----
Miệng cô và tay đều là nước cua, anh hai bưng nước nóng tới thấm ướt hăn mặt thật cẩn thận lau mặt cho An Ức Tình.
Chỉ chốc lát sau khuôn mặt nhỏ nhắn của An Ức Tình đã sạch sẽ, đáng yêu như ban đầu.
Cơm nước xong An Đông Hải và An Nam Hải đi rửa chén, An Tây Hải lau bàn quét dọn vệ sinh, An Bắc Hải phụ trách quét sàn nhà, bốn anh em phân công rõ ràng, hôm nay là nhà lớn làm việc.
Ông cụ An nằm ở một góc yên lặng hút điếu thuốc, An lão nhị liền lẳng lặng xuống tay, hai ba con phối hợp rất ăn ý, đây là sở thích chung của bọn họ.
Ba đứa con nhà nhỏ ngồi dưới ánh đèn làm bài tập về nhà.
Để tiết kiệm điện, cả gia đình đã chen chúc trong một chỗ ăn uống.
An Khang Lạc vừa mới học lớp một, rất nhiều thứ đều không hiểu, An Xuân Mai mỗi ngày đều dạy cậu.
Trần Hương ngồi ở một bên đan áo len, thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc mắt nhìn con trai bảo bối.
Bà cảm thấy con trai nhà mình thông minh hơn bất cứ ai, đặc biệt vui vẻ.
Ở một góc khác, An Học Dân mệt mỏi một ngày cũng không nghỉ ngơi, ôm con gái hát ru.
Đàn ông dịu dàng, tất cả sự dịu dàng đều dành cho con gái.
Trên người Tiểu Ngũ không có mấy lượng thịt, gầy yếu đáng thương.
Ai, ông chỉ muốn kiếm thêm chút tiền mua thêm chút thịt, bổ sung cho đứa nhỏ, đáng tiếc đầu năm nay tiền không dễ kiếm.
Trần Hương nhìn thấy, không thoải mái nói không nên lời, một đứa con gái yếu ớt lại coi là bảo bối, mỗi ngày có thể ăn một chén canh trứng.
Con trai bà đều không có đặc quyền như vậy, dựa vào cái gì?
"Anh cả, anh nói Tiểu Ngũ không thích nói chuyện, không có biện pháp trao đổi với người khác, rấ hướng nội, chỉ số thông minh lại thấp, về sau phải làm sao?"
An Học Dân nghe ngứa tai, sắc mặt trầm xuống.
"Con gái của tôi thông minh đó, hơn nữa con gái tôi tự nuôi, không cần người khác quan tâm. ”
Trần Hương rất không vui nói.
"Anh cả, anh nói cái gì vậy?
Chúng ta không có phân gia, nhà anh năm đứa nhỏ, chỉ có một mình anh làm việc, nhà tôi mới có ba đứa nhỏ, hai vợ chồng chúng tôi làm việc, tôi và Học Quân chịu thiệt, chẳng khác nào chúng tôi thay ngươi nuôi con.
Đúng rồi, còn có một trăm tệ nợ, đó chính là nhà anh mượn, cũng không thể để cho chúng tôi trả giúp. ”
Bà có một đứa con trai, nhưng anh cả có bốn người con trai, thật bất công.
An Học Dân nhíu mày nhìn về phía em trai, An Học Quân cúi đầu như không nghe thấy, trong lòng ông còn không rõ sao?
Sau đó An Học Dân thở dài một hơi.
"Vậy thì chia nhà đi. ”
Lời vừa nói ra, bầu không khí trong phòng tức khắc thay đổi, An Ức Tình dưng lỗ tai nhỏ lên.
Cô không có ngủ, chỉ không muốn nói chuyện thôi.
Bất quá lúc này ai cũng không có thời gian chú ý đến cô, ông cụ An tức giận.
"Câm miệng, tôi còn chưa chết đâu, không tới phiên mấy đứa làm chủ, không được phép chia nhà. ”
Ông luôn luôn mặc kệ mọi chuyện, nhưng thời khắc mấu chốt vẫn sẽ đứng ra.
Ông lớn tuổi nhất, măt cũng mờ, đã không thể theo thuyền ra biển, nhưng mỗi ngày cạy hàu cho người ta, một ngày có thể cạy mấy trăm cân kiếm chút tiền.
Bà cụ An lạnh lùng liếc mắt nhìn con dâu, chỉ biết gây sự.