Người Người Cưng Chiều Sư Muội Miệng Quạ Đen

Chương 37: 37: Nhà Ta Có Tâm Có Lực

"Một tia sét đánh chết hắn."

"Nhồi máu cơ tim đột ngột."

"Kẻ thù lập tức xuất hiện ám sát hắn, đánh bùm bùm bùm."

...!

Nguyền rủa mọi cách, nhưng vẫn không linh nghiệm.

Trái tim Hoa Linh Cơ tan nát rồi.

Cái đồ chơi hên xui này, bình thường thì linh như bật hack, giờ đến lúc cần cứu mạng thì mất linh???

Cái mồm tồi này!

Thấy đội võ sĩ áp giải Hoa Linh Cơ và Hành Tham sắp diễu phố thị chúng được nửa vòng ngoài trang, chuẩn bị vào trong trang thì Y Duyệt sư tỷ vội hỏi: “Đại sư huynh, nếu còn không lên đòi người thì họ sẽ vào trong mất!”

Sở Huyền Dịch trịnh trọng gật đầu: "Thụy Huy, đệ và năm đệ tử xếp cuối cùng ở lại, những người khác đi theo ta.

Nhưng, phải chuẩn bị sẵn sàng tiến vào trong trang."

Mọi người gật đầu.

Hà Minh Tước hơi lo lắng: “Ta cũng muốn đi!” Thứ hạng của hắn trong Bảng xếp hạng đệ tử đại diện hiện tại là thứ chín, vừa vặn là năm vị trí cuối cùng.

Tam sư huynh Thụy Huy đè hắn xuống: "Đệ bộp chộp, nóng nảy, không được đi!"

"Tại sao!"

Hoa Linh Cơ nhìn chằm chằm võ sĩ khổng lồ đang chuẩn bị tiến vào cửa trang viên, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Vấp phải ngưỡng cửa, vấp phải ngưỡng cửa..."

Kiểu nguyền rủa nhỏ này thì chắc là thực hiện được mà nhỉ?

Võ sĩ sải bước về phía trước, đang giơ chân định bước qua ngưỡng cửa thì phía sau bất ngờ truyền đến một tiếng hỏi thăm rất to: "Các hạ, có thể thả hai tiểu bối nhà ta ra được không?"

Võ sĩ giật mình, quay đầu lại muốn nhìn xem là ai đang nói chuyện, không để ý tới dưới chân, ngay sau đó một tiếng “rầm” nặng nề vang lên, hắn vấp phải ngưỡng cửa!

Cơ thể như ngọn núi đổ xuống đất, khiến những người xung quanh cảm thấy mặt đất rung chuyển, ngay cả cổng vào trang cũng lung lay.

Trước mắt bao người, tấm biển "Lý Tự Uyển" bằng đá treo trước cổng trong trang rơi thẳng xuống giữa vô số tiếng thảng thốt!

Nếu là bảng hiệu bằng đá của người thường rơi xuống đất chắc chắn sẽ bể nát, nhưng tấm biển đá “Lý Tự Uyển” này đã trải qua trận pháp gia trì, vô cùng kiên cố.

Chính vì quá kiên cố, nên lúc tấm biển đá không rơi xuống đất mà nện vào đầu một đám tùy tùng trông coi thì hậu quả vô cùng thảm thiết!

"Phụt"!

Chừng ba tùy tùng bị tấm biển đá đập mạnh vào đầu, u đầu sứt trán tại chỗ.

Lúc cơ thể họ đổ xuống, mặt họ còn đập vào ngưỡng cửa, bất tỉnh ngay lập tức.

Lúc võ sĩ vấp phải ngưỡng cửa, bọn họ đang sốt ruột đỡ người lên, nào ngờ đến tai vạ bất ngờ này!

Hoa Linh Cơ chỉ cách hiện trường vụ án ba thước, sốc đến nỗi muốn rớt tròng mắt ra ngoài.

Mẹ ơi, lúc linh thì linh quá rồi!

Quay đầu nhìn quanh phía sau.

Là vị hảo hán nào tạo thời cơ tốt cho lời nguyền của nàng thế!?

