Trước khi bắt đầu video,
Hạ Nam Chi đã đẩy Tạ Thầm Ngạn lên giường, ra hiệu cho anh đừng lên tiếng.
Cô cũng vội vàng quỳ xuống mép giường, váy bị kéo lên một mảng lớn, lộ ra cặp chân trắng nõn.
Tạ Thầm Ngạn tư thế lười biếng tựa đầu giường, ánh mắt thoáng hiện vẻ tà mị.
Anh không hề phát hiện Hạ Nam Chi đang nhìn màn hình điện thoại, trước tiên chỉnh lại mái tóc rối bù trên vai, mới giọng nói trong trẻo nói: “Phạn Phạn, buổi tối vui vẻ nhé.”
Gương mặt lạnh nhạt của Hạ Tư Phạn xuất hiện trên màn hình, ánh mắt sắc bén quét qua cô: “Lâu như vậy không ai nghe máy, em đang làm gì?”
Tới rồi.
Lại bắt đầu quản lý như người quản lý đồ cổ thời Thanh.
Hạ Nam Chi quyết định đánh đòn phủ đầu, giọng nói trong trẻo không chút thở dốc vang lên: “Buổi tối em có thể làm gì? Anh nghi ngờ em đóng phim, rồi ở khách sạn cùng người khác phái phải không?”
Giọng nói rơi xuống.
Cô dùng ngón tay cầm điện thoại, lắc lư giả vờ quay xung quanh phòng: “Anh nhìn xem... Có người đàn ông nào không?”
Hạ Tư Phạn quả nhiên không khách khí, giọng điệu trầm thấp: “Phía sau bức màn.”
Hạ Nam Chi cứng họng hai giây, phản ứng đầu tiên là may mắn Tạ Thầm Ngạn không nghe theo cô trốn sau bức màn.
Ngay sau đó, cô ném chiếc váy trắng xuống đất, đúng lý hợp tình đi kéo bức màn ra, kéo gần màn hình vài giây sau, nhẹ nhàng chế nhạo anh ta: “Anh muốn em quay chụp tủ quần áo, dưới giường và phòng tắm cho anh kiểm tra một lần nữa không?”
Hạ Tư Phạn phảng phất nghe không ra cô âm dương quái khí, thần sắc bình tĩnh nhìn xem.
Hạ Nam Chi nói chuyện với Hạ Tư Phạn trên điện thoại, nhưng mắt lại không rời khỏi giường bên cạnh. Cô hơi giương mắt, ngẩn ngơ một lúc.
Tạ Thầm Ngạn không biết khi nào đã cởϊ áσ sơ mi, ném xuống đất, rồi thong thả cởi dây lưng. Tầm mắt của cô theo động tác của anh mà dần dần dời xuống, thấy một nốt ruồi đỏ trên mu bàn tay anh.
Dù anh không làm gì, nhưng hơi thở cấm dục mê hoặc của anh lại khiến cô không thể rời mắt.
Tiếng của Hạ Tư Phạn vang lên: "Ánh mắt của em không đúng."
Hạ Nam Chi giật mình, vội vàng che ngực, chối bay chối biến: "Hạ Tư Phạn, hồi nhỏ anh bị tự kỷ đi tìm cha, là ai đi cùng anh? Anh em chúng ta còn không tin tưởng nhau nữa à?"
Nói rồi, cô nhanh chóng cúp máy, không cho Hạ Tư Phạn phản bác.
Trước khi Hạ nam Chi có thể ôm ngực thở phào nhẹ nhõm, thì thủ phạm suýt khiến cô bị lộ đã nhếch mép cười lạnh.
“Có gì buồn cười chứ?” Cô gần như tức giận đứng lên thảm, lại gần giường và chỉ vào anh với vẻ buộc tội.
Tạ Thầm Ngạn cười nhạo: "Ủng hộ em, sao em còn muốn giận?"
Ủng hộ?
Sao anh dám ở đây xem cô biểu diễn miễn phí?
