Cuối cùng Quân Mộc Hề vẫn ỡm ờ đồng ý mặc thứ không thể gọi là quần áo này vào.
Thiếu niên đỏ mặt, thẹn thùng sờ sờ sợi tơ ịn vào mông mình, lại mặc áo choàng hòa thượng đưa cho cậu. Bởi vì đằng trước áo choàng có cúc áo nên sau khi cài hết thì không thể thấy rõ bên trong mặc gì được.
“Như vậy… xấu hổ quá…” Quần áo lưới trùm lấy hai vυ' nhỏ, hai đầṳ ѵú xinh đẹp vừa lúc bị xuyên thấu, khó khăn lắm mới nằm im ở giữa được, thậm chí sợi tơ còn cọ vào đầṳ ѵú theo động tác di chuyển của cậu. Mà bên dưới thì thít vào gậy thịt nhỏ, còn có lỗ nhỏ, vừa lúc để gậy thịt thanh tú ra ngoài, hai lỗ nhỏ kia cũng bị sợi tơ cọ xát, âm đế nho nhỏ cũng bị thít chặt, cậu vừa động đậy là sẽ khiến âm đế hơi khó chịu.
“Sư phụ… nơi này bị thít đau…” Quân Mộc Hề đỏ mặt dùng ngón tay kéo kéo sợi tơ trên âm đế, nét mặt hơi nhăn nhó.
Hòa thượng nhíu nhíu mày, bảo cậu mở rộng chân, bước lên nhìn chỗ kia.
“Quả thực sẽ hơi khó chịu…” Mộ Bạch nhẹ nhàng xoa xoa viên thịt kiều nộn kia, nghĩ nghĩ rồi đứng dậy cầm một con dao nhỏ.
“!?Sư phụ! Chàng… chàng cẩn thận một chút…” Quân Mộc Hề nhìn dao nhỏ trong tay hòa thượng, đoán có thể hắn sẽ cắt sợi tơ, nhưng làm vậy cũng quá nguy hiểm, một khi không cẩn thận thì lỗ nhỏ kiều nộn sẽ bị thương.
Tuy vẻ mặt hòa thượng lãnh đạm, nhưng giọng điệu lại rất trầm ổn “Yên tâm, sao sư phụ có thể nhẫn tâm làm bé Hề bị thương được.”
Cảm xúc do tiếp xúc với dao nhỏ bằng kim loại đột nhiên phủ lên phần đùi trong kiều nộn, Quân Mộc Hề lạnh run lên, hoa huyệt nhỏ cũng co rụt lại vì căng thẳng và sợ hãi.
Mộ Bạch nhìn cái miệng nhỏ kia co chặt lại, thậm chí còn có một chút dâʍ ŧᏂủy̠ sáng lấp lánh, không khỏi nhướng mày, “Bé Hề cũng thật biếи ŧɦái, em thích như vậy sao?” Vừa nói, dao nhỏ trong tay vừa cố ý quét qua lỗ nhỏ, vì sợ thật sự sẽ khiến cậu bị thương nên Mộ Bạch chỉ dùng sống dao bóng loáng.
“A! Đừng… sư phụ, thật sự sẽ bị thương mà… ưm…” Thiếu niên mím môi, đùi cũng run nhè nhẹ vì sợ hãi.
Mộ Bạch tận mắt nhìn dâʍ ŧᏂủy̠ trên lỗ nhỏ lại nhiều thêm một ít, khiến sợi tơ xung quanh cũng biến thành màu sáng trong.
Hắn cố ý thấp giọng, chậm rãi nói bên vành tai mẫn cảm của thiếu niên, “Nếu bé Hề lại chảy nước thì dao này sẽ trơn đấy, sư phụ có thể sẽ không bảo đảm không làm em bị thương.”
“Ưm… không chảy không chảy! Sư phụ nhanh lên… hu” Quân Mộc Hề sợ đến thức lập tức thắt chặt lỗ nhỏ, nỗ lực làm dâʍ ŧᏂủy̠ không chảy xuống.
Ánh mắt Mộ Bạch mang ý cười, cũng không trên cậu nữa, nhanh chóng lại nhẹ nhàng cắt mở hai sợi tơ vòng quanh lỗ nhỏ, khiến hai lỗ nhỏ phấn nộn đều lộ ra.