À, là Đại sư huynh.

He he.

Trong nháy mắt, Hoa Linh Cơ cười tươi như hoa.

Mặc dù Đại sư huynh dịch dung ngụy trang, nhìn không gần gũi lắm, nhưng nàng vẫn lập tức an tâm, vội gọi to: “Ca ca ~”

Theo sát tiếng gọi của nàng là giọng tức giận hò hét của võ sĩ: “Ai!?”

Võ sĩ có vóc dáng to lớn, vụng về đứng dậy, nhìn thấy ba tùy tùng ngã trên đất thì nổi điên lên.

Nếu không phải bị người khác làm giật mình thì sao hắn có thể trượt chân được? Nếu hắn không trượt chân, sao lại tổn thất mất ba người!?

Hắn giận dữ gầm lên, vọt ra ngoài, theo chỉ dẫn của thuộc hạ, hắn đáp xuống trước mặt tám người Sở Huyền Dịch, làm tay áo mấy người bay phấp phới.

"Các ngươi là người phương nào?"

Võ sĩ trước mặt cao gần bằng hai người, thân hình to dày hơn cả tường thành.

Sở Huyền Dịch bình tĩnh lặp lại lần nữa: "Hai người các hạ bắt kia là tiểu bối nhà tại hạ.

Chúng ta ra ngoài đi dạo, bị lạc mất người, không ngờ lại bị các hạ bắt nhầm, nên cố ý tới đòi người."

Võ sĩ tức giận, nhưng không dám lỗ mãng.

Tám người trước mặt đều thản nhiên hào phóng, không có một tia sợ hãi nào, ánh mắt hung tàn của võ sĩ quan sát đám người Sở Huyền Dịch, âm thầm cảm nhận khí tức tu vi của đám người này.

Kẻ mạnh có thể cảm nhận phán đoán chính xác tu vi của kẻ yếu, mà kẻ yếu có thể cảm nhận ngược lại, nhưng một khi vượt qua một giai thì không thể phán đoán được.

Thực lực của võ sĩ này tương đương với Trúc Cơ viên mãn, cho nên hắn có thể cảm nhận được tám người trước mắt đều là tu vi Kim Đan.

Một đám Kim Đan, không phải kiểu thế gia nhỏ có thể bồi dưỡng được!

Võ sĩ cảnh giác, quay đầu nhìn về phía Hoa Linh Cơ và Hành Tham: "Hai hòa thượng kia là tiểu bối nhà các ngươi? Các ngươi nói đùa à?"

"Các hạ hiểu lầm, hai người bọn họ cũng không phải hòa thượng, chỉ là lúc ở nhà phạm sai lầm nên bị cạo sạch tóc."

Vừa nói, Sở Huyền Dịch vừa chỉ vào Hoa Linh Cơ: “Sao một tiểu nha đầu có thể làm hòa thượng được?"

Võ sĩ kinh ngạc nhìn Hoa Linh Cơ, Hoa Linh Cơ nhanh chóng khôi phục giọng nói bình thường, hùng hổ nói: "Nữ hài tử ra ngoài phải biết tự bảo vệ mình!"

Vừa dứt lời, nàng quay sang nhìn Hành Tham, nói thêm: "Nam hài tử cũng cần phải tự bảo vệ mình!"

Hành Tham mất hồn mất vía miễn cưỡng lấy lại chút tinh thần, gật đầu đầy thấu hiểu: "Đúng vậy!"

Võ sĩ đen mặt.

Đúng là hòa thượng giả!

Bây giờ người nhà tìm tới cửa, đối phương lại là một đám Kim Đan.

Cho dù võ sĩ ỷ vào Vạn Dịch Trang, không sợ phiền phức, nhưng thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.

Huống chi, có một nữ tử giả làm hòa thượng coi như cũng kiếm sẵn cớ cho hắn rồi.

Võ sĩ vẫy tay với thuộc hạ, ra hiệu thả người.

Nhưng vẫn mạnh miệng nói: "Nể tình bọn hắn vi phạm lần đầu nên không so đo.

