Mắt Mù

Chương 54

Edit: Jiang

Sáu năm nhanh chóng trôi qua.

Cô bé có giọng nói trong trẻo ngày nào đã biến thành một cô gái duyên dáng yêu kiều. Năm nay Hứa Niên mười lăm tuổi, học lớp mười.

Đã hai tuần sau ngày khai giảng nhưng Hứa Niên vẫn chưa thoát khỏi kỳ nghỉ. Buổi sáng, cô thức dậy từ trong mộng đẹp, mở mắt nhìn đồng hồ, sau đó trong phòng lập tức vang lên tiếng thét chói tai của cô gái.

“Anh Chu An!” Cô đẩy cửa phòng của mình ra, thò đầu ra ngoài cửa, sau đó hét một tiếng lớn vào căn phòng cách vách. Giọng điệu của cô gái vừa dịu dàng vừa trong trẻo, lúc gọi anh còn mang theo giọng trẻ con như hồi nhỏ, nghe cực kỳ êm tai.

Thẩm Chu An đẩy cửa căn phòng cách vách ra, bây giờ anh đã cao một mét tám lăm, kéo khóa của bộ đồng phục màu trắng xanh lên đến tận cổ, tiện tay chụp một bức cũng có thể đặt làm trang bìa của những thiếu nữ mơ mộng.

Thẩm Chu An mỉm cười nhìn cô gái một cái, dùng ngón trỏ gõ nhẹ lên trán cô rồi bước vào phòng: “Đi rửa mặt đi, anh giúp em soạn sách vở.”

“Cảm ơn anh trai!” Hứa Niên nhanh chóng ôm lấy anh, chưa đợi Thẩm Chu An phản ứng lại đã chạy nhanh vào nhà vệ sinh.

Rửa mặt xong đi ra ngoài, cô gái mặc chiếc váy ngắn đồng phục màu xanh trắng, làn váy chuyển động theo từng nhịp chân, bên dưới là đôi chân dài trắng nõn. Vòng eo của chiếc áo sơ mi trắng hơi siết lại, Thẩm Chu An nhìn một chút rồi dời mắt đi chỗ khác, đưa chiếc balo đã được soạn sách vở đầy đủ cho cô: “Đồng phục nhỏ quá.”

Hứa Niên cài cúc áo sơ mi phía trên cùng, phần ngực có hơi bó lại, cô cố gắng hít một hơi rồi nói: “Đúng là có hơi chật, cuối tuần anh đi cùng em tới cửa hàng mua một bộ khác nhé.”

“Ừ.” Thẩm Chu An đưa một hộp sữa nóng đã cắm ống hút cho cô: “Uống từ từ thôi, lên xe rồi ăn bữa sáng.”

Tần Khanh Vận đang tưới hoa trong khu vườn nhỏ dưới lầu, lúc Hứa Niên chạy xuống lầu thì ôm bà từ phía sau, khuôn mặt trắng nõn cọ nhẹ vào sườn mặt của Tần Khanh Vận, nhẹ nhàng nói: “Chào buổi sáng dì Tần! Cháu với anh trai đi học đây ạ!”

“Đi đi, kết thêm được bạn mới thì dẫn về nhà chơi nhé.” Tần Khanh Vận nhẹ nhàng xoa xoa đầu cô, sau đó liền liếc nhìn Thẩm Chu An đang đứng phía sau Hứa Niên: “Có thân với bạn nam nào thì phải nói với anh Chu An nhé.”

Thẩm Chu Niên mặt không đổi sắc nhìn bà một cái, sao đó kéo Hứa Niên rời đi.

Xe của nhà họ Thẩm lái đến trước cửa trường cấp ba, hai người xuống xe, Thẩm Chu An móc chiếc bảng tên của Hứa Niên từ trong túi quần ra, kéo Hứa Niên: “Đừng nhúc nhích.”

Anh đứng trước mặt Hứa Niên, đeo bảng tên lên trên ngực trái cho cô.

Tính cách bất cẩn này của cô là do trong lúc vô ý tạo thành, nhưng mà Thẩm Chu An cũng không cảm thấy đó là một tật xấu cần phải sửa, những món đồ mà cô dễ dàng đánh mất đều được anh cẩn thận nhận lại.

