Ninh Vịnh Nghi nhếch miệng cười, nghiêng đầu một cái rồi nói:
“Ninh Hiếu và Ninh Nghị vẫn đang rình mò xem xem chị em ta có sơ suất gì không, hai người họ sẽ nhảy vào nẫng tay trên chuỗi siêu thị của chị. Cha và ông nội mà biết chúng ta giở thủ đoạn với Khúc Thị để giúp Tần Thị thì hậu quả thực sự khó lường. Chị làm việc nên cẩn thận một chút!”
Ninh Vịnh Sam gật đầu, lấy ra một tấm thẻ.
“Trong đây có mười ba tỷ, còn đây là voucher mua trọn bộ trang sức ruby bên công ty con của Tần Thị. Em cứ dùng tùy thích. Chuyện lần này chị muốn xử lý êm đẹp, giao hết cho em!”
Ninh Vịnh Nghi rũ mi mắt nhìn hai tấm thẻ trong tay Ninh Vịnh Sam. Kỳ thực, từ đầu đến cuối, để bảo toàn cho mình và cho mẹ ruột, cô buộc phải đứng một phe với Ninh Vịnh Sam, và rồi càng ngày càng lún sâu vào những cuộc chiến thương trường không hồi kết. Cô thực sự chỉ muốn sống yên ổn, nhưng Ninh Vịnh Nghi cũng thừa biết, cô sinh ra trong giới hào môn, thực sự không thể nào sống yên ổn được.
Ninh Vịnh Nghi là một thần đồng, đồng thời lại thông minh hơn người, những việc cô từng giúp Ninh Vịnh Sam không ai hay biết, chỉ một mình Ninh Vịnh Sam biết. Còn khuya Ninh Vịnh Sam mới chịu buông tay để Ninh Vịnh Nghi được tự do. Nhưng Ninh Vịnh Nghi cũng có tính toán của riêng mình. Hiện tại, cô vẫn dựa vào Ninh Vịnh Sam để bảo vệ mẹ ruột. Sau này, cô sẽ tìm cách dựa vào bản thân mình.
Ninh Vịnh Nghi hít sâu một hơi, đưa tay nhận lấy hai tấm thẻ rồi nói với Ninh Vịnh Sam:
“Được, em đồng ý với chị. Nhưng thù lao không phải chỉ có chừng này. Chị đừng quên chuyện cổ phần ở Tần Thị.”
Ninh Vịnh Sam ngả người ra ghế, khoanh tay trước ngực rồi bật cười, đáp:
“Con bé này, đáo để thật đấy! Chị đã hứa với em rồi, sao có thể thất hứa được chứ?”
Nghe Ninh Vịnh Sam nói như vậy, Ninh Vịnh Nghi mới tạm thời yên tâm. Cô cầm hai tấm thẻ, đứng dậy rời khỏi nhà hàng của Khúc Thị.
Lúc này, bên đường, đối diện với nhà hàng Khúc Thị, một chiếc xe limousine đen bóng sang trọng đang đỗ. Tấm kính xe hạ xuống, để lộ đôi mắt sắc bén chứa đầy tinh quang. Khóe miệng người nọ khẽ nhếch, mắt mày sắc sảo cùng nụ cười kia khiến khuôn mặt người nọ tràn đầy nguy hiểm và tàn ác.
“Tôi đoán không sai mà. Chỉ trong vòng ba năm sau khi thừa kế chuỗi siêu thị Ninh Thị, Ninh Vịnh Sam phất lên như diều gặp gió, thậm chí còn chơi cả Hạ Minh Hạo tôi! Đúng là có kẻ đứng sau lưng, chứ với năng lực của Ninh Vịnh Sam, chuyện này là không thể!”
Ngồi trong xe là Hạ Minh Hạo, cùng với tài xế kiêm vệ sĩ của hắn - Tô Đông. Tô Đông đẩy cặp kính râm, nói với Hạ Minh Hạo:
“Hạ tổng, ý anh là…”
“Là tôi biết có người giúp sức cho Ninh Vịnh Sam, chỉ là không ngờ người đó lại là…”
Nói đến đây, Hạ Minh Hạo im lặng. Tô Đông biết ý, không hỏi nhiều.
“Bây giờ đi đâu ạ?” Tô Đông hỏi.
Hạ Minh Hạo hít sâu một hơi, lập tức nhớ đến dáng vẻ mềm mại xinh đẹp của Ninh Vịnh Nghi trong bộ váy cưới, làn da trắng nõn hồng hào, đôi chân thẳng tắp mê người. Vừa nghĩ đến đó, hắn không thể nào nhịn được, dục hỏa dần dần bốc lên. Hắn nhìn đũng quần đang nhô cao của mình, tay chạm vào phần thắt lưng như đang an ủi thứ nằm bên dưới lớp vải quần mỏng. Hạ Minh Hạo hạ giọng, nói:
“Về nhà, tôi có quà tặng cho cô vợ bé bỏng của tôi đây!”