Quân Mộc Hề nằm bò ra bàn chờ người đàn ông trở về, khoảng nửa canh giờ, đột nhiên nghe thấy có người đang gõ cửa, cậu giật mình, cơn buồn ngủ lơ mơ lập tức bay mất, trong lòng nghĩ đến trăm ngàn hình ảnh trong tiểu thuyết phim ảnh các kiểu, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.
“Thánh tăng! Là ta… rốt cuộc thì con trai tôi thế nào rồi?” Là giọng người đàn ông trung niên kia.
Quân Mộc Hề hơi thở phào, rồi lại cảm giác có gì đó không ổn, hòa thượng đã sớm dặn họ tối đừng hành động thiếu suy nghĩ, bảo họ chờ trong phòng mình, sao giờ còn tới đây gõ cửa?
Nghĩ tới đây, một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân lan tới tận chân tóc, phía sau lưng cậu cũng toát một tầng mồ hôi lạnh, bên ngoài… là người hay quỷ?
Cửa phòng bị gõ càng lúc càng vang, Quân Mộc Hề sớm đã sợ tới mức linh hồn nhỏ bé như muốn bay mất, làm sao dám đáp lời. Người bên ngoài có vẻ hơi nghi hoặc, “Hả? Thánh tăng không ở trong đó sao?”
“Ngươi ở đây làm gì? Thánh tăng không phải đã dặn chúng ta chờ trong phòng sao? Sao ngươi lại ra ngoài?” Một giọng nữ đột nhiên truyền đến, là giọng phu nhân.
Chẳng lẽ thật sự là bọn họ? Hòa thượng nói ở đây chỉ có hai tà vật, một đã bị hắn gϊếŧ, giờ không thể có hai được.
Quân Mộc Hề đứng dậy nhìn nhìn hai bóng người đong đưa trước cửa, một cao một thấp, đúng là một vợ chồng ban ngày. Cậu không hoài nghi, đứng dậy mở cửa cho họ, lại không phát hiện ngọc bội hòa thượng cho cậu không cẩn thận rơi xuống đất.
“Các ngươi…… ưm!” Khi thiếu niên mở cửa phòng, vừa nhìn đã kinh trừng lớn hai mắt, ngoài cửa làm gì có hai người nào, chỉ có một bóng đen, chỉ có một con mắt, một cái miệng rộng đầy nước miếng, vẻ mặt da^ʍ uế nhìn cậu. Bên cạnh là một đám sương mù do âm khí hóa thầnh.
Quân Mộc Hề còn không kịp phản ứng đã bị bóng đen bịt kín miệng, một luồng âm khí xông thẳng vào trong cơ thể, lạnh tới mức khiến cậu run rẩy. Cậu lập tức chìm vào bóng tối, trước khi hôn mê chỉ nghe được một âm thanh như nghẹn lại, “Thân thể thái âm… nhất định cực kỳ ngon miệng… ha ha…”
Bị lạnh đến mức tỉnh lại, Quân Mộc Hề gian nan mở mắt ra, thấy mình đang bị cột vào một cây cột lớn, xung quanh là một ít tượng Phật rách nát, hình như là một miếu hoang.
Bóng đen kia đâu? Quân Mộc Hề run rẩy nhìn quanh bốn phía, những âm khí kia với cậu rất nguy hiểm, dường như còn có thể cảm ứng với âm khí trong thân thể cậu, khiến cậu cực kỳ khó chịu, giống như cơn lạnh lẽo thấu xương kia lại quay lại. Nhưng cậu cũng không phát hiện thấy dấu vết của tà vật ở đây, liền im lặng nhẹ nhàng thở ra, giờ chỉ có thể hy vọng hòa thượng có thể trở về sớm một chút, sau đó tìm thấy cậu bị trói ở đây rồi tới cứu cậu.
“Là nơi này sao?” Một giọng nữ mềm nhẹ đột nhiên vang lên từ ngoài miếu.