Ánh nắng của buổi sáng mùa hè chiếu vào, bóng dáng của cậu thiếu niên dừng trước mặt Hứa Niên, khiến đôi mắt sáng trong của cô có một mảng tối. Hứa Niên chớp mắt mấy cái, hàng lông mi cong dài khẽ run rẩy, giống như cánh bướm chuẩn bị bay đi.

Thẩm Chu An chú ý tới ánh mắt chăm chú của cô, nhướng mày nhìn cô một cái, động tác trên tay hơi dừng lại, sau đó ánh mắt lại dời xuống chiếc bảng tên.

Chủ nhiệm đang kiểm tra kỷ luật trước cổng đã sớm để ý đến đôi nam nữ dường như dính vào nhau này từ đầu, rada phát hiện yêu sớm lập tức khởi động, ông bước hai ba bước lớn đến phía sau đôi nam nữ, đang định đặt tay lên vai thiếu niên thì bị anh bắt được, Thẩm Chu An quay đầu, nhìn thẳng vào mắt ông: “Chủ nhiệm.”

“… Là bạn Chu An à.” Vẻ lạnh lùng trên gương mặt chủ nhiệm nhanh chóng đổi thành một nụ cười hiền từ, ông ta nhìn Hứa Niên, nhận ra cô bé này chính là học sinh đại diện khối mười phát biểu dưới cờ trong lễ khai giảng tuần trước nên nụ cười càng thêm tươi. Ông lên tiếng nhắc nhở: “Còn hai phút nữa là vào lớp rồi, các em mau đi vào đi thôi.”

Hứa Niên: “Cảm ơn chủ nhiệm ạ!”

Thẩm Chu An khẽ gật đầu, sau đó dẫn Chu An vào cổng trường.

Phòng học của khối mười ở tầng một của tòa nhà. Thẩm Chu An dẫn cô đến phòng học, lấy trong cặp ra một hộp dâu tây và anh đào đặt lên bàn học của cô rồi mới rời đi.

Đôi mắt quả hạnh của Hứa Niên cong lên, nhếch miệng cười.

Không phải bảo cô phải chú ý đến răng miệng, không cho phép cô ăn nhiều đồ ngọt hay sao, anh Chu An cũng thiên vị cô quá rồi.

Hứa Niên phát nửa số hoa quả cho bạn học xung quanh. Tiểu Ngải ngồi bên cạnh ăn một quả anh đào, ngọt đến mức sâu răng. Cô nàng nhích lại gần Hứa Niên, nhỏ giọng hỏi cô: “Sao quan hệ giữa anh em cậu tốt thế? Tớ và anh tớ ngày nào cũng đánh nhau, anh ấy đánh không lạitớ còn đòi kéo tóc tớ nữa.”

Đã khai giảng được một tuần, mỗi ngày Tiểu Ngải có thể nhìn thấy nam thần cấp ba Thẩm Chu An đưa cô đến trường, nghe người trên diễn đàn của trường học nói hai người họ ở chung với nhau, cho nên mọi người đoán hai người bọn họ có phải là anh em hay không.

Có người anh trai như Thẩm Chu An thật sự khiến cô nàng ghen tị quá đi.

Hứa Niên bị ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ chiếu vào, cả người như được nhuộm một vầng sáng màu vàng, cô ngáp dài buồn ngủ, uể oải như một chú mèo con lười biếng. Cô híp mắt, suy nghĩ một hồi: “Từ nhỏ quan hệ của bọn tớ đã rất tốt rồi.”

Hứa Niên bị ánh mặt trời làm cho buồn ngủ, làn da trắng nõn dưới ánh mặt trời lại càng thêm trắng. Nhiều nam sinh trong lớp nhìn cô đến mức thất thần.

Ban ngày đi học rất vui vẻ, tiết cuối cùng của buổi chiều là tiết thể dục, sau khi tập thể dục ở sân ngoài trời một lát, cô trở về phòng học ngủ một giấc, ngủ đến khi chuông tan học vang lên.

Bên ngoài hành lang vang lên tiếng ồn ào của học sinh, Hứa Niên vẫn ngủ rất ngon, mãi đến khi bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng gõ cửa quen thuộc cô mới chậm rãi tỉnh dậy, xách cặp đi ra ngoài.

