có cảm giác chỉ có thể hiểu ý, không thể diễn tả bằng lời.”
Đản Định Tự Nhiên hơi rầu, nói ra cảm giác của mình: “Tuy có thể đoán được mai này cậu ta sẽ rất đỉnh, nhưng bao giờ cậu ta mới thật sự đỉnh để người ta kêu đỉnh vãi chưởng hả? Không thì tôi vừa muốn bắt nạt lại vừa muốn yêu thương cậu ta, sắp thành biếи ŧɦái lúc nào không hay rồi…”
Mưa Gió Giữa Kẽ Tay đánh giá: “Tôi nghĩ đó là hiệu quả do ấn tượng của “gái Khiêm” trong cột nhân vật mang lại.”
Đản Định Tự Nhiên phản bác: “Vậy thì nhầm nhé, truyện khác cũng đầy kiểu thả thính na ná ra đấy, mà đâu có cảm giác lạ lùng như vậy.”
Tác Nhậm ngụp lặn nhìn hội thoại của cả đám, giờ phút này rốt cuộc không nhịn nổi nữa, ngoi lên: “Đấy là sự khác biệt giữa công và thụ. Trước đây công công viết công, giờ công công viết thụ!”
Cuộc thảo luận trong nhóm đột ngột kết thúc.
Chỉ có câu kia của Tác Nhậm, chữ đen nền trắng, sáng lóa trong khung chat của nhóm QQ.
Một lúc sau.
Lộc Quá Phương Thảo thò đầu ra, bội phục: “Uầy A Tác, cậu biết nhiều ghê ta.”
Tác Nhậm: “…”
12:11 phút Tác Nhậm rời nhóm.
Ba giây sau khi Tác Nhậm rời nhóm.
Trong nhóm cười ầm lên, Mưa Gió Giữa Kẽ Tay và Đản Định Tự Nhiên là cười tợn nhất!
Lịch Duyệt Tinh thầm đồng tình một giây với Tác Nhậm, sau đó mở QQ của Tác Nhậm, chụp lại màn hình toàn bộ nội dung trong nhóm gửi cho cậu ta.
Mới gửi được ba bức thì không gửi được nữa.
Hắn lại bị Tác Nhậm block rồi.
Ha hả.
Thế mà bảo mình viết thụ.
Cho mi vấy bẩn sự trong sạch của người khác vô căn cứ nè.
Đáng đời.
Lịch Duyệt Tinh bình tĩnh tắt khung chat, còn chưa vung chuột mở file tài liệu viết truyện tiếp thì khung chat khác lại nhảy ra, lần này là Xương Bồ tìm hắn.
Xương Bồ: “Tây Mộc ơi, hôm nay bắt đầu đề xuất quảng cáo app đấy, nhớ phải thêm chương nhá! Hai lần quảng cáo app Tịch Lưu đều nổ năm chương, cậu không thể thua gã được!”
Lịch Duyệt Tinh: “…”
Lịch Duyệt Tinh ăn ngay nói thật: “Về điểm nổ chương mới này, tôi chẳng bao giờ thắng nổi gã.”
Xương Bồ: “…”
Cô biết là mình yêu cầu Lịch Duyệt Tinh cao quá rồi: “Dù cậu không gom được năm chương như Tịch Lưu thì hôm nay cũng phải nhiều hơn bình thường, ít nhất ba chương, số chữ có thể thua nhưng khí thế không thể thiếu!”
Lịch Duyệt Tinh: “…”
Xương Bồ bỗng lo lắng: “Khoan, này Tây Mộc, đừng bảo cậu hết hàng tồn rồi đấy nhé?”
Lịch Duyệt Tinh có hàng tồn.
Chẳng qua bản thảo ít không thỏa sức bung lụa được, thép tốt cũng phải dùng trên lưỡi đao* chứ… Cơ mà nói đi cũng phải nói lại, biên tập yêu cầu thêm chương, mi không tiện từ chối thẳng mãi được.