“Đúng vậy, tôi có một người bạn bị trói ở đây, trên người có một lá bùa tà ác, chỉ có nữ tử mới có thể lấy ra, cầu xin ngươi giúp ta cứu bạn của ta đi!” Đó là giọng một nam tử xa lạ.
Thiếu niên thầm sợ hãi, nghe đến đây thì cậu còn gì mà không hiểu, thì ra tà vật kia thấy trên người cậu có lá bùa gây bất lợi với hắn, liền nghĩ ra chiêu mê hoặc một phàm nhân giúp hắn trừ bỏ mối họa. Loại bùa này chỉ có hiệu quả với tà vật, còn đối với phàm nhân, nó chỉ là một mảnh giấy vàng bình thường mà thôi.
Quân Mộc Hề giãy giụa, muốn lớn tiếng gọi, lại hoảng sợ phát hiện mình lúc này không thể lên tiếng.
Một nam một nữ lần lượt bước tới, nữ tử nhìn thấy thiếu niên liền sửng sốt, tưởng cậu giãy giụa là vì lá bùa quấy phá, còn mau chóng chạy tới giúp cậu lấy ra.
Quân Mộc Hề khóc không ra nước mắt, chỉ có thể trơ mắt nhìn gã đàn ông bên cạnh tà ác cười với mình, lại nhìn cô gái kia móc thứ đồ cứu mạng duy nhất ra khỏi ngực cậu.
“Là cái này hả?” Cô gái quay lại quơ quơ giấy vàng kia với gã, hỏi.
Gã đàn ông vội vàng lui ra phía sau một bước, vẻ mặt cảm tạ rồi nhanh chóng đưa cô gái kia ra ngoài.
Đã không còn lá bùa, thiếu niên tựa như cá nằm trên thớt, chỉ phải hung hăng trừng mắt nghiến răng nghiến lợi nhìn tà vật kia. Bởi vì cậu đột nhiên phát hiện ngọc bội cũng không biết đi đâu, giờ gần như cậu đã không còn năng lực đối kháng.
Gã đàn ông xa lạ kia phát ra tiếng cười khó nghe, thân thể cũng biến trở về bộ dáng quái vật.
Quân Mộc Hề cảm giác mình đột nhiên có thể nói rồi, còn không kịp mắng quỷ liền cảm thấy hạ thân chợt lạnh, quần của cậu bị một luồng khí đen hòa tan. Hai đùi tuyết trắng thon dài lõα ɭồ trong không khí.
Gương mặt cậu đầy khuất nhục cùng ghê tởm, gào lên “Cút đi! Đừng chạm vào ta!”
Nhưng bóng đen hoàn toàn không quan tâm, khống chế luồng âm khí kia tách rộng hai chân thiếu niêu ra thành hình chữ M, dươиɠ ѵậŧ tú khí cùng lỗ nhỏ phấn nộn lập tức bại lộ trước mặt quái vật.
“Đừng! Đừng nhìn! Cút ngay!” Thiếu niên rưng rưng khuất nhục muốn khép chân lại, rồi tuyệt vọng phát hiện chẳng ích gì, luồng âm khí này gắt gao quấn lấy cậu, khiến cậu không thể động đậy.
“Ha ha ha… đây là lỗ nhỏ của thân thể thái âm sao… quả nhiên có khí thái âm nồng đậm, đây chính là thứ đại bổ…” Quái vật biếи ŧɦái mở to miệng, nước miếng sắp chảy đến trên mặt đất.
“Thật ghê tởm! Đừng nhìn ta… hu hu… sư phụ…” Thân thể mềm mại xinh đẹp của thiếu niên không ngừng run rẩy, trong đầu chỉ toàn hình bóng hòa thượng, mong hắn nhanh chóng tới cứu mình.
Bóng đen đột nhiên cười ha hả “Đừng mong tên hòa thượng kia tới cứu ngươi, có lẽ giờ hắn đã hóa thành một đám nước mủ rồi…” Gã chỉ dùng một phân thân có hơi thở của mình để gụ hòa thượng kia tới một cấm địa, chưa có ai vào đó mà có thể sống nổi.