Hạ Nam Chi sững sờ, thấy Tạ Thầm Ngạn đã đứng dậy, bỏ dây lưng lên tủ đầu giường. Anh không tiếp tục cởi đồ, nhìn cô: "Tắt điện thoại đi."
Hạ Nam Chi ngạc nhiên: "Cái gì?"
Tạ Thầm Ngạn lạnh lùng nói: "Em muốn đêm nay ngủ mà dựa vào tiếng chuông điện thoại của Hạ Tư Phạn?"
Ngay lúc đó, Hạ Tư Phạn gửi tin nhắn: "Đêm nay ngủ, để tên Tạ Thầm Ngạn tránh xa em một chút."
Giây tiếp theo như gặp sự cố bất ngờ, chiếc điện thoại trượt khỏi ngón tay trắng nõn của Hạ Nam Chi rơi xuống đất.
Tạ Thầm Ngạn tắm rửa xong, chỉ quấn một chiếc khăn tắm ra.
Ở đây cũng không có áo choàng tắm phù hợp để anh mặc. Hạ Nam Chi cũng lười quan tâm điều đó, hai người tắt đèn đi ngủ, căn phòng chìm vào bóng tối, cô lặng lẽ nằm xuống đầu bên kia.
Cô rất ít khi ngủ chung với người khác, mùi hương thoang thoảng của sữa tắm hòa cùng mùi bạc hà mát lạnh quen thuộc trong không khí làm Hạ Nam Chi không ngủ được.
Hạ Nam Chi nằm bên cạnh, lăn qua lộn lại, cô vén chăn lên ánh mắt lặng lẽ rơi vào gương mặt như tạc của Tạ Thầm Ngạn đang ngủ bên cạnh, bỗng nhớ lại đêm duy nhất hai người ở bên nhau. Anh lúc đó vô cùng bá đạo, mạnh mẽ, khác xa với tư thế ngủ quy củ như sách giáo khoa hiện tại.
Cũng may, anh chỉ mượn nửa chiếc giường, không có động tác gì.
Theo thời gian trôi qua, bên tai Hạ Nam Chi là tiếng hít thở đều đều nhẹ nhàng của người đàn ông, mơ mơ màng màng cô cũng dần chìm vào giấc ngủ. Cô vô thức dựa vào Tạ Thầm Ngạn, ôm chặt lấy cơ bụng anh, ngủ thϊếp đi.
Tạ Thầm Ngạn mở mắt, ôm chặt người trước mặt vào lòng.
Cuối cùng cũng an tĩnh.
Tối nay, Hạ Nam Chi nằm mơ.
Mơ thấy sinh nhật một năm trước của mình, cô đã nói với gia đình mình rằng sẽ không đi dự tiệc, mà chỉ mong chờ được trang trí cẩn thận căn biệt thự trị giá hơn trăm triệu mà ba cô tặng.
Bên ngoài cửa sổ đã gần hoàng hôn, một đám mây rực rỡ kéo theo những đám mây mỏng, rồi dần dần chìm xuống.
Hạ Nam Chi mặc một chiếc váy dài màu hồng nhạt mạ vàng ngồi trong phòng khách sáng như tuyết và yên tĩnh, lặng lẽ nhìn qua cửa sổ sát đất bằng pha lê xuống cánh cổng cổ điển bên dưới.
Điện thoại để bên cạnh không ngừng đổ chuông, từng tin nhắn mới hiện ra.
Trì Lâm Mặc: "Chúc mừng Tiểu Lí Nhi sinh nhật hai mươi tuổi vui vẻ, quà đang được gửi đến."
Tạ Thầm Thời: "Bản thiếu gia tôi gặp phải thất bại trong việc kế thừa gia tộc... Tình hình vô cùng khó khăn, trên người chỉ có 4 tỷ —— không thể tặng quà sinh nhật cho em, vậy gửi cho em lời chúc mừng sinh nhật, tiểu ngư xinh đẹp."
