“Mộ Bạch… sư phụ… ha… a…”
Người đàn ông vẫn nhanh chóng đ* vào lỗ nhỏ ấm áp, nhẹ nhàng thở gấp đáp lời.
Quân Mộc Hề co chặt lỗ nhỏ, muốn hút cho người đàn ông ra, cậu muốn tϊиɧ ɖϊ©h͙ lửa nóng đặc sệt rót đầy bụng nhỏ.
“Ưm ha… cho em đi… ưmmm… anh trai tốt, bắn cho bé Hề…”
Mộ Bạch lạnh mặt vỗ vỗ cặp mông không thành thật kia, bị cậu hút đến mức hơi không nhịn được, hung hăng va chạm mấy chục lần bên trong rồi bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng.
“Ưm a a a! Nóng quá… thích quá… ưm ưm… a…”
Thiếu niên thoải mái tới mức nheo lại đôi mắt đào hoa, lúc gậy thịt rút ra, lỗ nhỏ còn không ngừng giữ lại.
“Nhóc xấu xa.” Mộ Bạch chơi xấu nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của cậu, đột nhiên nhớ tới chuyện gì, hắn âm thầm chỉnh dươиɠ ѵậŧ trên ngựa gỗ nhô lên, sau đó bế thiếu niên trong ngực rồi nâng mông nhỏ của cậu.
“Ưm? Làm gì vậy… a a a! Sư phụ…”
Lỗ nhỏ mềm mại xinh đẹp lại một lần nữa bị dươиɠ ѵậŧ gỗ thô to lấp đầy, cậu nghi hoặc nhìn người đàn ông.
Mộ Bạch chạm tay vào cúc huyệt phía sau không bị thao cũng đang mở ra của cậu, chậm rãi cắm hai ngón tay vào, khe khẽ thọc vào rút ra.
“Bé Hề sẽ thích.” Người đàn ông cười khẽ một tiếng, hai ngón tay căng cúc huyệt đã ướt mềm ra, để côn ŧᏂịŧ ngoài miệng cúc huyệt, nhẹ nhàng cọ xát.
“Ưm ha… nhanh lên… cắm vào em đi.” Quân Mộc Hề bị dươиɠ ѵậŧ phía trước đ* tới mức sảng khoái không thôi, càng thèm muốn kɧoáı ©ảʍ khi hai cái miệng nhỏ đều bị lấp đầy, không ngừng thúc giục hắn nhanh chóng tiến vào.
Mộ Bạch làm như cậu muốn, hung hăng đẩy dươиɠ ѵậŧ vào cúc huyệt chặt chẽ ấm áp, do không sử dụng nhiều lắm nên cúc huyệt có hơi chặt chẽ quá mức, khiến Mộ Bạch cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ chưa từng có.
Thiếu niên sắp bị hai dươиɠ ѵậŧ một trước một sau làm đến mức thần chí không rõ, bởi vì cứ liên tục kịch liệt thọc vào rút ra khiến thân thể cậu gần như treo trên không, tư thế làm như vậy khiến hai cây dươиɠ ѵậŧ vào rất sâu, kɧoáı ©ảʍ cũng càng thêm mãnh liệt.
“Ưm a… a… chết mất… ưm… bị dươиɠ ѵậŧ lớn đ* sướиɠ chết… ha a…”
Quân Mộc Hề ngẩng đầu, lộ ra cần cổ tuyết trắng duyên dáng, thân mình trắng nõn đong đưa liên tục vì kịch liệt vận động, bầu vυ' nhỏ trước ngực cũng do bị va chạm mạnh mà xuất hiện từng đợt sóng nhũ rung rung, quả thực da^ʍ mĩ đến cực điểm.
Mộ Bạch ngậm một đầṳ ѵú nhỏ trước mắt đang không ngừng câu dẫn hắn, liên tục liếʍ mυ'ŧ, một bàn tay hung hăng bóp bên kia.