Thẩm Chu An đứng sau cửa chờ cô, dáng người cao lớn như cây tùng bách.

Hứa Niên tựa đầu vào ngực anh, Thẩm Chu An một tay cầm lấy chiếc cặp sau lưng Chu An, một tay đỡ lấy cô: “Vẫn còn buồn ngủ sao?”

Hứa Niên gật đầu, mái tóc cọ tới cọ lui cũng đã hơi xù lên.

Thẩm Chu An yên lặng mỉm cười một cái, đẩy Hứa Niên: “Đứng thẳng nào.”

Hứa Niên mím môi đứng thẳng, khó khăn mở mắt.

Thẩm Chu An cột áo khoác của mình quanh hông cô, sau đó ngồi xổm trên mặt đất: “Lên đi, anh cõng em, em nằm trên đó mà ngủ.”

Đầu óc Hứa niên không tỉnh táo cho lắm, chỉ có thể nửa tỉnh nửa mê leo lên lưng anh. Thiếu niên tuy gầy nhưng tấm lưng lại rất rộng, cánh tay ôm bảo vệ cô cũng rất có lực. Hứa Niên tựa đầu vào vai anh, cảm giác được bao bọc trong sự an toàn, cơn buồn ngủ cũng nhanh chóng kéo đến.

Trên đường về ngủ đủ rồi nên ăn tối xong, Hứa Niên lại mang theo sách vở gõ gõ cửa Thẩm Chu An như thường lệ.

Cô gái vừa tắm xong, tóc vẫn còn hơi ẩm, chiếc áo cotton ngắn tay cùng với quần short tỏa ra mùi sữa. Thẩm Chu An mở cửa ra, mùi thơm ngọt ngào lặng lẽ lan tỏa khắp nơi.

“Anh Chu An, em tới tìm anh học bài.” Giọng nói của cô gái mềm mại: “Cấp ba nhiều bài tập quá.”

Thẩm Chu An nghiêng người sang một bên để cô đi vào, sau đó đẩy chiếc ghế của cô hay ngồi ra. Chỗ cô ngồi chính là bên cạnh anh, nhưng thường thì anh sẽ làm bài tập xong trước khi cô qua đây.

Thẩm Chu An đứng bên bàn, mở cặp sách của Hứa Niên ra.

Bịch bịch —

Một túi đồ ăn vặt rơi ra.

Còn có một bức thư màu hồng nhạt.

Ánh mắt của Thẩm Chu An dừng ở bức thư hai giây, sau đó mới dời đến khuôn mặt ngơ ngác của cô.

Hứa Niên liếʍ môi dưới, nhẹ giọng nói: “Mấy cái này không phải của em.”

Cô tỏ vẻ vô tội, nhất định là có ai đó thừa dịp cô ngủ rồi lén bỏ những thứ này vào cặp của cô1 Cô chưa bao giờ nhận đồ ăn vặt và thư từ người lạ, cô giơ tay thề với Thẩm Chu An: “Em sẽ trả lại.”

Sắc mặt của Thẩm Chu An cuối cùng cũng tốt hơn một chút, anh lấy một túi nilon ra rồi bỏ cả túi đồ ăn vặt và bức thư kia vào trong đó: “Anh trả giúp em.”

Thu dọn xong, anh không quá tự nhiên nói: “Muốn ăn đồ ăn vặt gì thì để anh xuống lầu mua cho em.”

Hứa Niên ngẩng mặt lên, nhe răng cho anh xem, Thẩm Chu An chỉ nhìn thấy đôi môi đỏ và hàm răng trắng. Cô nói: “Thôi bỏ đi, trái cây hôm nay anh đưa cho em ngọt quá, nếu còn đồ ăn ngọt nữa sẽ bị đau răng mất.”

“Vậy làm bài tập đi.” Thẩm Chu An lấy sách bài tập của cô ra.

Cô gái ngồi ngay ngắn, cầm bút làm bài tập. Thẩm Chu An cầm một cuốn sách nước ngoài, nhàn nhã dựa vào cửa sổ phía sau đọc.

Ánh mắt bất tri bất giác dời đến tấm lưng của cô gái, một lúc sau mới rời đi, chốc nữa lại quay lại. Thẩm Chu An hơi mất tập trung, gấp quyển sách lại rồi nhắm mắt.

