Tiền boa? Tiền boa!
Nét chữ này rõ ràng là của phụ nữ, còn phụ nữ nào thì không cần nghĩ cũng biết.
Ánh mắt Tiêu Vi Thịnh trầm xuống, rồi ngược mắt nhìn gương mặt đang nhịn cười của Tần Lực. Tần Lực nuốt nước miếng, run rẩy giơ xấp tiền mặt lên.
“Có, có một vạn nữa.”
Quả thật Tần Lực chỉ muốn đánh chết mình, ai kêu lúc nãy anh cố tình tâng bốc ông chủ làm gì, giờ thì tốt rồi, anh xem người ta là bà chủ để dỗ ông chủ nhà mình vui, kết quả người ta lại xem ông chủ mình như vịt.
Chậc, tiền boa cũng không ít đâu.
Nhìn sắc mặt ngày càng sa sầm của Tiêu Vi Thịnh, Tần Lực chỉ hận không thể đào đất chui xuống, vẻ mặt này… không lẽ Tiêu tổng sẽ gϊếŧ người diệt khẩu đấy chứ?!
Tiêu Vi Thịnh nắm chặt tờ giấy trong tay, hung hăng hất xấp tiền trong tay Tần Lực, gằng giọng: “Đến Ứng thị!”
**
Lúc cửa văn phòng bị gõ vang, Ứng Sam còn đang tập trung xử lý công việc.
“Vào đi!”
“Ứng tổng, Tiêu tổng Tiêu Vi Thịnh tới.”
Nghe thư ký nói, Ứng Sam lập tức biến sắc, cô lớn tiếng hỏi lại: “Cái gì? Mấy người cho anh ta vào sao?”
Nhìn phản ứng của Ứng Sam, thư ký không biết phải làm sao: “Không phải chúng ta và Tiêu thị đã là thông gia rồi sao? Lễ tân cho là không có gì, nên cho vào rồi…”
Nhưng mà nhìn sắc mặt Ứng Sam, hình như không đúng cho lắm.
Thiếu chút nữ Ứng Sam đã quát lên rồi, một đám thành sự thì ít bại sự có thừa, rõ ràng là Tiêu Vi Thịnh đến tìm cô tính sổ, đám người này lại còn dám tự chủ trương!
Vừa định lên tiếng căn dặn, nào ngờ Tiêu Vi Thịnh đã xuất hiện ở trong văn phòng rồi, Tần Lực đi cùng anh còn thuận tay lôi thư ký của cô ra ngoài, đóng cửa lại.
“Anh làm gì ở đây, ai cho anh vào? Cút ra ngoài cho tôi!”
Ứng Sam muốn đánh đòn phủ đầu, đề cao âm lượng phòng dọa người đàn ông biết khó mà lui.
Nhưng Tiêu Vi Thịnh há lại sợ cô sao, mặc dù đang ở địa bàn của đối thủ, nhưng anh vẫn vững vàng như núi.
“Ai cho tôi vao? Ứng Sam, tối hôm qua khi cô vào phòng tôi, vốn không phải dùng thái độ này.”
Tiêu Vi Thịnh vừa nói, vừa chậm rãi đến gần, môi mím lại với nhau, đây rõ ràng là thái độ đến hỏi tội.
“Tôi…” Ứng Sam cũng không rõ tại sao mình lại đi sai phòng, nên đã xuống lễ tân khách sạn hỏi, thẻ phòng mà cô lấy chính là thẻ từ vạn năng của Ứng Tô, phòng của cô ở đối diện, cô quả thật đã đi nhầm.
“Đây là chuyện ngoài ý muốn thôi, ai bảo anh không khóa cửa kỹ? Còn nữa, không phải tôi đã cho anh tiền boa rồi hay sao, số tiền đó đối với một trai bao mà nói là không ít đâu, anh đừng có được tiện nghi còn khoe mẽ!”
Trong lúc nói chuyện, người đàn ông đã đi đến trước mặt cô, anh vòng qua bàn làm việc, dừng trước người Ứng Sam đang đứng yên đó.
“Chỉ có một vạn mà muốn tống cổ tôi đi? Tiêu Vi Thịnh tôi giống người không có tiền sao?”
“Không giống, nhưng… Cũng không khác mấy!”