Hai cái miệng nhỏ bên dưới thiếu niên bị nhồi đến tràn đầy, hai vυ' trước ngực cũng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ tê dại sảng khoái, điểm mẫn cảm toàn thân gần như đều được âu yếm, kɧoáı ©ảʍ kịch liệt khiến cậu như sắp điên rồi, khóc lóc liên tục cao trào.
Trận tình vừa kịch liệt vừa phóng đãng này kéo dài tới tận buổi tối, đến khi hai lỗ nhỏ dưới thân Quân Mộc Hề bị đ* tới mức không khép lại được, bên trong chậm rãi chảy ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng, miệng lỗ cũng bị va chạm tới mức sủi bọt.
Toàn thân cậu chẳng có chỗ nào lành lặn, dấu hôn đỏ tím trải rộng, thân thể cậu tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm trong ngực hòa thượng ngủ say.
Mộ Bạch hôn hôn khóe mắt ửng đỏ của thiếu niên, cẩn thận dùng quần áo bọc lên cho cậu, sau đó vận khởi khinh công nhanh chóng trở lại chỗ ở, phải tắm sạch sẽ cho thiếu niên đã.
Từ lần trước lại bị người bắt đi, Quân Mộc Hề bị Mộ Bạch hạ lệnh cưỡng chế không được rời khỏi phòng quá xa.
Tuy trước đó Mộ Bạch đã nói rõ ràng với con gái trang chủ, nhưng hai ngày tới sẽ bắt đầu đại hội võ lâm nên họ không thể cứ vậy rời đi được, ít nhất phải chờ tới khi đại hội võ lâm chấm dứt mới có thể trở về.
Quân Mộc Hề chán chết đi dạo trong hoa viên nhỏ trước phòng, vì váy lụa hồng nhạt trước đã đã tách tan tành nên hòa thượng lại chuẩn bị cho cậu một bộ váy lụa khác, màu xám trắng tương đối đơn giản, mái tóc đen dài buộc cao lên, nhìn có vẻ thực anh khí.
Chẳng biết hòa thượng ra ngoài làm gì, cậu lại không thể đi quá xa nên chỉ có thể lang thang đi dạo không mục tiêu.
“Ôi chao, đây không phải là đồ đệ nhỏ của tên cáo già kia sao? Sao lại ăn mặc như vậy.” Một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên.
Quân Mộc Hề ngẩng đầu, hoá ra là đạo sĩ trông có vẻ phong lưu trước đó đã tới mời họ.
“Biết ngay là tên cáo già kia lại có sở thích quái dị, bảo đồ đệ mình mặc nữ trang mà, hừ hừ…” Không đợi cậu đáp lại, đạo sĩ kia liền tự mình lắc đầu, vẻ mặt khinh thường.
“Diệp tiên sinh cũng tới à.”
“Ta vốn không muốn tới, nhưng cũng may giờ lại đuổi kịp một chuyện lớn.” Đạo sĩ nói, vẻ mặt đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, “A! Thì ra là thế! Tên cáo già kia chính là vì ngươi mới phá lệ à?”
Quân Mộc Hề mở to mắt nghi hoặc, không hiểu y đang nói gì.
Diệp Tử Thanh nhìn cậu ngơ ngác liền nói, “Ôi chao, ngươi không biết à, sư phụ ngươi chính là vì ngươi nên đã đánh cho đại thiếu gia của sơn trang này chỉ còn lại một hơi thở, còn cắt mệnh căn của gã ném tới cửa lớn sơn trang.”
“Ta nhớ rõ, đã rất lâu hắn không ra tay tàn nhẫn như thế…” Đạo sĩ như bỗng nhiên nghĩ tới chuyện gì, sắc mặt hơi trầm xuống, rồi lập tức lại quay về dáng vẻ lông bông ngày thường, “À, từ khi hắn làm hòa thượng, ngoài hàng yêu trừ ma thì dường như không hề ra tay nặng như thế với phàm nhân.”