Lạc đại: "..."
...
...
Lông mi cong vυ't của Hạ Nam Chi rũ xuống, đầu tiên là liếc qua một đám bạn bè thân thiết chúc mừng sinh nhật.
Cuối cùng cô cũng không thấy gì muốn xem.
Mãi cho đến khi Hạ Úc Phỉ gửi lời mời video: "Tiểu Lí Nhi công chúa điện hạ... Sao cậu có rảnh nghe điện thoại không, Tạ Thầm Ngạn còn chưa tới hẹn à?"
Hạ Nam Chi đã tự tay viết một bức thư tình gửi cho Tạ Thầm Ngạn, cô gái ngượng ngùng chủ động mời anh tối nay cùng nhau trải qua thế giới của hai người, chỉ chia sẻ với Hạ Úc Phỉ. Cô nghiêng đầu suy nghĩ rồi nói: "À, hẹn lúc 7 giờ đúng, với tính cách của Tạ Thầm Ngạn, dù trời sập xuống cũng sẽ đến đúng giờ."
Theo lẽ thường, Hạ Úc Phỉ hẳn là cho rằng trên đời này không có ai có thể từ chối được người này.
Vì vậy cô gật đầu: "Chúc mừng cậu, sau tối nay cậu đã trở thành người có bạn trai rồi…”
Chưa hết, cô còn trêu chọc một câu rất có tiêu chuẩn: "Tạ Thầm Ngạn khuôn mặt kia, chỉ nhìn thôi đã thấy thèm rồi, cũng chỉ có cậu mới có can đảm như vậy, không chỉ gửi thư tình mà còn trực tiếp muốn ngủ với thân thể của anh ta, không hổ là chị gái tốt của ta."
Trong giới ai cũng biết, Tạ đại công tử từ nhỏ đã sở hữu một khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, khiến người ta nhìn thôi đã thấy sợ hãi.
Nhưng Hạ Nam Chi không hề sợ anh, cô nở một nụ cười ngại ngùng: "Tớ thích điều này."
"Được rồi." Hạ Úc Phỉ đang ở Hoành Điếm đóng phim, cô ấy vội vàng dành thời gian gọi điện cho cô, thấy đạo diễn ở xa gọi người, cô ấy cúp điện thoại trước, không quên ám chỉ rằng: "Sau đêm nay nếm thử trái cấm, đừng quên chia sẻ với tớ một chút năng lực trên giường của Tạ Thầm Ngạn có phải cũng tuyệt vời như bề ngoài không nhé."
"..."
Hạ Nam Chi nhìn điện thoại đã trở nên yên tĩnh, đầu ngón tay lại chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của mình, có chút hồi hộp.
Ngay sau đó.
Ánh mắt cô dừng lại một chút trên chiếc hộp tinh xảo màu hồng nhạt trên bàn trà, nhớ lại mẹ mình đã từng ám chỉ cô một cách mơ hồ, khi trưởng thành, nếu muốn trải nghiệm một số điều mới mẻ trong cuộc sống, trước tiên cần phải bảo vệ tốt cơ thể của mình.
Vì vậy, Hạ Nam Chi trước tiên chuẩn bị đồ dùng, tiếp tục chờ đợi.
Cho đến tận khuya, ngoài cửa sổ bắt đầu rơi những hạt mưa nhỏ, khiến phòng khách không bật đèn có chút trống trải.
Cô có chút lạnh, biểu hiện mờ mịt nhìn ra bên ngoài.
Trời sập sao?
Không có, vậy tại sao Tạ Thầm Ngạn đã nhận được thư tình của cô, nhưng vẫn chưa đến?
*
Hạ Nam Chi từ nhỏ đã được nuôi dạy trở nên khá nổi loạn, ngày thường tâm trạng tốt sẽ giả bộ một vẻ đoan trang thanh lãnh, nhưng thực tế thì cô hay làm những việc táo bạo và liều lĩnh.