“Hửm… bé Hề biếи ŧɦái như thế sao, nếu chỉ để lộ lỗ nhỏ mà đã hưng phấn, vậy dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra bên ngoài thì làm sao bây giờ.”
Quân Mộc Hề nghe hắn nói như thế, mặt đỏ như cà chua, vô lực phản bác “Em… em không biếи ŧɦái! Nhưng, nhưng mà… làm sao bây giờ đây…” Cậu quả thực không quá tin vào thân thể vừa mẫn cảm vừa dâʍ đãиɠ của mình.
Mộ Bạch cong môi, dường như đang chờ những lời này của cậu, giả bộ tự hỏi một chút, “A, nếu như vậy, thế thì sư phụ sẽ lấp kín hai cái miệng nhỏ của bé Hề, như vậy thì sẽ không chảy ra làm người thấy nữa.”
“Hả?” Quân Mộc Hề trừng to mắt, không thể tin nhìn hòa thượng lấy cái hộp gỗ nhỏ lần trước ra, sau đó lấy một chuỗi hạt trong suốt trong hộp ra ngoài, đồ vật rất quen mắt, chính là thứ lần trước hắn đã nhét vào khi trừng phạt cậu.
Hòa thượng nhét ba viên kích thước lớn nhỏ khác nhau vào hoa huyệt chảy da^ʍ thuỷ của cậu, còn nhét một cái nút gỗ vào cúc huyệt phía sau.
“Ha a… khó chịu quá… sâu quá.” Hai cái miệng nhỏ đồng thời bị chặn lại cũng không dễ chịu, cậu mở rộng hai chân, vươn tay muốn lấy viên cầu vừa nhét vào hoa huyệt ra, nhưng vì ngón tay đảo lung tung bên trong nên không chỉ không lấy ra được, ngược lại càng khiến dâʍ ŧᏂủy̠ chảy nhiều, kɧoáı ©ảʍ trong thân thể dường như cũng tăng lên.
“Bé Hề hưng phấn như vậy, lát nữa phải làm sao đây, hửm?” Mộ Bạch nhìn cảnh tượng tuyệt mỹ trước mắt trong chốc lát rồi chậm rãi dùng ngón tay lấy viên cầu trong lỗ nhỏ ra một chút, sau đó thì cài kín áo choàng vào cho cậu.
Cuối cùng hai người vẫn theo kế hoạch đi dạo trong đường phố phồn hoa của hoàng thành, cảnh tượng rộn ràng nhốn nháo, người bán rong lớn tiếng rao hàng, nhưng đối với Quân Mộc Hề, cảm giác bây giờ cứ như trong địa ngục vậy.
Cậu đang gắt gao túm lấy góc áo hòa thượng, tuy áo choàng thật dài bên ngoài đã bọc kín mít, nhưng bên trong gần như tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ vẫn làm cậu xấu hổ cực kỳ, giống như ánh mắt mọi người đều tập trung trên người cậu, nhìn dáng vẻ dâʍ đãиɠ và biếи ŧɦái của cậu vậy.
“Sư phụ… ưm ha…” Vì đi lại không ngừng nên viên cầu kia cũng không ngừng cọ xát trong hoa huyệt, vài lần còn suýt nữa cọ qua điểm mẫn cảm của cậu, hơn nữa vì viên cầu là lục lạc nhỏ, thần kinh cậu bây giờ cực kỳ mẫn cảm, dường như có thể nghe thấy cả tiếng chuông linh linh truyền tới từ sâu trong hoa huyệt. Cảm giác lén lút cấm kỵ này như khiến kɧoáı ©ảʍ càng tăng thêm.
“Bé Hề phải nhịn xuống đừng lên tiếng nha, nếu không tất cả mọi người đều sẽ phát hiện thiếu niên đáng yêu xinh đẹp như thế lại đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ dâʍ đãиɠ chặn hai lỗ nhỏ, không cho dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra đó.” Hòa thượng lơ đãng cúi đầu nhẹ giọng nói bên tai thiếu niên.