Thành tích học tập của Hứa Niên khongo tồi, năng lực tự học cũng rất tốt, sau khi làm xong bài tập về nhà và xem trước bài ngày mai, cô cầm bài kiểm tra lên, xoay người định đi tìm Thẩm Chu An. Đây là thói quen mà cô đã hình thành từ khi còn nhỏ, mỗi lần làm xong sẽ đưa cho Thẩm Chu An kiểm tra lại một lần mới yên tâm.

Hình như Thẩm Chu An đang ngủ.

Hứa Niên đứng trước mặt anh quơ quơ tay, lúc anh ngủ cực kỳ im lặng, cũng không còn vẻ lạnh lùng như lúc thức nữa. Hứa Niên đặt bài kiểm tra xuống, lấy chiếc chăn mỏng màu bạc dưới cuối giường, nhẹ nhàng đắp lên người cho anh.

Gần như ngay lúc Hứa Niên chạm vào người anh, Thẩm Chu An liền mở mắt.

“Làm bài xong rồi sao?” Giọng anh có hơi khàn.

Hứa Niên gật đầu: “Em làm xong rồi, anh có muốn lên giường ngủ không? Em sẽ không quấy rầy anh đâu.”

“Anh không buồn ngủ.” Thẩm Chu Niên đi tới cầm bài kiểm tra của cô lên, xem một lúc rồi nhìn đến chiếc đồng hồ treo trên tường, sau đó lại lấy thêm mấy quyển sách đưa cho Hứa Niên: “Muốn đọc sao?”

Những cuốn sách này có hơi nhàm chán, Hứa Niên lắc lắc cái đầu nhỏ, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó: “Tuần này em có một bài tập thưởng thức điện ảnh, anh có muốn xem một bộ phim với em không?”

“Phim gì thế?”

Hứa Niên nói tên của bộ phim, Thẩm Chu An dẫn cô đến phòng chiếu phim, tìm được bộ phim cũ mà cô nói. Phòng chiếu phim rất mát mẻ nên không cần phải bật điều hòa. Hai người ngồi xuống ghế sô pha, Thẩm Chu An lấy hai chai nước khoáng đặt trên bàn.

Phim đen trắng, lại còn không có tiếng, Hứa Niên kiên trì được không quá một nửa đã đi gặp Chu Công.

Thẩm Chu An dừng bộ phim lại, khẽ cười rồi ôm cô trở lại phòng ngủ của mình. Khi còn nhỏ, anh còn có thể để cô ngủ chung một phòng với anh, nhưng bây giờ lên cấp ba rồi thì không được nữa.

Thẩm Như Phong và Tần Khanh Vận từng nói chuyện với anh, tâm tư của anh đối với Hứa Niên rất rõ ràng, bố mẹ cũng rất ủng hộ hai người, nhưng vẫn không đồng ý cho anh và Hứa Niên yêu sớm.

Anh trở lại phòng của mình, xem hết nửa bộ phim đen trắng kia, tiếp tục bài phê bình phim mà Hứa Niên đang viết dở.

Thứ bảy được nghỉ, Thẩm Chu An vẫn dậy vào lúc sáu giờ như ngày đi học bình thường. Anh ăn sáng xong rồi qua phòng khách đọc sách, hai tiếng sau Hứa Niên mới mò dậy.

“Chào buổi sáng!” Hứa Niên ngủ đủ sức nên tràn đầy sức sống, đi vòng qua phòng khách chào hỏi: “Chút nữa anh đi cùng với em mua đồng phục mới nha.”

“Anh vẫn còn nhớ.” Thẩm Chu An dặn dò người giúp việc đổ siro lá phong lên bánh kếp cho cô, liếc nhìn chiếc áo len màu hồng của cô rồi đi lên phòng của mình.

Sau khi xuống lầu một lần nữa, anh đã thay một bộ quần áo khác, quần jean màu trắng phối với áo sơ mi sọc hồng.

“Bộ quần áo này đẹp đó!” Cô gái cắn một miếng táo, mơ hồ nói, đôi mắt cong lên.

Khóe miệng Thẩm Chu An cong lên một đường vòng cung, sau đó tự nhiên cầm lấy chiếc balo nhỏ trên lưng cô: “Đi thôi.”

