Mỹ Nhân Song Tính Bị Động Vật Thao

Chương 2

Đột nhiên anh cảm thấy một bàn chân có móng vuốt to dày cọ xát vào ngực mình.

Bàn chân của con gấu dày thực sự được đặt trên ngực anh và ấn xuống.

Một tiếng rêи ɾỉ suýt nữa tràn ra khỏi miệng, cũng may cuối cùng Kiều Dạ nhịn xuống.

Con gấu thối này rốt cuộc đang làm cái gì vậy, anh mặc quần áo thật dày và vải bọc, bộ ngực sưng tấy khi bị gấu ấn vào lại cảm thấy ngứa ngáy.

Đầu gấu Bắc cực ngửi lên khắp người Kiều Dạ, cuối cùng dùng đầu lưỡi chui vào khe hở vạt áo phía dưới.

Đầu lưỡi nóng bỏng và cái mũi lạnh lẽo ướŧ áŧ cứ như vậy đặt ở trên bụng Kiều Dạ khiến anh rung động.

Giống như đang xác nhận xem con mồi còn sống hay không, lưỡi lớn của gấu Bắc cực liếʍ trên bụng dưới và lan rộng xuống dưới quần..

Giống như bất mãn với lớp quần áo kỳ quặc dầy cộp này, đầu lưỡi gấu một mực chui xuống dưới lớp vải, từng trận run rẩy từ trên người truyền đến, Kiều Dạ thật sự là hết chịu nổi rồi, đành phải theo bản năng muốn nhích ra, hơn nữa lưng anh đặt ở trong tuyết sắp đóng băng mất rồi.

Thân thể cũng giống như có loại cảm giác kỳ lạ đang lưu chuyển, đầu óc đã bị đông lạnh đến mơ hồ, Kiều Dạ bị bàn tay gấu nhẹ nhàng đè lại rất sợ hãi, răng gấu sắc bén cắn đứt tấm vải trên ngực anh, đầu lưỡi nóng bỏng cư nhiên liếʍ lên núʍ ѵú của anh, thân thể anh từ nhỏ đã khác với người khác, anh có một cặρ √υ' cực lớn, đã thế phía dưới còn có thêm một cái l*и giống của phụ nữ.

[Đừng... Đừng liếʍ nữa mà…]

Ngay khi Kiều Dạ tưởng mình sắp trở thành thức ăn cho gấu, đã bị bàn tay gấu nắm lấy cổ áo nhấc lên.

Mặt gấu Bắc Cực khổng lồ lông xù đối diện với anh, nhe răng, thè cái lưỡi đỏ tươi có mấy cái chồi vị giác to tướng nhô lên ra.

"Em bị thương à?"

Điều đầu tiên Kiều Dạ nhìn thấy là vết máu màu đỏ trên chân gấu, gấu Bắc cực trước mắt chính là con gấu mà anh đang tìm kiếm.

Là Allan!

Con gấu Bắc cực con trưởng thành mà tất cả mọi người tưởng là đã chết.

“Grừ..."

Trong miệng gấu phát ra một tiếng kêu rên, Kiều Dạ bị gấu đặt trên mặt đất, dựa vào bộ lông thật dày của nó, đầu lưỡi của nó đang liếʍ lên chỗ bị thương.

Kiều Dạ thăm dò đặt tay lên tay của Allan, không có bất kỳ phản ứng gì, đợi một hồi sau, nhận ra Allan không có ý nghĩ gì xấu xa với mình, Kiều Dạ lập tức đứng dậy.

"Allan! Em đợi ở đây, anh đi lấy ba lô rồi bôi thuốc cho em, được chứ?”

Cũng mặc kệ một con gấu có thể nghe hiểu lời con người nói hay không, Kiều Dạ vẫn bảo mình muốn đi đến cái lều cỏ mình đã dựng bên kia để lấy balo, Allan nghe thấy chợt đứng thẳng lên.

Gấu đứng lên bằng hai chân cao hơn Kiều Dạ rất nhiều, thậm chí anh còn không chạm tới bộ lông trên ngực nó, Kiều Dạ căn bản không dám chạy trốn khi đang tiếp xúc với hung thú vừa cao to vừa nặng tới mấy trăm cân này.

Kiều Dạ vốn định bôi thuốc cho nó rồi rời đi, lại không ngờ con gấu cắn vào lưng áo anh, đưa anh về hang băng của nó.

Nói là hang băng, thật ra chính là tổ ấm của gấu Bắc cực, xung quanh đều là hơi nóng do gấu thở ra lúc ngủ, khi nước tuyết tan chảy và tiếp tục bị đông lại, tạo thành mấy cục đá, sau đó được xếp chồng lên nhau để tạo thành một ngôi hang băng.

Không gian bên trong không lớn lắm, nhưng một con gấu và một người trưởng thành như anh ở trong đây vẫn dư dả.

Allan ngậm anh đưa về tổ, nó có vẻ rất tò mò về anh, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm bộ ngực và thân thể của anh, thậm chí còn dùng chân gấu đẩy ba lô của anh vào trong cùng.