Mộc Hề Bạch

Chương 33

“Ngoan, sư phụ chỉ vào một chút, sẽ không hỏng.” Mộ Bạch an ủi cậu nhưng dưới thân lại không chút khách khí thẳng lưng, gậy thịt vốn đã ở ngay miệng tử ©υиɠ rồi, vừa thẳng eo đã lập tức đâm mở cái miệng nhỏ nhắn yếu ớt kia, lại dùng thêm chút lực, phần đầu gậy thịt lập tức chen vào.

“Ưm a a a không… đưng!… Em khó chịu… ha… thật kỳ lạ!… Ha a… Em bị thọc hỏng rồi!…” Quân Mộc Hề bị đâm vào liền quơ quơ bốn phía, nhánh cây thô ráp khiến da thịt non mềm đều bị cọ xát ra vệt đỏ.

Cậu vừa sướиɠ vừa đau, đại não trống rỗng, không biết là cần hay không nữa. Gậy thịt của hòa thượng cứ đâm thẳng vào tử ©υиɠ, khó chịu đến mức cậu muốn điên rồi.

“Hu hu hu… sư phụ, chàng đừng động… ha a… em khó chịu…” Nhưng mà vừa nói xong cậu liền hối hận, gậy thịt thô tráng hung hăng đâm vào tử ©υиɠ kiều nộn, hoàn toàn đi vào lại hoàn toàn rút ra, cảm giác va chạm mạnh mẽ khiến cậu gần như bị đâm hỏng. Cậu có cảm giác như mình bị đ* tới mức hít thở không thông, vốn gậy thịt đã hơi lạnh, tử ©υиɠ lại cực kỳ ấm áp, cảm giác kỳ dị này khiến cậu thoải mái tới mức nói không nên lời.

Mộ Bạch thấy cậu bị đ* tới mức chỉ có thể không tiếng động há miệng nhỏ, thở cũng sắp không thở nổi liền cúi đầu hôn cậu, chậm rãi dẫn đường cho cậu hô hấp, đôi tay mở chân thiếu niên ra đến cực hạn, gần như đã thành hình chữ mã. Hắn biết thân thể thiếu niên cực kỳ mềm dẻo, loại này động tác đối với cậu cũng không phải rất khó.

Tư thế như vậy lại càng tiện cho hòa thượng thọc vào rút ra, vừa nhanh chóng vừa hung mãnh va chạm làm dâʍ ŧᏂủy̠ trong lỗ nhỏ như nổi bọt, mị thịt cũng bị kéo ra ngoài.

“Ưm ưm!…” Quân Mộc Hề khó khăn lắm mới dần quen, lại bị hòa thượng lật người lại. Cậu ôm chặt cành cây dưới thân, đề phòng mình bị đ* mạnh tới mức ngã xuống, mông dẩu cao để người đàn ông càng dễ làm.

Cậu bị đ* tới mức toàn thân nóng lên, quần áo trên người sớm đã bị vứt không biết đi nơi nào, nhưng lại không cảm thấy lạnh, chỉ cảm nhận được thân thể mát mát trên người, cậu chỉ muốn sờ sờ rồi ôm hắn một cái.

“Ha a… sư phụ… bé Hề nóng quá…… ưm a! Sư phụ ôm một cái…”

Mộ Bạch từ sau lưng ôm lấy thân thể mềm mại trắng nõn đang nóng như lửa, cảm giác nhiệt độ chênh lệch khiến hai người đều sảng khoái không thôi, nhiệt độ cơ thể lạnh lẽo vừa lúc giảm bớt lửa nóng trên người Quân Mộc Hề, mà Mộ Bạch cũng cảm thấy nhiệt độ cơ thể người sống ấm áp kia.

“Bảo bối nhi, lát nữa trạng thái của sư phụ có thể sẽ hơi không tốt, em đừng lo lắng.”

