Thu Sâm

Chương 1: Đêm tân hôn

Đêm đầu tân hôn, một mình Diệp Tri Thu ngồi trên giường lớn trống rỗng, trong lòng thật là phiền muộn.Trải qua một ngày hôn lễ mệt mỏi, lúc này thể xác và tinh thần đều mệt.

Lúc này, cửa phòng ngủ bị đẩy ra, cô nhìn hướng cửa.

Một người mặc âu phục màu đen, nút thắt sơmi màu trắng cởi hết hai nút, gương mắt soái khí nhưng tràn đầy tà tứ đi đến.

Diệp Tri Thu lập tức đứng lên từ giường phô đầy màu đỏ, nơm nớp lo sợ nói: "Anh."

"Em dâu, đêm tân hôn đã phòng không gối chiếc!" Hắn chậm rãi đi đến Diệp Tri Thu, trên người tràn ngập phóng đãng tà khí.

Diệp Tri Thu thẹn thùng cúi đầu, không nói lời nào.

Mạnh Diệc Sâm đi đến bên người cô, dùng tay kiềm trụ hàm dưới, "Giả ngượng ngùng làm gì, không giống cô chút nào."

Nói xong, dùng tay đẩy mạnh.

Diệp Tri Thu thuận thế ngã xuống giường.

Mạnh Diệc Sâm cúi người.

"Đừng mà, anh."

"Đừng cái gì?" Hắn dùng tay nhéo cằm cô, tà tứ nói, "Làm cũng làm rồi, lần trước cô không nói vậy."

Mặt Diệp Tri Thu đỏ bừng.

"Thế nào, lạt mềm buộc chặt?"

Mạnh Diệc Sâm đứng dậy, móc ra một điếu thuốc lá, kẹp giữa môi. Bật lửa, đốt thuốc.

Diệp Tri Thu chậm rãi ngồi dậy.

"Thế nào? Nhớ tôi? Cho nên cố ý gả cho em trai tôi?" Mạnh Diệc Sâm vô tâm nói.

Qua thật lâu, Diệp Tri Thu ngập ngừng, "Không phải, anh, em không biết Mạnh Diệc Phàm là em trai anh."

Có người gõ cửa, Mạnh Diệc Sâm nói: "Vào đi."

Sau đó có người đi vào, đặt rượu tây và ly rượu lên ngăn kéo rồi ra ngoài.

"Em dâu, vừa rồi không uống rượu mừng của em, chúng ta uống một chén", hắn vừa hút thuốc vừa nói, sương khói mờ mịt, không ngăn được ánh mắt sắc bén của hắn.

Diệp Tri Thu đứng lên, đến bên ngăn tủ rót hai ly rượu.

Mạnh Diệc Sâm nhận ly rượu, uống một hơi cạn sạch.

Diệp Tri Thu uống sạch rượu trong ly.

Một ly rượu tây số độ cực cao xuống bụng, dạ dày như bị lửa thiêu đốt.

Hôm nay trong hôn lễ tuy rằng có phù dâu chặn rượu, nhưng cô vẫn uống không ít. Ly rượu vừa xuống bụng, khiến cô cảm thấy trời đất quay cuồng.

"Muốn biết Mạnh Diệc Phàm đi đâu không?"

Diệp Tri Thu hơi lay động nhìn hắn.

Cô và Mạnh Diệc Phàm là liên hôn hào môn, cô và hắn không có tình cảm. Nghĩ Mạnh Diệc Phàm qua loa cho xong, nhưng mà, không ngờ là có lệ như thế, đêm tân hôn cũng không chịu ở nhà.

Cô gật đầu.

Mạnh Diệc Sâm dùng di động gọi điện cho Mạnh Diệc Phàm.

Mở loa, bên kia nghe máy, Mạnh Diệc Sâm trêu ghẹo: "Em trai, ở đâu đó?"

Bên kia không ai nói chuyện, chỉ có tiếng thở dốc của đàn ông, có tiếng phụ nữ thấp giọng rêи ɾỉ.

Qua thật lâu, Mạnh Diệc Phàm mới nói, "Anh, em đang vội."

"Vậy vội đi, không quấy rầy", ngay sau đó Mạnh Diệc Sâm tắt điện thoại.

Diệp Tri Thu đỏ mặt, đôi tay run rẩy.

"Sao vậy? Sợ tôi?" Ánh mắt sắc bén của Mạnh Diệc Sâm rơi xuống tay cô.

"Không phải", Diệp Tri Thu nói trái lương tâm.

Ai không biết, tam công tử Mạnh gia Mạnh Diệc Sâm là người tàn nhẫn.

Diệp Tri Thu không thể tin được, cô có liên lụy với người tội ác chồng chất trong miệng mọi người.

Cô kiềm chế cảm xúc phức tạp trong lòng, mấy ngày nay, chuyện phiền lòng nối đuôi nhau, dưới tác dụng của ly rượu, cái đê cuối cùng trong lòng cô cũng tan nát.