“Xin chào, tôi là chị gái của Trăn Trăn, Diệp Kiều!” Diệp Kiều mỉm cười lịch sự nói, nói xong đi về hướng của Diệp Trăn Trăn.
Giám đốc nhà hàng chết lặng tại chỗ.
Tiểu mỹ nhân tươi mới thoát tục đó, lại, lại là “đồ nhà quê từ nông thôn lên” mà bà chủ nói sao?!
Quê mùa ở chỗ nào?
Rõ ràng là xinh đẹp và khí chất hơn Diệp Trăn Trăn gấp trăm lần!
Đến phòng bao, người cha ruột thị trưởng đó của cô và Tần Lan đều vẫn chưa tới, trong phòng bao lớn chỉ có cô và Diệp Trăn Trăn.
“Diệp Kiều, đột nhiên dây thần kinh nào của cô có vấn đề vậy? Cô có mục đích gì?” Diệp Trăn Trăn chất vấn cô, dáng vẻ hung dữ.
Diệp Kiều nhìn tiểu công chúa mặc váy xòe, mỉm cười nói: “Chị là các dây thần kinh có vấn đề lúc trước giờ đều hồi phục hoàn toàn rồi! Trăn Trăn, em ngoan ngoãn làm tiểu công chúa của em, đừng đối đầu với chị.”
Ở kiếp trước, tiểu công chúa này mặc dù từ đáy lòng coi thường cô, âm thầm mỉa mai cô, nhưng cũng không làm hại cô, kiếp này, nếu cô ta không hại cô, đương nhiên cô cũng sẽ không ức hϊếp cô ta.
“Cô……!” Diệp Trăn Trăn tức giận trợn to hai mắt.
Diệp Kiều phớt lờ tiểu công chúa kiêu ngạo này, đi ra ngoài phòng bao.
——
Tần Lan vừa gọi điện thoại vừa đi vào phòng bao, Diệp Trăn Trăn lập tức ra đón.
“Yêu tinh mà con nói đâu rồi?!” Tần Lan không vui hỏi, trong phòng bao chỉ có con gái bảo bối của bà ta.
Ban ngày cô nhóc này gọi điện cho bà ta nói rằng, Diệp Kiều giống như trong câu chuyện “Liêu trai chí dị”, thành tinh rồi, bị hồ ly tinh chiếm lấy cơ thể rồi!
Không chỉ gọi một cuộc điện thoại, bà ta cũng không để tâm, nghĩ rằng đã lâu không làm ra vẻ hẹn nha đầu nhà quê đó ăn cơm, hỏi Diệp Thắng Huân, ông ta đã đồng ý, bà ta liền bảo con gái gọi Diệp Kiều.
Lúc này, bà ta còn cho rằng Diệp Kiều lại rút lui!
Bình thường cả nhà cùng nhau ăn cơm, Diệp Kiều chưa từng đến.
“Cô ta vừa ra ngoài rồi! Mẹ, để con nói cho mẹ biết, Diệp Kiều này, cô ta thật sự, thật sự thành tinh rồi! Giờ con có chút sợ cô ta rồi!” Diệp Trăn Trăn vội vàng nói.
Tần Lan giễu cợt: “Nhóc con! Không có tiền đồ!”
“Mẹ ơi! Là thật đấy! Diệp Kiều cô ta bây giờ chính là hồ ly tinh! Cô ta còn quyến rũ anh Bắc Kiêu ở bên cạnh, anh Bắc Kiêu bị cô ta mê hoặc đến thần hồn điên đảo rồi!” Diệp Trăn Trăn càng lo lắng hơn, lớn tiếng nói.
Tần Lan giống như đang nghe chuyện cười!
“Quyến rũ Bắc Kiêu? Được rồi đấy, chỉ với dáng vẻ quê mùa đó của nó, Bắc Kiêu sẽ để ý đến nó sao? Sau này nó muốn gả cho người khác còn khó!” Lời này của Tần Lan vừa dứt, cửa phòng bao bị đẩy ra.
Diệp Thắng Huân xuất hiện ở cửa, sắc mắt rất khó coi, phía sau ông ta là Diệp Kiều đã gặp ông ta ở hành lang.
Hai mẹ con mỉa mai Diệp Kiều, bị Diệp Thắng Huân bắt gặp!
Việc này thật ngại ngùng……
Tần Lan là một người phụ nữ thông minh, mặc dù đối xử với Diệp Kiều như cái gai trong mắt, nhưng trước mặt Diệp Thắng Huân, bà ta luôn đóng vai một người mẹ kế lương thiện.
“Lão Diệp, ông đến rồi à, hôm nay hiếm thấy đúng giờ như vậy!” Tần Lan vội vàng nói chen vào, cao giọng chào, giả vờ ông ta không nghe thấy, thầm nhéo một cái vào tay của Diệp Trăn Trăn.
“Cha đến rồi ạ!” Diệp Trăn Trăn hiểu ý, vội vàng ngọt ngào gọi.
Sắc mặt của Diệp Thắng Huân vẫn không khá hơn, vẫn đứng ở cửa.
“Trăn Trăn, con mau đi tìm chị con đi, nha đầu này có khi nào bị lạc đường rồi không!” Tần Lan tỏ ra rất quan tâm đến Diệp Kiều, lớn tiếng nói với Diệp Trăn Trăn.
“Vâng!” Diệp Trăn Trăn tỏ vẻ ngoan ngoãn, nói xong liền đi về phía cửa, lúc này chân trước của Diệp Thắng Huân vừa bước vào, Diệp Kiều liền đi vào theo.
Nhìn thấy cô gái trẻ trung xinh đẹp đi vào cùng Diệp Thắng Huân, Tần Lan còn tưởng rằng đó là một ngôi sao nổi tiếng, nhìn thêm lần nữa, chỉ cảm thấy người này rất quen……