Quân Mộc Hề nghe hòa thượng nói mà lỗ nhỏ càng căng thẳng, ba viên cầu kia dường như càng vào sâu, cúc huyệt cũng có vẻ ướŧ áŧ kẹp chặt lấy nút chặn. Cậu cố chịu không lên tiếng, chỉ chậm rãi đi theo hòa thượng, cũng không chú ý nổi mấy thứ thú vị ở hai bên đường nữa, trong đầu chỉ nghĩ làm sao để người khác không thấy bộ dạng này của mình.
“Ấy! Hai vị quan nhân, có ăn kem từ phía Nam vận chuyển tới không? Thời tiết nóng quá, vừa lúc giải nhiệt này!” Một người bán rong đột nhiên gọi bọn họ, đúng lúc Quân Mộc Hề đang đứng cạnh người bán rong này, liền thấy người bán rong đang dùng ánh mắt chờ mong nhìn mình.
Quân Mộc Hề giật mình, trái tim như vọt tới cổ họng, im lặng căng thẳng nắm chặt vạt áo hòa thượng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, lắp bắp trả lời, “Không… không được…”
“Công tử, ngài có phải bị cảm nắng hay không, mặt đỏ như thế, bây giờ trời nóng vậy rồi thì cứ cởϊ áσ choàng ra đi, vừa lúc vào quán tôi ăn sương sáo cho mát!” Người bán rong nhiệt tình giới thiệu món mới, Quân Mộc Hề giờ sao còn để ý nổi người ta nói gì nữa, hai lỗ nhỏ dưới thân đã co chặt lại vì căng thẳng, giờ cậu thấy xấu hổ vô cùng, giống như người bán rong đang thực sự trông thấy thân thể dâʍ đãиɠ của cậu nên mới bảo cậu cởϊ áσ choàng.
“Ha… ưmm…” Cậu gắt gao cắn môi, kɧoáı ©ảʍ dưới thân vọt tới như thủy triều, dâʍ ŧᏂủy̠ chảy xuôi xuống chân theo từng tiếng chào hàng của người bán rong, chỉ vì vậy mà cậu cao trào rồi.
Mộ Bạch cũng phát hiện cậu không thích hợp, nhẹ nhàng dìu thân thể đã hơi nhũn ra của cậu, sau đó nói với người bán rong, “Có lẽ tiểu đồ thật sự bị cảm nắng, ta dẫn cậu ấy đến chỗ lang trung khám một lát, hôm khác sẽ lại đến thăm nơi này của thí chủ.”
“Được được được, đại sư nhanh đi thôi!” Người bán rong lại nhìn thoáng qua vị công tử xinh đẹp như tiên trước mặt, cứ cảm thấy mặt cậu không chỉ đỏ mà thần sắc còn hơi kỳ quái. Nhưng không kịp nhìn kỹ, Mộ Bạch đã dẫn Quân Mộc Hề rời đi.
Kí©ɧ ŧɧí©ɧ!
Mộ Bạch dẫn cậu vào một ngõ nhỏ cực kỳ hẻo lánh, nhẹ nhàng bế cậu ngồi lên một chiếc rương gỗ bỏ đi, chậm rãi xốc áo choàng dày nặng lên, lộ ra thân thể trắng như tuyết nhưng lại dâʍ đãиɠ ướŧ áŧ.
“Cao trào rồi sao?” Dùng tay sờ sờ lên dâʍ ɖị©ɧ ẩm ướt trên hoa huyệt, “Bé Hề đúng là em bé biếи ŧɦái.”
“Hu… Em không phải, sư phụ mới là biếи ŧɦái! Khó chịu quá… hu hu…” Quân Mộc Hề giương cao chân, vì cao trào mà viên cầu trong hoa huyệt không biết đã vào sâu đến đâu rồi, cúc huyệt phía sau cũng mềm mại vì da^ʍ thuỷ ướt đẫm
“Muốn? Thì ra bé Hề thích được sư phụ đ* trước mặt người khác sao?” Mộ Bạch xấu xa xoa nắn lỗ nhỏ ướt mềm của cậu, miệng không ngừng nói những lời khiến thiếu niên xấu hổ.