Nhìn thiếu niên trước mắt cứ liên tục gọi sư phụ, lại vô cùng ghê tởm chán ghét nhìn mình, vẻ mặt quái vật đột nhiên trở nên điên cuồng.
“Tên hòa thượng kia chính là thân thể chí dương phải không, có phải hắn đã đ* ngươi sướиɠ điên lên rồi không hả? Cho nên ngươi mới nhớ mãi không quên hắn… Nghe nói người có thể chất thái âm đều là da^ʍ phụ hiếm thấy trên đời, vậy mà còn giả bộ thanh cao với ta cái nỗi gì!”
Quái vật nói xong liền hóa âm khí thành chưởng phong, hung hăng đâm vào lỗ nhỏ lõα ɭồ của thiếu niên.
“Ưm a a a a a a!! Đau quá! Hu……”
“Ha ha ha ha ha ha quả nhiên là da^ʍ phụ, cho dù bị ngược đãi lỗ da^ʍ mà cũng vẫn chảy dâʍ ŧᏂủy̠…” Quái vật hưng phấn kêu to, nói xong lại hung hăng quất đánh vài cái.
Quân Mộc Hề liều mạng lắc đầu, nhưng dưới thân ướŧ áŧ lại khiến cậu tuyệt vọng. Dưới chưởng phong đó, lỗ nhỏ bắt đầu nóng lên tê dại, không ngừng vẩy ra dâʍ ŧᏂủy̠.
“Đừng… đừng như vậy, đau quá!… Hu hu… Sư phụ…”
Thiếu niên cảm giác lỗ nhỏ non mềm dưới thân bị đánh tới mức không còn tri giác, nhưng trong thân thể vậy mà thật sự bị đánh tới mức hưng phấn. Thân thể cậu không ngừng run rẩy, tuyệt vọng nhắm lại mắt.
“Nghiệt súc!” Một giọng nam cực kỳ phẫn nộ đột nhiên vang lên bên ngoài miếu. Khi vội vã tìm thiếu niên, Mộ Bạch liền thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng trào ra một cảm xúc phẫn nộ chưa từng có, hắn xòe tay, một ngọn lửa che trời lấp đất lao tới quái vật.
“A! Đây là… chí dương chi hỏa!” Ngọn lửa này chính là khắc tinh trời sinh, quái vật vô cùng hoảng sợ nhìn lửa lớn vọt tới, muốn đào tẩu, lại phát hiện ánh lửa đầy trời, không có một khe hở nào cho gã tẩu thoát. Ngọn lửa này một khi dính đến tà vật sẽ vĩnh viễn không tắt, cho đến khi thiêu đốt cả linh hồn mới thôi.
“Đừng sợ… sư phụ tới rồi.” Mộ Bạch ôm chặt lấy thiếu niên đang run rẩy không ngừng trong ngực, liên tục nhẹ giọng an ủi cậu.
Thiếu niên nước mắt đầy mặt, đôi mắt to khóc đến sưng lên, giờ vẫn liên tục nức nở. Mộ Bạch đã bao giờ thấy thiếu niên như vậy đâu, bình thường vẻ mặt cậu luôn rất linh động.
Mộ Bạch đau lòng, khuôn mặt lạnh nhạt cũng có vết rách, không hề lãnh đạm như bình thường, mà là tự trách thật sâu.
Cởi tăng bào che trên người thiếu niên, hắn dường như đã dùng tốc độ nhanh nhất đời này về phòng trong phủ đệ, bởi vì thiếu niên trong ngực dường như có hơi không ổn, hẳn là do cơ thể bị nhiễm âm khí quá nhiều.
“Sư phụ… em lạnh quá… lạnh quá…” Thiếu niên tóm chặt lấy quần áo người đàn ông, tựa như tóm được cọng rơm cứu mạng, cậu lạnh tới mức môi đã phát tím.