Quân Mộc Hề không chú ý tới vẻ mặt đột nhiên mất tự nhiên của đạo sĩ, nhưng nghĩ tới gã nam tử đáng ghê tởm kia, mặt cậu lộ vẻ chán ghét. Lại nghĩ đến việc hòa thượng đã làm, trong lòng nóng lên, nhưng cũng hơi lo lắng “Sư phụ ta sẽ không sao chứ?”
“Cứ yên tâm, sư phụ ngươi rất tài giỏi, nhìn có vẻ rất lãnh đạm, nhưng trong xương cốt đã là kẻ không dễ chọc. Ai cũng biết tính tình tên đại thiếu gia kia nên hắn sẽ không gặp phiền toái gì đâu.” Đạo sĩ lại phất phất trần trong tay “Nhưng chuyện này đã khiến các ngươi trì hoãn mấy ngày, có lẽ các ngươi phải ở đây cho đến khi đại hội võ lâm kết thúc.”
Quân Mộc Hề gật gật đầu, họ quả thực phải chờ đến đại hội võ lâm kết thúc mới có thể rời đi.
Nhưng đạo sĩ nói xong lại ẩn ý nhìn cậu, khóe miệng mỉm cười, để lại một câu ý vị không rõ, “Sư phụ ngươi đúng là thương ngươi, ngươi cũng phải thương hắn đó.”
Đạo sĩ hơi hơi lắc đầu, cũng không chờ Quân Mộc Hề trả lời đã đi mất.
Quân Mộc Hề cẩn thận nghiền ngẫm hàm ý trong lời nói của đạo sĩ một chút, rồi khẽ nhíu mi, ý gì chứ? Cậu bĩu môi, chẳng phải mình vẫn luôn rất thương sư phụ sao, thân kiều thể nhuyễn, vừa ăn ngon vừa dễ đ* còn gì.
Không để tâm đến lời nói kỳ quái của đạo sĩ nữa, Quân Mộc Hề lại về phòng. Về tới mới thấy có gã sai vặt đứng chờ ở cửa đã lâu.
“Cô nương, trang chủ mời ngươi tới tham dự.”
Quân Mộc Hề biết, vậy nghĩa là đại hội võ lâm chính thức bắt đầu rồi.
“Biểu ca ta…”
“Phương trượng đại sư đã chờ ở đó.”
Quân Mộc Hề gật đầu, rồi đi theo gã đến địa điểm tổ chức đại hội.
“Được!”
“Nội lực của Lưu huynh thật thâm hậu!”
Còn không có tiếp cận đại hội địa điểm, liền nghe được từng trận trầm trồ khen ngợi thanh, một mảnh ồn ào, tiếng người ồn ào.
Quân Mộc Hề liếc mắt liền thấy hòa thượng ở ngay hàng ghế đầu, vẫn là tăng bào màu xám thuần tịnh, sắc mặt nhàn nhạt, lại luôn là người bắt mắt nhất trong đám người.
Mộ Bạch cũng đã thấy cậu, hắn vẫy vẫy tay, ý bảo thiếu niên lại đây.
Quân Mộc Hề ngồi bên cạnh hắn, bắt đầu nhìn lên đài. Hội trường này rất lớn, có thể chứa đến ngàn người, trên khán đài đã ngồi đầy người, ai cũng đang nghển cổ, vẻ mặt hưng phấn nhìn trận quyết đấu trên đài.
Bị bầu không khí này cảm nhiễm, cậu cũng hơi hưng phấn, vẻ mặt hứng thú nhìn hai người đang so đấu. Ở đại hội võ lâm không thể lấy mạng đối phương, sẽ có người ngăn cản.
“Còn ai muốn tỷ thí một phen cùng Giả mỗ không?” Người đàn ông trung niên đã thắng liên tiếp ba trận chắp tay hướng về dưới đài, vì vừa đấu ba trận nên hơi thở còn hơi suyễn, nhưng chỉnh thể vẫn vững vàng, hẳn là một người có nội lực cực kỳ thâm hậu.
