Mạt Thế Chung Cư Trữ Vật Tư Sinh Tồn

Chương 18: Đếm ngược thời gian (7)

Một giờ năm mươi phút chiều, năm thùng lớn trong không gian đã chứa đầy nước ấm.

Vưu Khê đứng dậy khỏi ghế sofa, đi đến cửa kính, cô phát hiện bầu trời bên ngoài không biết thay đổi đã trở nên âm u từ lúc nào. Cô đi lên sân thượng, bầu trời bị mây đen dày đặc bao phủ, mây thấp đến mức gần như không nhìn thấy ánh sáng mặt trời.

Cô nhìn về phía xa, từ vị trí khách sạn không thể nhìn thấy biển, ở tầng dưới bên hồ bơi của khách sạn, khách của khách sạn vẫn đang vui vẻ nô đùa dưới nước. Vưu Khê cảm giác được một trận chấn động rất nhỏ, cô vươn tay nắm chặt lan can sân thượng, quả nhiên không phải ảo giác, là động đất!

Biên độ động đất rất nhỏ, thời gian cũng ngắn, vẻn vẹn chỉ là cảm giác lắc lư và chấn động, sau đó liền lập tức dừng lại.

Khách nghịch nước dưới lầu hình như không phát hiện ra, ngược lại khách ở phòng bên cạnh cô mở cửa đi lên ban công, vẻ mặt nghi hoặc xem xét nhìn xung quanh.

Đó là một phụ nữ khoảng chừng ba mươi tuổi, hình như là người Kinh Quốc.

Đối phương có chút kinh ngạc và bối rối, cô ta liếc nhìn Vưu Khê mở miệng hỏi: “Xin chào, cho hỏi cô đến từ Kinh Quốc đúng không?”

Vưu Khê gật đầu với cô ta.

"Vừa rồi cô có cảm thấy khách sạn rung chuyển không? Có phải là động đất không?"

"Tôi cảm thấy đây chỉ là một cơn chấn động nhẹ. Đó là một trận động đất nhưng đáng lẽ nó không phải ở đây mà là ở một nơi khác." Nếu như cô đoán không sai, chắc là động đất dưới đáy biển, rất có thể đây cũng là nguyên nhân gây ra trận sóng thần này.

Người phụ nữ vẫn còn vẻ kinh ngạc, một cậu bé khoảng ba bốn tuổi từ sau cánh cửa trượt ban công bước ra, khuôn mặt mũm mỉm, đôi mắt to đen láy trông rất đáng yêu, cậu bé ôm chân người phụ nữ gọi mẹ, nói rằng muốn xuống nước chơi.

Như được nhắc nhở, người phụ nữ bế đứa trẻ lên hôn một cái: “Ừ, mẹ nên đưa con xuống tầng trước, nhỡ đâu lát nữa có động đất, ở lại trên tầng sẽ rất nguy hiểm...”

Vưu Khê nhìn cậu bé rồi nói: “Tôi kiến nghị chị có thể gọi điện hỏi người của khách sạn trước.”

Sóng thần sắp đến, cô không biết nước lũ có ảnh hưởng đến nơi này hay không, trong tình huống trước mắt, tầng trên chắc chắn an toàn hơn tầng dưới.

Nhưng cô cũng chỉ có thể nhắc nhở bấy nhiêu thôi, không thể nói thêm gì nữa. Cũng may là người phụ nữ không quá chủ kiến, sau khi được Vưu Khê nhắc nhở, người đó nói cảm ơn với cô rồi quay về phòng gọi điện thoại.

Lúc hai giờ năm phút chiều, một tiếng ầm ầm ồn ào vang lên từ phía nam của ban công. Ở cuối tầm mắt phía xa xa có một dòng nước màu xám đang dần xâm lấn giữa những tòa nhà.

Vưu Khê nắm chặt hàng rào, có thể nhìn thấy tốc độ dòng nước bằng mắt thường. Nước biển dâng cao hơn so với cô đoán, bãi biển đã ở xa tầm mắt nhưng nước biển tràn ngược vào vẫn nuốt chửng toàn bộ tòa nhà năm sáu tầng xung quanh.