“Hu… không mà… nơi… nơi này không có ai… không muốn để người khác thấy sư phụ đ* bé Hề đâu…” Thiếu niên quấn hai chân lên eo hòa thượng, cậu mặc quần áo lưới gợi cảm, cứ thế dâʍ đãиɠ xoắn eo trong ngõ nhỏ.
“Hai cái miệng nhỏ đều rất muốn nha… sư phụ, đừng đùa nữa, mau đ* bé Hề đi… ưm ưm…” Cậu xoắn mông nhỏ, sắc tình cọ xát hai lỗ nhỏ ướt đẫm vào thân dưới của hoà thượng.
“A, còn nói không có, đây chính là nơi lúc nào cũng có thể có người đến, nói không chừng lúc bé Hề dâʍ đãиɠ như vậy đã bị ai đó trông thấy rồi đấy.” Mộ Bạch nhìn dáng vẻ cơ khát của bé cưng, hắn móc viên cầu trong hoa huyệt nhỏ ra, lại cố ý dùng dươиɠ ѵậŧ cọ cọ, miệng nói những lời dâʍ đãиɠ làm Quân Mộc Hề càng thêm hưng phấn.
“Ha a… đừng… sư phụ, về nhà rồi đ* bé Hề nha… đừng để người khác thấy… ưm a…” Cậu không khỏi xoay eo, nhưng cảm giác bị dươиɠ ѵậŧ cọ vào quá sướиɠ, eo cậu đã xoay tới mức không dừng được rồi.
“Bé Hề nói như vậy mà sao còn vặn vẹo dâʍ đãиɠ như thế?” Mộ Bạch vừa nói vừa đâm dươиɠ ѵậŧ vào lỗ nhỏ mềm nhũn, ngay sau đó liền hung mãnh thọc vào rút ra, vốn từ khi bé cưng mặc thứ đồ này vào, hắn đã muốn làm vậy rồi, giờ nhìn thân thể trần trụi ướŧ áŧ của cậu, hắn thậm chí còn hưng phấn hơn cả thiếu niên.
“Ưm ha!… Sướиɠ quá…” Bị dươиɠ ѵậŧ đâm vào, đầu nhỏ của cậu làm sao còn để ý được chuyện có người hay không, giờ muốn hoà thượng đ* sâu một chút mạnh một chút.
“Ưm a! Ha… quá kịch liệt… sư phụ, đ* bé Hề sướиɠ quá… muốn nát lỗ nhỏ của em rồi… ưmmm…” Tiếng rêи ɾỉ kịch liệt của thiếu niên vang khắp ngõ nhỏ u tĩnh, hòa thượng kịch liệt đ* làm cậu như đã quên mất mình đang ở chỗ nào, chỉ lớn tiếng rêи ɾỉ.
“Hả? Ngươi có nghe thấy tiếng gì không?”
“Gì cơ? Làm gì có gì, ngươi có bị ảo giác không, nơi này hẻo lánh như thế, trừ hai ta làm
gì còn có ai. Nhanh, đi ăn cơm thôi!”
“Ầy? Không phải, rõ ràng ta nghe thấy có người đang rêи ɾỉ, lạ thật…”
“Ôi giời, đi! Ăn cơm quan trọng nhất!”
Quân Mộc Hề cố gắng che miệng lại, mắt trợn to, bên tai vang lên tiếng nói chuyện nho nhỏ, dường như có người đang đi ngang qua, mà còn cách họ không xa.
“Bảo bối nhi, em kẹp chặt như thế, sao sư phụ còn nhịn nổi.” Mộ Bạch bị mị thịt ướt mềm gắt gao cuốn lấy, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt làm hắn suýt nữa không nhịn được, nhẹ nhàng liếʍ liếʍ đầṳ ѵú nhỏ cứng đanh của thiếu niên, bàn tay cũng dịu dàng xoa vυ' cậu, muốn cậu thả lỏng lại.
“Ưm… ưmmmmm…” Thiếu niên dùng tay che miệng, tiếng rêи ɾỉ không nhịn được phun ra, vậy mà lại khiến cậu có cảm giác sung sướиɠ hệt như đang yêu đương vụиɠ ŧяộʍ.
------oOo------