“Ta tới.”
Một giọng nói nghẹn nghẹn đột nhiên vang lên, một người đàn ông mặc áo đen, đeo mặt nạ màu bạc nửa mặt nhảy lên.
Bởi vì trên mặt đeo mặt nạ nên không ai thấy rõ mặt gã, chỉ có đôi mắt vô cùng oán độc.
“Các hạ có báo danh không?” Người đàn ông trung niên hơi kinh ngạc nhìn người mặc trang phục kỳ quái trước mắt, nhưng cũng không quá mức ngạc nhiên, dù sao trên giang hồ cũng có rất nhiều kỳ nhân dị sự, như này cũng chưa ăn thua gì cả.
“Mặt Bạc.” Giọng nói nghẹn nghẹn lại một lần nữa vang lên, nhưng chỉ nói hai chữ.
Người đàn ông trung niên nhíu nhíu mày, nhưng cũng không nhiều lời nữa, rất nhiều người tỷ thí đều thích dùng dùng tên giả, vì nếu thua cuộc thì xấu hổ, không muốn bị người khác biết. Đây chẳng qua cũng là một loại biểu hiện không tự tin thôi. Trong lòng người đàn ông trung niên hơi khinh thường.
“Huynh đài, mời.”
Người đàn ông trung niên bắt đầu vận chuyển nội lực, muốn nhanh chóng kết thúc trận quyết đấu này.
Nhưng ông ta không ngờ người đối diện lại có vẻ như không ra tay, chỉ tiếp nhận một chưởng này. Sau khi chưởng phong đã đến trước mặt Mặt Bạc, cuối cùng ông ta cũng phát hiện có gì đó không đúng.
“Cái gì! Tàn ảnh!” Người đàn ông trung niên trừng to mắt, thầm nghĩ trong lòng, không ổn. Không đợi ông ta phản ứng, nội lực mạnh mẽ phía sau đột nhiên đánh úp lại, sau đó bị đánh ra khỏi võ đài.
Nhất thời, xung quanh lặng ngắt như tờ, ngay sau tiếng ủng hộ nhiệt liệt vang lên, tất cả mọi đều vô cùng kinh ngạc vì chiêu thức ấy của Mặt Bạc, khinh công của người này đã đạt tới trạng thái xuất thần nhập hóa.
Quân Mộc Hề cũng vô cùng kinh ngạc, cậu nhìn người đeo mặt nạ bạc kia, trong lòng cứ luôn có cảm giác không ổn. Sao thế nhỉ?
Khi cậu đang nghĩ cả trăm lần cũng không ra, Mặt Bạc trên đài đột nhiên nhìn lại đây, ánh mắt oán độc gắt gao nhìn chằm chằm nơi này. Hay nói đúng ra là gắt gao nhìn chằm chằm vào hòa thượng.
Mộ Bạch lập tức phát giác nguy hiểm, nhanh chóng vận dụng nội lực đẩy xa thiếu niên ra mấy chục mét, sau đó vận chuyển nội lực rồi lao tới trước mặt Mặt Bạc.
“Sư phụ!” Quân Mộc Hề kinh hãi nhìn hai người đột nhiên giao tranh, chỉ có thể lo lắng suông.
Tuy khinh công của Mặt Bạc rất tốt, nhưng Mộ Bạch vẫn vô cùng thành thạo, hắn hơi cau mày, cảm thấy người trước mắt dường như có hơi quen thuộc.
Mặt Bạc không làm gì được hắn, nửa khuôn mặt đột nhiên dữ tợn, giọng nói nghẹn nghẹn gầm lên, “Tên ma đầu Mộ Bạch, ngươi đã gϊếŧ phụ thân ta, hôm nay ta phải khiến ngươi nếm thử tư vị nhập ma!”
------oOo------