Hơi thở mát mẻ của người đàn ông phun bên tai Quân Mộc Hề, cậu còn không kịp nghĩ trạng thái không tốt là thế nào đã bị một luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng tưới vào tử ©υиɠ, nóng đến mức toàn thân cậu run rẩy, dươиɠ ѵậŧ phía trước cũng bắn ra, lỗ nhỏ cũng gắt gao quấn lấy gậy thịt, trào ra một lượng lớn dâʍ ɖị©ɧ.

“Ưm a!… Ha… sư phụ?” Khi cậu còn chưa hồi thần lại từ trong kɧoáı ©ảʍ liền cảm giác trước mắt bỗng đen kịt, không cảm thấy bóng dáng to lớn mát mẻ kia đâu nữa, thân thể cũng bị một lực mềm nhẹ cuốn lên.

“Gì vậy… sư phụ?” Cậu không thấy thứ gì trước mắt, lại nghĩ đến lời vừa rồi Mộ Bạch nói, trong lòng bỗng thấy bất an, đến khi thấy ánh sáng thì chợt phát hiện bản thân đang ở bên dưới đại thụ, cậu vội nhặt quần áo rơi vãi bên cạnh mặc vào rồi nôn nóng tìm kiếm thân ảnh Mộ Bạch.

“Sư phụ? Sư phụ?” Cậu kéo lên thân thể đã mềm nhũn, không ngừng đi tìm hòa thượng, cậu cảm giác, hòa thượng đang ở đây.

Quả nhiên, cậu đã tìm thấy Mộ Bạch đang ở dưới một tàng cây khác, nhưng hắn đang nhắm mắt ngồi xếp bằng, sắc mặt tái nhợt, giống như đã nhập định.

Quân Mộc Hề nhanh chóng chạy đến trước mặt hắn, trong lòng run rẩy, tay cũng run run vươn ra kiểm tra hơi thở, rồi chợt thở phào nhẹ nhõm. May quá may quá, nhưng có vẻ tình hình của hòa thượng vẫn không tốt lắm, toàn thân hắn lạnh lẽo, thân thể người sống mà giờ lại lạnh băng như đã chết.

Ngay khi cậu muốn chạy về tìm người hỗ trợ thì các trưởng lão giống như thần binh trên trời đến, cũng đang vội vàng chạy tới nơi này.

“Phương trượng đây là?!”

“Hồng trưởng lão! Sư phụ ta hình như không ổn rồi…” Quân Mộc Hề giống như cuối cùng cũng tìm được ân nhân cứu mạng, vội vàng kéo Hồng trưởng lão, bảo ông nhanh chóng kiểm tra cho Mộ Bạch.

“Đây là… linh hồn bị hao tổn, còn nhiễm âm khí?!” Hồng trưởng lão nhìn kỹ tình trạng lúc này của Mộ Bạch, vẻ mặt kinh ngạc.

Quân Mộc Hề cũng nghe ra tình hình của hòa thượng hiện tại rất không tốt, trong lòng vô cùng tự trách, biết Mộ Bạch là vì cứu mình nên mới tự đẩy bản thân vào hiểm cảnh.

“Phải làm thế nào mới có thể cứu sư phụ?” Chỉ cần có thể khiến hòa thượng hồi phục lại như trước thì bảo cậu làm gì cũng được.

“Trước tiên cứ đưa phương trượng về hoàng cung đi, rồi phải nhanh chóng đi mời Vương đạo trưởng mới được.” Hồng trưởng lão nghĩ nghĩ rồi quyết định, e là giờ cũng chỉ có Vương đạo trưởng tinh thông y thuật mới có thể cứu Mộ Bạch một mạng.

Đoàn người đưa hòa thượng đang hôn mê trở về điểm đóng quân, Nguyên Tĩnh Thành thấy hắn như vậy cũng chấn động, hỏi han tình hình một chút rồi lập tức bảo người hộ tống họ về hoàng cung, hơn nữa còn thủ hạ có phái khinh công tốt nhất nhanh chóng xuất phát đi mời Vương đạo trưởng.