Đối mặt với người đàn ông thầm yêu nhiều năm mà đến nửa đêm vẫn chưa thấy xuất hiện, Hạ Nam Chi một mình uống cạn từng ly rượu vang đỏ đã chuẩn bị sẵn, cả người trong trạng thái hơi say, không biết tự lúc nào đã quên cách ra khỏi nhà, không bắt taxi mà cứ thế một mình đi bộ từ khu nhà của mình đến chỗ ở của Tạ Thầm Ngạn.
Cô mở khóa bằng vân tay, đẩy cửa vào thì đột nhiên cảm thấy rất lạnh.
Là loại lạnh do điều hòa chạy ở mức thấp nhất, bước thêm một bước, đôi giày không cẩn thận đá trúng vỏ chai rượu, lăn dài theo sàn cẩm thạch đến chỗ ghế sofa bọc da.
Hạ Nam Chi cúi đầu nhìn theo, nhìn thấy Tạ Thầm Ngạn đang lười biếng dựa vào ghế sofa, khác hẳn với hình tượng cấm dục hoàn mỹ không chút cẩu thả thường ngày, lúc này anh đang mặc chiếc áo sơ mi trắng nhàu nhĩ như thể bị rượu mạnh thấm ướt, khuôn mặt hơi mỏng lộ ra đường cong cơ bụng, ngón tay thon dài cầm điếu thuốc, đang cháy dở.
Bộ dạng suy sụp và tàn tạ đến cực điểm này đã khiến Hạ Nam Chi đi đến gần.
Trong nháy mắt tỉnh táo lại trước mặt anh, cô bị ma quỷ ám ảnh mà chủ động hôn xuống.
Không khí tràn ngập mùi hương ẩm ướt và tươi mát lạ lùng không tên.
Hạ Nam Chi cũng không phân biệt được ai hôn trước, nếu nghiêm túc nói thì đúng là cô đã xông vào trước, thẳng đến khi sống lưng mềm mại dán lên cửa sổ pha lê sát đất lạnh băng.
Cô tỉnh táo một giây, trong lòng có chút bí ẩn muốn hỏi: "Anh có xem thư tình của em không..."
Tạ Thầm Ngạn không cho cô cơ hội mở miệng, lạnh lùng như một pho tượng Ngọc Quan bằng đá hàn, bàn tay thon dài dùng sức bóp cô, khiến trên eo cô xuất hiện một vết hằn đỏ mọng.
Đến cuối cùng, anh chỉ cúi đầu thấp giọng hỏi: "Em gọi anh là gì?"
"Tạ Thầm..."
"Tạ Thầm cái gì?"
Tạ Thầm cái gì?
Cố tình cô lại không thể nói ra được chữ cuối cùng.
...
Hạ Nam Chi đột nhiên tỉnh dậy trong giấc mơ, chiếc váy ngủ lụa mỏng như sương khói bị mồ hôi thấm ướt một lớp nhạt,
mái tóc đen nhánh dính trên cổ, vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi cảnh hỗn loạn trong mơ.
Loáng thoáng phát hiện mình bị người từ trong chăn lật lại, trán cô áp vào gối đầu, run mi, mang theo chút nức nở: "Anh đã... đã vào trong rồi... Nếu em mang thai, ba sẽ mắng chết em."
Ngay sau đó, hai mắt đẫm lệ của cô dần dần trở nên rõ ràng, cô nhìn thấy Tạ Thầm Ngạn đang đứng ở mép giường, mặc vest phẳng phiu, khuôn mặt nghiêng nghiêng tuấn mỹ như tranh vẽ.
Nghe thấy lời của Hạ Nam Chi,
Người đàn ông hơi cúi đầu, ngón tay dính nước nhẹ nhàng lướt qua môi đỏ của thiếu nữ, trên má cô vẽ một đường ướŧ áŧ, giọng nói trầm thấp và bình tĩnh:
"Không thể mang thai được."
"Tỉnh táo một chút."