Thanh Giang Ninh muốn quay đầu đi về nhưng vừa quay đầu đã thấy toàn rừng cây, không thấy đường ra ngoài.
Cậu cố hết sức bình tĩnh lại. Lấy hết đồ trong cặp ra ngoài, bày ra một cái đãi ăn liền nhỏ rò chắp tay lạy ba lạy. Từng cử chỉ cậu đều rùng mình mổ cái rồi mới tiếp tục làm được, tim đập như muốn văng ra ngoài.
“Tôi muốn.....Năm nay phải trở thành người đứng nhất khối !” Cậu hét lên thật lớn, cả rừng toàn câu là cây nhưng Giang Ninh vẫn có thể nghe thấy rất rõ tiếng vọng lại của bản thân mình. Đầu cậu tê rần.
“Vụt”
Vụt ?
Vụt !!!!!
“Hehehee, sợ ta không ? sợ ta không ? Sợ ta không ?”
Âm thanh này không giống tiếng người lại tựa hồ như tiếng rên vui sướиɠ của người, nó ồm ồm nghe đến lạnh sống lưng.
Thanh • hồn đa bay đi tám mét • Giang Ninh.
“Hehehee, không sợ sao ? Không sợ sao ? Không sợ sao ? Vậy ta làm, vậy ta làm vậy ta làm, ta sẽ giúp, ta sẽ giúp, ta sẽ giúp !”
Cậu không sợ !
Cậu không sợ !!!
Cậu không sợ !!!!!
Cậu sợ rồi !!!!!
Má.
“Ma !!!!!!!”
Thanh Giang Ninh tựa hồ như đâm đầu chạy. Cậu cứ có cảm giác hàng cây trước mặt như đang đổ rạp thành một con đường nhỏ cho cậu chạy đi, nhưng cậu lại không thể bận tâm nhiều đến thế.
Không phải nói là chủ nghĩa duy vật rất đáng tin hay sao ?
Ai nói chủ nghĩa duy vật đáng tin đâu !!!!
Má !!! Đến đây chỉ mày xem cái này nè.
Ma đó, tin duy vật duy nhất gì nữa đi !!
Thanh Giang Ninh chạy ra khỏi rừng cây, băng qua đường muốn tìm chút an ủi nhưng cậu nhìn lại, còn đường này lại hẻo lánh không bóng người, hai bên đường là ngô đã vàng, mùi Ngô nhợt nhạt lan tràn trong không khí.
Nơi này là nơi nào ? Cậu tự hỏi.
Con đường tưởng chừng đã quen thuộc nay lại lạ lẫm bất thường. Phút chốc, sự sợ hãi của cậu đã theo cơn gió bay đi, thay vào đó lại có chút tò mò.
Nhưng........Một tiếng trôi qua.
Thanh Giang Ninh ngồi lặng lẽ giữa hai hàng Ngô đồng. Mắt cậu nóng lên không kiểm soát.
Đường ra đâu rồi ?
Nhớ mẹ quá.
Muốn ăn cơm.
Cậu đói bụng.
Lạch tạch hai tiếng. Thanh Giang Ninh ôm lấy đầu gối, đối diện với mặt đất nhìn hai giọt lệ nhỏ nhỏ thấm vào cát. Sau đó thì lại thêm nhiều hạt hơn nữa.
Cậu khóc
Nhưng không phát ra tiếng, chỉ ngồi yên để nước mắt chảy xuống.
“Ôi trời ơi, cậu nhóc, lạc đường rồi hả ?”
Thanh Giang Ninh ngẩng đầu, nước mắt vẫn hai hàng nhìn bà lão đang ôm một rỗ ngô cười từ ái với cậu. Dường như bà đã lớn tuổi, trên mặt có nhiều nếp nhăn, nhưng có lẽ khi công trẻ bà đã đẹp lắm, những nếp nhăn cũng không giấu nổi sự đẹp lão của bà.
Nhưng cậu không quan tâm được nhiều đến vậy. Phút chốc, Thanh Giang Ninh không nhịn được, cậu oà khóc, tiếng huhu có thể kinh động của vườn ngô.
“Ôi trời, đừng khóc đừng khóc, bà thương”
Bà lão ôm lấy cậu, rồi nhấc bỗng cậu lên.
Thanh • bị ôm trong không khí • Giang Ninh.
Bà không những đẹp mà còn mạnh mẽ !!!!
“Về nhà bà cho ăn cơm”
Cậu miễn tưởng mình đã gặp được thiên thần giữa vườn ngô, nháy mắt không còn khóc nữa. Có lẽ nước mắt đã khiến cậu mệt mỏi. Giang Ninh cảm thấy nằm trong lòng bà rất ấm áp, không qua tâm bà có phải bắt cóc trẻ con hay bán nội tạng gì không, chỉ cảm thấy mệt mỏi tràn đầy cơ thể. Cậu thϊếp đi lúc nào không hay.
Bà nội Kim đi vào vườn ngô, có vẻ như bà rất thông thạo nơi này. Đi mãi chờ đến khi mùi ngô không còn nữa, một căn nhà lấp ló đằng xa.
Căn nhà khang trang nằm ẩn trong vườn ngô mà không ai biết đến. Nhà được làm bằng gỗ hoàn toàn, trước nhà còn có một cái ghế một cái bàn bằng đá, một cây cỗ thụ lớn như dang bàn tay to của mình ôm lấy ngôi nhà nhỏ.
Cảnh tượng vừa yên bình lại có chút hoài cổ.
Bà nội Kim Viên đem cậu vào nhà.
“Bà nội” Cậu thiếu niên đứng trong bếp ngó ra ngoài, mũi thanh Tú lạ thường, cảm giác lạnh lùng đã không còn, thay vào đó là sự ôn nhu trong mắt.
“Tiểu Ngạn, con xem, bà nhặt được gì về nè” Bà nội Kim nói xong thì đặt cậu xuống ghế sô pha.
Mái tóc dài đằng trước bị vén qua hai bên để lộ gương mặt trắng nõn ra ngoài. Ngũ quan bình thường của cậu rất cao ngạo, mẹ cậu nói vậy, nhưng lúc ngủ say lại ngoan ngoãn lạ thường. Điều này chẳng khác gì ghi một điểm cực lớn trong mắt bà nội Kim.
“Ôi trời ! Tiểu Ngạn, con nhìn thằng bé này xem, đáng yêu quá !”
Vương Ngạn vừa nấu cơm xong, nghe bà nội gọi thì cũng đi ra ngoài. Cậu liếc nhìn cái đầu lông xù sau ghế sô pha một cái, mắt hơi nheo lại.
“Đẹp quá, mau lại đây nhìn xem” Ba nội Kim gọi cậu.
Vương Ngạn không tò mò cho lắm, nhưng vãn cười với bà, phối hợp tiến lại gần xem xét ngũ quan của cái đầu lông xù kia.
Cậu ta hơi giật mình, tự hồ trong thoáng chốc rồi lại lạnh mặt như cũ.
“Trường Nam Vinh, a ! Cậu bạn này cùng trường với con nè, Tiểu Ngạn, con có biết là ai không ?” Bà nội Kim nhìn vào logo in trên áo đồng phục nói.
“Con không biết” Vương Ngạn trả lời.
“Thằng bé đẹp như vầy ở trong trường con mà con còn không biết, vậy khi nào thì mới có người yêu được cơ chứ” Bà nội nói đoạn thở dài.
Vương Ngạn: “.........”