*Ví von nhân lực, tài lực và vật lực phải dùng ở chỗ cần nhất, khẩn cấp nhất mới sinh ra hiệu quả to lớn. Tục ngữ tương đương: Bắn người, bắn ngựa trước, Bắt giặc, bắt chúa ngay
Lịch Duyệt Tinh khoanh tay trước ngực, nhìn đăm đăm vào file tài liệu suy nghĩ một hồi, đầu chợt nảy ra ý tưởng vẹn cả đôi đường.
Nói là làm.
Hắn copy chương mới vào back-end, trực tiếp đăng hai chương mới rồi lại mở chương riêng để kiếm phiếu đề cử và bình luận, cuối cùng chụp màn hình mục lục cho Xương Bồ.
Lịch Duyệt Tinh: “Ba chương chính văn, một chương riêng kiếm phiếu. Tuy ít hơn Tịch Lưu một chương nhưng tôi tin khí thế không kém nhiều lắm.”
Xương Bồ xem xét, rất chi là hài lòng, gửi moah moah trái tim rồi lại gõ chữ: “Tây Mộc à, thành tích của cậu ổn lắm, tiếp tục cố lên nhé, tôi tin quyển này của cậu tuyệt đối không có vấn đề gì!”
Lịch Duyệt Tinh: “”
Buổi trưa, Xương Bồ cũng không nói quá nhiều với Lịch Duyệt Tinh.
Cô tắt màn hình, ôm gối ngủ trưa, ngáp cái rồi nằm nhoài lên bàn làm việc ngủ một tiếng. Chờ tới gần hai giờ, lúc sắp bắt đầu giờ làm việc buổi chiều, cô lại uể oải tỉnh dậy, mở điện thoại ra đọc chương mới cập nhật của “Cửu Độ”.
Chương mới vẫn hay tuyệt cú mèo, cuối cùng khiến người ta ngứa ngứa khó chịu, lòng bứt rứt, người lập tức có tinh thần.
Xương Bồ đặt điện thoại xuống dọn mặt bàn, vẫn chưa đã thèm mà nghĩ:
Hầy, truyện của công công hay mà ngắn quá, lần nào đọc xong cũng như là chưa đọc vậy. Hai chương hôm nay cũng thế, rõ ràng nhiều hơn một chương nhưng vẫn như đọc một chương bình thường, chỉ mất ba phút đã đọc xong rồi, niềm tuyệt vời quá đỗi ngắn ngủi…
…
Ủa?
Xương Bồ bỗng thấy có điểm là lạ.
Cô nhớ lại, tuy hôm nay có hai chương nhưng hình như cô không hề lật sang trang, hai chương đã hết rồi.
Cô bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng, bèn bật máy tính lên website, mở giao diện của “Cửu Độ”, nhìn số chữ của ba chương được cập nhật hôm nay.
Chương thứ nhất, 2500 chữ, bình thường.
Chương thứ hai, 1400 chữ…
Chương thứ ba, 1500 chữ…
Ba chương, tổng cộng 5400.
Xương Bồ im lặng nhìn những con số này, đoạn lấy điện thoại của mình mở chương riêng kiếm phiếu sau cùng của Cửu Độ, nhấp vào bình luận của chương này, đọc mấy cái được nhiều like nhất…
Bình luận chương:
“Tác giả ơi, ông là con chó chương ngắn xuất sắc nhất trong lớp huấn luyện của Chung Điểm có đúng không?”
“Bếp đã bật, lửa cháy hừng hực, Tây Mộc à, theo anh thì rang hạt dẻ phải cắt mấy nhát trên vỏ, cho muối ngon hay cho đường ngon?”
“Cắt một chương thành hai để đăng, rồi lòe bọn tôi thêm chương sau đấy còn đăng chương riêng kiếm vote. Ôi, đàn ông…”
Lúc này Lịch Duyệt Tinh vừa mới ăn bữa trưa tới muộn của mình.
Không biết giao hàng có chuyện gì, bình thường nửa tiếng đã ship mà hôm nay kéo thành một tiếng rưỡi. Mười hai rưỡi đặt đồ, gần hai giờ mới giao.