Sau khi Vương đạo trưởng tới, ông xem xét Mộ Bạch đang nằm trên giường, toàn thân âm lãnh rồi nhíu mày. Quân Mộc Hề thấy ông như vậy, trong lòng cũng lạnh đi, cậu sốt ruột tới mức sắp khóc, run giọng hỏi, “Ông ơi… sư phụ con… thế nào rồi…”

Vương đạo trưởng lườm cậu, nhưng cũng không so đo cái xưng hô này, chỉ hơi nhíu mi, một tay vuốt râu, chậm rãi nói, “Hắn vì cứu ngươi mà không tiếc dùng hồn thể đi vào hoàng lăng âm khí rất nặng kia, bản thân hắn mang thân thể chí dương, trời sinh tương khắc mới những thứ đó, nếu không phải hắn thường cùng âm khí trong thân thể ngươi giao hoà thì bây giờ sớm đã chết rồi!”

Thấy mặt Quân Mộc Hề trắng bệch, ngữ khí của ông hơi hoãn lại, “Tuy như thế sẽ làm hao tổn thọ mệnh, nhưng cũng vì có ngươi nên sẽ không nghiêm trọng như vậy nữa, nhiều lắm cũng chỉ hao tổn một năm thọ mệnh thôi, vẫn có thể cứu.”

Quân Mộc Hề nghe Vương đạo trưởng nói, trái tim vừa vọt lên tận cổ họng cũng dần hạ xuống, hai mắt vốn ảm đạm không ánh sáng chợt sáng lên, cậu nắm chặt cánh tay hắn, giọng nói đầy khẩn cầu.

“Ông ơi… à không, Vương đạo trưởng, Vương tiên sư, ngài nhất định phải chữa khỏi cho sư phụ con!”

Vương đạo trưởng cạn lời nhìn cậu thay đổi xưng hô, cũng chẳng muốn so đo với tiểu bối, chỉ cau mày hơi tự hỏi một chút rồi lấy ra một tấm da dê, chậm rãi viết gì đó.

Vương đạo trưởng đưa tấm da dê cho Lưu công công đang đứng một bên, “Bảo nhóc Nguyên mau chóng tìm những dược liệu này đi, tốt nhất là trong vòng ba ngày.”

Lưu công công cung kính tiếp nhận, cũng không cảm thấy xưng hô này của ông với Hoàng thượng có gì kỳ quái. Ai trong hoàng cung cũng biết vị Vương đạo trưởng này, hơn nữa còn rất thân thiết với Hoàng thượng, thậm chí trước mặt ông, đến Nguyên Tĩnh Thành cũng phải cung kính gọi một tiếng Vương lão tiên sinh.

Vương đạo trưởng nói xong lại vuốt vuốt chòm râu, nhìn sang Quân Mộc Hề đang nhăn mặt vì sốt ruột, “Đây chính là thứ thuốc tu dưỡng linh hồn, củng cố tác dụng căn bản, nhưng sẽ không làm hắn tỉnh lại.” Giọng điệu ông dường như có hơi trầm trọng, ẩn ẩn hàm chứa chút ưu tư.

Quân Mộc Hề nhìn khuôn mặt tuấn tú tái nhợt của Mộ Bạch, nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của hắn, cố ép mình phải bình tĩnh lại, “Ý đạo trưởng là?”

Vương đạo trưởng nhìn hòa thượng đang hôn mê trên giường, chậm rãi thở dài, “Ta cũng coi như nhìn đứa nhỏ này trưởng thành, từ lúc bắt đầu ngây ngô cuồng vọng, đến bây giờ trầm ổn nội liễm, thế nhân đều nói hắn lạnh lùng, nhưng lại không nghĩ tới hắn đã trải qua bao nhiêu cực khổ mới tạo thành tâm tính như vậy.”

Quân Mộc Hề nghiêm túc nghe, lại cầm bàn tay lạnh băng của hòa thượng, muốn truyền hơi ấm của mình qua cho hắn.

“Tâm ma đã theo hắn gần mười năm, vốn dĩ đã là đèn dầu đã khô, ai ngờ lần này lại tiếp tục đến.”