Nhìn người phụ nữ đến chết cũng không nhận nợ trước mặt, Tiêu Vi Thịnh chợt cảm thấy tức giận, vậy mà cả buổi sáng anh còn tưởng rằng người phụ nữ này thích ăn, cố ý vào phòng quyến rũ anh.
Hóa ra chơi cả ngày, anh không chỉ bị lừa thân thể, còn bị lừa tình cảm!
Tiêu Vi Thịnh nuốt không trôi cục tức này, rõ ràng tối hôm qua hai người đều rất hưởng thụ, dựa vào đâu mà cô nói không nhận thì không nhận?
Quan sát thiết kế văn phòng này một chút, người đàn ông nhanh chóng nhìn thấy cửa phòng nghỉ, anh nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt mấy giấy, sau đó duỗi tay kéo cô vào phòng nghỉ.
“Tiêu Vi Thịnh…… Buông tôi ra!”
Ứng Sam bị người đàn ông kéo về hướng phòng nghỉ, trong lòng cô có dự cảm không hay, mặc dù cô có chút thân thủ, nhưng đối với thế lực trước mặt cô biết mình tuyệt đối không có khả năng phản kháng.
Hai người vừa vào phòng nghỉ, cửa vừa đóng lại, Tiêu Vi Thịnh lập tức ấn cô lên tường. Anh rũ mặt nhìn mấy dấu đá đạp trên quần mình, cũng biết Ứng Sam này không dễ bị chế ngự.
“Tối qua tôi hầu hạ em không tốt à? Vì sao vừa tỉnh dậy lại trở mặt? Rõ ràng em kêu dễ nghe như vậy, không thể nào là không thỏa mãn!”
Tiêu Vi Thịnh bóp cổ Ứng Sam, cưỡng ép cô ngẩng đầu nhìn mình, miệng phun ra từng chữ.
Lúc anh nói mấy lời này, hơi thở quen thuộc lập tức xâm chiếm não bộ Ứng Sam, làm cô nhớ lại khoảnh khắc tối hôm qua.
Không sai, tối hôm qua cô cực kỳ hưởng thụ, chưa từng có người đàn ông nào có thể khơi dậy năng lực tính dục của cô như vậy, thậm chí còn làm cô ngủ như chết.
Nhưng sao người đó lại là Tiêu Vi Thịnh cơ chứ? Ứng Sam nghĩ thôi cũng đã thấy khó chịu rồi.
“Thật sự thỏa mãn, hàng của Tiêu tổng ưu việt như vậy, tôi thích vô cùng. Nhưng sao anh không nghĩ đến quan hệ trước nay giữa chúng ta? Tiêu tổng, anh có cần suy xét lại một chút không? Trước khi chuyện tối qua phát sinh, anh đã từng có du͙© vọиɠ như vậy với tôi chưa?
Nếu tối hôm qua không phải là lễ thành hôn của em trai em gái bọn họ, thì tuyệt đối không có khả năng hai người họ ở chung một cái khách sạn, chứ nói gì đến việc nhầm phòng.
Không sai, trước đó, hai người họ thậm chí còn rất ghét nhau.
Câu này là Tiêu Vi Thịnh không thể phản bác, rốt cuộc thì khi nhìn thấy Ứng Sam nằm ở trên giường mình, anh đã có ý nghĩ xách cô ném ra ngoài, cho đến khi nếm được sự tốt đẹp ở cô.
“Nhưng giờ sự tình đã thành ra thế này rồi, em cũng có nói rất thích rồi, tôi… cũng rất thích.” Đột nhiên Tiêu Vi Thịnh nói nghe có chút nghe không rõ, khắp đầu óc đều là màn kiều diễm: “Hay là em theo tôi đi, tôi sẽ không bạc đãi em.”
Vẻ mặt ngây thơ vô số tội của Tiêu Vi Thịnh kia làm đáy lòng Ứng Sam thầm kinh ngạc, đây là nét mặt của người suốt ngày nghĩ cách làm sao chỉnh đốn cô đấy ư?
Không phải là anh thích ngủ với cô đấy chứ? Chỉ với một đêm?
Ứng Sam hỏi thử: “Anh thật sự muốn tiếp tục sao?”
“…Muốn.”