Anh đến nhà tìm cô, người giúp việc nói với anh rằng đại tiểu thư ăn mặc đẹp ra ngoài rồi, đi đâu cũng không biết.
Anh lại ghen!
Diệp Kiều cười trộm, cho dù là kiếp trước hay kiếp này anh đều là một cái bình dấm chưa!
Cô vội tiến lên vuốt lông, "Anh Kiêu không tin em sao? Buổi chiều em đã nói với anh vuốt lông không phải kiểu em thích mà. Hơn nữa anh ta còn lén lút hẹn hò với bạn thân của em sau lưng em, loại đàn ông khốn nạn này anh cho rằng em sẽ thích sao? Buổi tối em và Trăn Trăn đến nhà hàng của mẹ nhỏ ăn cơm, xem như chia tay trong không vui, một mình em đi về!"
"Nhóc con, ai bảo trước kia em rất có thể là yêu tinh!"Bàn tay to gõ gõ đầu cô, Lục Bắc Kiêu nói, giọng nói kia lại là cưng chiều và trách móc.
"Sau này không làm, chắc chắn không làm!" Cô ngẩng đầu lên, mượn ánh đèn ngoan ngoãn nói với anh.
Lục Bắc Kiêu rất hài lòng nắm tay cô tiếp tục đi về phía trước.
"Bọn họ phản bội em?"
"Ừ, Trình Đại Phi đã nhìn thấy rồi!"
"Đánh gãy xương được hời tên đó quá, em muốn trả thù thế nào? Anh giúp em!"
"Tên tép riu này không cần anh Kiêu ra tay, bản thân em có thể tự đối phó! Tạm thời em sẽ không vạch mặt bọn họ, như thế sẽ không dễ chơi!" Cô vội nói.
"Bị mẹ kế bắt nạt?" Anh lại quan tâm hỏi, anh cũng hiểu rõ thân thế của cô. Cô nhóc này cũng xem như có tiếng trong đại viện!
Diệp Kiều đắc ý cười, "Là em bắt nạt bọn họ!"
Lục Bắc Kiêu nghiêng đầu nhìn cô đang đắc ý, lại rất tin, "Có dũng khí!:
Cô gái của anh nên thế này!
"Anh thì sao? Buổi tối uống rượu với lão tư lệnh sao?"
"Ừ! Một chai Mao Đài!" Hai ông cháu không có mối thù qua đêm!
Thế sắp đến phủ tướng quân, hai người dừng bước, "Mu bàn tay còn đau không? Nếu đau thì đến chỗ của anh lấy thuốc đi!"
"Đã không đau từ lâu rồi!"
"Phía trên vẫn nên bôi thuốc bỏng, trong nhà em hẳn có. Để lại sẹo thì đáng tiếc!"
"Để lại sẹo thì trách anh!"
"Ừ, để lại sẹo thì anh chịu trách nhiệm!"
"Chịu trách nhiệm thế nào?"
"Cưới em!" Trả lời tự nhiên không chút nghĩ ngợi như thế.
Hai gò má của Diệp Kiều đỏ bừng, vội xoay người, "Anh Kiêu, anh uống nhiều rồi, đừng trêu em!"
"Quay lại!" Anh lạnh lùng ra lệnh.
Cô lập tức quay lại ngay lập tức, anh đến chỗ cô với vẻ mặt nghiêm túc, "Nhóc con, vừa rồi anh đang đùa sao? Em cũng mang tâm thái vui chơi?"
anh rất nghiêm túc, đêm nay tất cả đều nghiêm túc.
Diệp Kiều chỉ cảm thấy lòng của mình đang cuồng loạn, nhưng thế này thì nhanh quá rồi!
Cô lắc đầu nói không ra lời.
"Diệp Kiều, anh không nói đùa, em cũng đừng đùa anh! Ngày mai anh quay lại quân đội rồi, em ngoan ngoãn. Lần sau về lại... Tán em!" Anh nghiêm túc lại có dáng vẻ du côn, nói.
"Em không đùa, ai dám đùa anh! Lần sau khi nào anh về?" Đột nhiên lòng cô không nỡ, anh là lính đặc chủng, bộ đội đặc chủng, rất ít khi nghỉ phép. Nhớ trước kia mỗi năm cô gặp anh không được mấy lần. Mỗi lần anh về đều tan rã trong không vui, lại thêm Lý Vận và Thẩm Hi Xuyên cản trở nên mâu thuẫn giữa họ càng sâu.
"Không biết! Lúc nhớ anh thì gọi cho anh!" Anh nhìn cô nói chân thành. Rõ ràng mới quen biết một ngày lại như đã quen nhiều năm, thật sự rất kỳ quái!
"Ừm!"
"Có bút không? Ghi lại số anh!" Anh nhìn balo nhỏ của cô rồi hỏi.
"99011001! Em nhớ được!" Cô thốt lên, cũng không ngờ cô vẫn nhớ số của anh ở kiếp trước. Sau khi xảy ra chuyện tình một đêm đó, anh đã lưu số của anh cho cô.
Quả thực Lục Bắc Kiêu kinh ngạc, sao cô nhóc này biết số của anh?!