Lúc ship đến đồ ăn đã nguội ngắt, còn phải tự mang vào bếp hâm lại, nhưng bắt mình động nồi động bát, thế rốt cuộc giao hàng có tác dụng gì?
Nỗi thất vọng này của Lịch Duyệt Tinh kéo dài tới khi hắn ăn trưa xong. Ăn xong, Lịch Duyệt Tinh thuận tay mở app định cập nhật trong lúc nghỉ ngơi.
Hắn không mở truyện của mình.
Lòng hắn tự hiểu chương mới hôm nay, ra quyết tâm không hành hạ bản thân.
Thế nhưng…
Khoảnh khắc vào app, ở khu vực giá sách, một chiếc rương báu Bạch Ngân bay ngang qua, trước rương báu còn có một biểu ngữ, trên đó viết:
“Bạn đọc Hà Diệp Đao khen thưởng “Cửu Độ” 1000000 Chung Điểm tệ”
Hệ thống rương báu cũng được coi là một nét đặc sắc của Chung Điểm. Mỗi khi có độc giả khen thưởng tiểu thuyết một triệu và chục triệu, sẽ tạo ra một rương báu Bạch Ngân và một rương báu Hoàng Kim.
Hai chiếc rương báu này sẽ lướt qua đỉnh giá sách của người dùng app dưới dạng biểu ngữ. Những người dùng còn lại có thể nhấp vào rương báu, chỉ cần thêm tiểu thuyết được độc giả khen thưởng kia vào giá sách là có thể cướp rương báu. Trong rương báu có khá nhiều phần thưởng, ví dụ như Chung Điểm tệ, điểm kinh nghiệm vân vân.
Lịch Duyệt Tinh: “…”
Trong lòng hắn nảy sinh một dự cảm chẳng lành.
Dự cảm chẳng lành ấy thôi thúc hắn lỡ tay mở rương báu, lập tức thấy ngay một hàng chữ màu trắng lao qua vun vυ't trong khu bình luận màu đen của giao diện rương báu:
“Tôi là Hà Diệp Đao, vào đây cướp rương báu chú ý, trước hết hãy chửi cùng tôi: Đỉnh quá Tây Mộc ơi, một chương cắt làm đôi, hai chương 2900, còn muốn lừa đề cử! Đề cử chả có đâu, chỉ có một con dao, anh cắt chương làm đôi, ngắn nhỏ không có chim, tôi cắt anh làm ba, chặt đứt c̠ôи ŧɧịt̠ anh!”
Lịch Duyệt Tinh: “…”
Đờ mờ…
Lúc hắn nhấp vào chỉ có mình dòng bình luận này, nhưng một lát sau, khu bình luận lại có thêm, chúng nhấp nhô trên màn hình:
“Hay vãi hay vãi pro có tiền thì chớ lại còn biết ngâm thơ, đã thế còn hay nữa chứ! Tây Mộc ngắn nhỏ, bị người ta chặt mất cu!”
“Tà thần 199 mang “Tà thần nghịch thiên” tới đây thăm hỏi. Cảm ơn pro. Tây Mộc cắt hai chương, chém Tây Mộc ba nhát”
“Má ơi cười ẻ, vầy mà cũng được nữa, ha ha ha ha ha. Tây Mộc vừa ngắn nhỏ vừa bất lực, pro chặt cu tìm tới cửa”
Chính giữa còn có vô số những người cùng sở thích ngâm được một bài thơ hay xẹt qua.
Cuối cùng, Minh Chủ Bạch Ngân lại xuất hiện.
“Tôi là Hà Diệp Đao, tôi hối hận rồi, đừng gọi tôi là pro chặt cu, cảm ơn”
Mắt Lịch Duyệt Tinh tối sầm.
Rốt cuộc độc giả lần này bị sao thế?
Nhiều tiền quá không có chỗ tiêu à?
Đến nỗi vì để cả website chửi mình mà sẵn lòng chi mười nghìn nhân dân tệ?
Thù oán cỡ nào, có nhất thiết phải thế không?
------oOo------