Quân Mộc Hề từ từ hiểu ý ông, “Sư phụ con… tâm ma lại tái phát sao?”

Vương đạo trưởng gật gật đầu rồi lại lắc đầu, “Cũng không hẳn vậy.” Ông nhìn thiếu niên chăm chú rồi nói, “Vốn dĩ tâm ma này đã bị Mộ Bạch tinh lọc qua mấy chục năm, sớm đã không còn bao nhiêu ảnh hưởng, nhưng tâm ma chung quy vẫn là tâm ma, khi trong lòng còn chưa hoàn toàn buông bỏ thì tâm ma sẽ vĩnh viễn lưu lại.”

“Sư phụ ngươi hiện tại tuy linh hồn bị hao tổn, lại đây không phải nguyên nhân chân chính khiến hắn hôn mê, cũng không phải vì tâm ma tái phát, chẳng qua chỉ là một tia chấp niệm tàn lưu thôi.”

“Chấp niệm…?” Quân Mộc Hề ngẩn người, nhìn hòa thượng đang chau mày, lòng chợt đau đớn.

“Đừng vội đau lòng, tình trạng này của hắn, trừ kê một vài vị thuốc bên ngoài, còn chủ lực vẫn là ngươi.” Vương đạo trưởng nói với cậu, ngữ khí thâm thúy.

“Vương đạo trưởng, ông cứ nói, phải như thế nào mới có thể chữa khỏi cho sư phụ con, chỉ cần có thể chữa khỏi cho chàng, bảo con làm gì cũng được.” Quân Mộc Hề vội vàng muốn giúp người đàn ông hồi phục, muốn gương mặt lạnh nhạt kia lộ vẻ yêu chiều, bất đắc dĩ cùng dung túng dành cho riêng mình. Bảo cậu làm gì cũng được, dù là đi chết.

“Ha ha, đừng vội đừng vội, thực ra cũng không khó, cũng không phải sinh ly tử biệt gì cả, chẳng qua là để ngươi tiến vào tâm hắn thôi.”

“Dạ? Tiến vào tâm??” Đây là ý gì?

“Tâm ma tâm ma, vốn dĩ chính là ma trong lòng, chỉ có đi vào thế giới trong lòng hắn để cởi bỏ chấp niệm, sư phụ ngươi không chỉ có thể tỉnh lại, mà tâm ma đã quấn quanh hắn nhiều năm cũng sẽ biến mất.”

“Ta sẽ làm linh hồn ngươi cũng tạm thời ly thể, nơi này có một pháp khí có thể cho phép ngươi tiến vào tâm cảnh của hắn, ngươi sẽ giao thoa với ảo cảnh của hắn. Ngươi chỉ cần làm hắn nhớ kỹ ngươi, nhớ đến ngươi, mang hắn từ ảo cảnh trong linh thể ra ngoài, thoát khỏi chấp niệm, tự nhiên hắn sẽ tỉnh.”

Quân Mộc Hề mím môi, biết đây là biện pháp tốt nhất để cứu Mộ Bạch, chỉ cần giải trừ chấp niệm này, hắn sẽ vĩnh viễn không bị tâm ma uy hϊếp.

“Vâng, vậy con có cần chuẩn bị gì không, bao giờ có thể bắt đầu?” Cậu đã gấp không chờ nổi muốn Mộ Bạch tỉnh lại.

“Không cần, có lẽ dược liệu của ta ngày mai mới có thể thu thập đầy đủ, chỉ cần phối hợp với những dược liệu đó là có thể ổn định cho các ngươi linh hồn hợp nhất.”

Chờ tới ngày hôm sau, Nguyên Tĩnh Thành quả nhiên đã tập hợp được toàn bộ dược liệu mà Vương đạo trưởng cần, lúc này đạo trưởng đã ngâm Mộ Bạch trong nước thuốc mà ông điều chế, Quân Mộc Hề ngồi một bên, khoanh chân trên đệm hương bồ, nhắm hai mắt, dường như đã nhập định.

------oOo------