Người đàn ông đặt cậu lên chiếc giường trong phòng, nhỏ giọng dỗ dành, còn dùng nội lực đè nén lại âm khí kia cho cậu, lại nhẹ nhàng tách đôi chân gắt gao khép chặt dù thiếu niên đã hôn mê.
Nhìn thấy cảnh tượng giữa hai chân thiếu niên, người đàn ông đột nhiên khựng lại, mày nhíu chặt tới mức có thể kẹp chết ruồi bọ, hắn thậm chí còn muốn hồi sinh súc sinh kia đập cho gã một trận nên thân.
Bàn tay to nhẹ nhàng chạm vào môi âʍ ɦộ đã sưng như hai cái bánh bao, khiến thiếu niên lại run rẩy.
“Đừng… buông ta ra… hu hu… không phải, ta không phải da^ʍ phụ… sư phụ… hu hu sư phụ mau cứu em…” Dường như thiếu niên mơ thấy cái gì đó, thân thể không ngừng vặn vẹo, hai chân cũng không thành thật đá đạp lung tung.
Người đàn ông đau lòng ôm chặt cậu, bàn tay nhẹ vỗ về phía sau lưng thiếu niên, nhỏ giọng an ủi “Đừng sợ, sư phụ tới rồi, đừng sợ…”
Chờ đến khi cảm xúc của thiếu niên hơi ổn định lại một chút, Mộ Bạch mới cẩn thận tách hai chân cậu ra, đầu hắn lại gần hoa huyệt sưng to trước mặt, tuyệt đại đa số âm khí đều đã tụ tập tới nơi này, hắn phải nghĩ cách để chúng ra khỏi thân thể thiếu niên.
Vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ môi âʍ ɦộ sưng to một chút, người đàn ông cố gắng thả nhẹ động tác, mở ra lỗ nhỏ, đầu lưỡi đầy đặn tiến vào trong, bắt chước động tác giao hoan mà không ngừng đâm thọc, có khi còn không nhẹ không nặng mυ'ŧ âm đế cùng huyệt khẩu một chút, hút sạch sẽ dâʍ ŧᏂủy̠ phía bên trong trào ra.
“Ưm…”
Quân Mộc Hề chỉ cảm thấy quái vật độc nhãn xấu xí trong mộng đang há miệng cười lớn, cười nhạo cậu là thứ da^ʍ phụ hạ tiện, hạ thân cậu bị đánh tới gần như chết lặng, chỉ có thể cố gắng lắc đầu giãy giụa không cho quái vật tới gần.
Ngay khi cậu cảm thấy tuyệt vọng, một bàn tay to ấm áp nhẹ nhàng chậm rãi vuốt ve sau lưng cậu, bên tai vang lên âm thanh mơ hồ không rõ, thân dưới đau đớn cũng được một thứ gì đó ướt nóng dịu dàng liếʍ láp, thân thể run rẩy giãy giụa dần dần được trấn an, ý thức cũng chậm rãi trở nên rõ ràng.
Từ từ mở mắt ra, đập vào mắt cậu là một cái đầu trơn bóng đang đong đưa giữa hai chân mình, thân dưới ấm áp tê dại, cảm giác đau đớn lúc trước cũng nhạt dần.
“Sư phụ… hu hu hu hu… đau, đau quá…” Thực ra cậu đã không đau như vậy nữa rồi, người đàn ông dịu dàng liếʍ láp khiến cậu cực kỳ thoải mái, nhưng lần đầu được hòa thượng đối đãi dịu dàng như thế, nội tâm cậu cảm thấy thỏa mãn không nói nên lời, hơn nữa quả thực trước đó đã bị quái vật bắt nạt đến thảm nên hơi tủi thân. Đùi cậu kẹp chặt cái đầu trơn bóng kia, miệng kêu đau vô cùng đáng thương, muốn người đàn ông ấy an ủi mình nhiều hơn nữa.
------oOo------