Nhưng các ngươi phải trông chừng hai nha đầu tiểu tử này, không được lòe người, phá rối trật tự của Vạn Dịch Trang!"

Sở Huyền Dịch không nói gì, đến khi Hoa Linh Cơ và Hành Tham bước nhanh trở lại sau lưng mình, đảm bảo an toàn, hắn mới nói: "Các hạ không nghe rõ những gì ta nói sao? Ta nói, các hạ bắt nhầm rồi."

Võ sĩ đang định rời đi thoáng nhíu mày: "Ngươi có ý gì?"

"Hai người bọn họ không lòe người, cũng không có phá rối trật tự ở quý trang.

Các hạ vì một giây phút khi hành phách thị (*), ép mua ép bán mà bắt người, há có thể phán định là lỗi của hai người bọn hắn?"

(*) Chèn ép, chiếm lĩnh thị trường

Khá lắm, người tốt thì không đến, người đến thì không có ý tốt đây mà.

Võ sĩ cười lạnh nói: "Ngươi nói như vậy là có ý gì? Còn muốn bàn luận với ta xem ai đúng ai sai ư? Nếu ta sai, chẳng lẽ phải xin lỗi các ngươi nữa sao?"

Ngay cả Hoa Linh Cơ cũng kinh ngạc, lén lút ngẩng đầu nhìn Sở Huyền Dịch.

Nói thế nào nhỉ, nàng cảm thấy đã đòi được mình và Hành Tham về thì nên nhanh chóng rời đi, không cần quan tâm đúng sai.

Dù sao cũng không có ai biết nàng, cho nên thanh danh của nàng cũng không bị tổn hại.

Sợ Sở Huyền Dịch là kiểu người “không chưng màn thầu tranh khẩu khí” (*), nàng đang định khẽ kéo tay áo Sở Huyền Dịch nhắc nhở, lại nghe Sở Huyền Dịch nghiêm túc nói: “Sau khi bàn luận đúng sai, nếu các hạ sai, ta cũng không trông cậy các hạ chịu nhận lỗi, chỉ cần trả lại cô nương mà nhà ta mua là được rồi."

(*) Hàm ý khuyên một người phải có tự tin, nghị lực, kiên trì phấn đấu để trở nên tốt hơn.

Nghe vậy, tim Hoa Linh Cơ run lên, quay ngoắt lại đi tìm tiểu cô nương kia.

Suýt nữa thì quên mất!

Nhưng chẳng còn thấy bóng dáng nàng ấy đâu!

Xem ra đã bị thuộc hạ của võ sĩ mang vào trong trang rồi.

Nàng bối rối nhìn Sở Huyền Dịch.

Thiếu chủ còn muốn cứu tiểu cô nương kia sao!?

Bây giờ đứng trước Vạn Dịch Trang, bọn họ thật sự có thể nói chuyện đòi lại công bằng ư?

Nàng đang lo lắng thì chợt nghe thấy võ sĩ bật cười.

"Nếu ngươi đã muốn tranh luận đúng sai với ta, vậy thì xin mời! Từ trước đến nay Vạn Dịch Trang ta đều tuân theo quy củ, Lý Tự Uyển đơn phương quyết định đúng sai!"

Nói xong, hắn nghiêng người nhường đường, giơ tay làm động tác mời Sở Huyền Dịch vào trong trang.

Tư thế đó, rõ ràng là đang mời người vào hũ, dụng ý khó dò, tiếu lý tàng đao.

Hoa Linh Cơ nuốt một ngụm nước bọt, vội vàng kéo ống tay áo Sở Huyền Dịch: "Ca ca, hay là thôi đi…”

Sở Huyền Dịch nghiêng đầu nhìn nàng: "Vậy muội không cứu cô nương kia nữa sao?"

“Ta… ta có tâm nhưng không có lực…”

"Yên tâm, nhà chúng ta có tâm có lực."

Nói xong, Sở Huyền Dịch nắm lấy tay của Hoa Linh Cơ, cả nhóm thản nhiên bước vào Lý Tự Uyển, trong mắt người ngoài, giống như...!

“Khá lắm, cả nhà này đều liều lĩnh cả!”.