Có một cửa hàng đặc biệt chuyên bán đồng phục học sinh trường bọn họ ở phố mua sắm, lái xe qua đó mất tầm nửa tiếng. Nhân viên bán hàng đo kích thước của Hứa Niên rồi đưa cô đi thử quần áo, Thẩm Chu An đứng đợi ở bên ngoài.

Lúc tới Hứa Niên có nói với anh là mình ngửi thấy mùi hạt dẻ rất thơm, muốn ăn nên Thẩm Chu An đi mua cho cô một phần.

Hứa Niên mua đồng phục mới xong thì Thẩm Chu An cũng mua hạt dẻ xong, hai người chia sẻ vị trí của mình trên WeChat rồi đi về phía đối phương. Lúc đi qua một ngã rẽ cạnh bệnh viện, Hứa Niên đυ.ng phải một người đàn ông.

“Xin lỗi anh!”

“Xin lỗi.”

Hai người đồng thanh nói xin lỗi.

Hứa Niên ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của người đàn ông, anh ta rất đẹp trai, sắc mặt hơi lạnh lùng, khoảng chừng hai mươi tuổi nhưng sự buồn bã trong đôi mắt lại không phù hợp với độ tuổi của anh ta. Tầm mắt cô đảo qua quần áo của người đàn ông, Hứa Niên nhìn thấy chiếc áo sơ mi trắng của anh ta có vết máu.

Vết thương này không phải do lúc nãy va chạm với cô mà có, có thể là do anh ta đã bị thương từ trước.

Nhưng Hứa Niên vẫn cảm thấy có lỗi nên lập tức nói: “Tôi đua anh quay lại bệnh viện băng bó một chút.”

Thấy sắc mặt của người đàn ông trắng bệch, Hứa Niên lấy một viên kẹo bạc hà trong túi ra đưa cho anh ta, giải thích: “Hình như anh có hơi tụt huyết áp.”

Giấy gói kẹo màu vàng chói mắt, người đàn ông vốn không ăn những món này nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, anh ta lại vươn tay nhận lấy.

Hứa Niên liếc nhìn anh ta, sau đó lại lấy thêm một chiếc kẹo nữa. Có lẽ anh ta thích ăn kẹo này.

Người đàn ông cầm kẹo trong tay, xoay người đi vào bệnh viện với cô.

Lúc Thẩm Chu An tới, đúng lúc Hứa Niên đang đứng bên ngoài quầy đóng viện phí cho người đàn ông kia. Lúc nhìn thấy chữ “Phó” trên tờ giấy, không hiểu sao trong lòng anh lại cảm thấy khó chịu một cách khó hiểu.

Hai người đi đến cửa phòng bệnh số 2, Thẩm Chu An bỗng nhiên đứng chắn trước mặt Hứa Niên, vươn tay cầm lấy tờ giấy trong tay cô: “Để anh đưa cho anh ta, em đứng ở bên ngoài chờ đi.”

Hứa Niên quan sát nét mặt của anh, ngoan ngoãn đứng chờ bên ngoài: “Vâng.”

Người đàn ông băng bó lại vết thương rồi đi ra căn phòng cách vách, y tá ở bên ngoài đưa cho anh ta một túi nilon, bên trong có biên lai và thuôc. Y tá nói có người nhờ cô ấy đưa cho anh ta.

Người đàn ông im lặng một lát, mở bịch nilon ra, thấy được dòng chữ viết tay xinh đẹp trên tờ biên lai: Chúc anh sớm bình phục.

Anh ta nhắm mắt lại, không biết vì sao mà trái tim đột nhiên đau đớn lạ thường.

—-

Xe của nhà họ Thẩm vẫn còn dừng trước cửa hàng bán đồng phục, Hứa Niên và Thẩm Chu An đứng trước cửa bệnh viện chờ xe tới.

Thẩm Chu An mở túi giấy đựng hạt dẻ ra, không chút ngại ngùng nào mà ngồi xổm xuống đất bóc hạt dẻ cho Hứa Niên, bóc được hạt nào liền đưa cho cô hạt đó. Hứa Niên cũng ngồi xổm bên đường, ăn hết hạt này đến hạt khác.

Cô nhìn ngón tay của Thẩm Chu An bị vỏ hạt dẻ dính vào, vươn tay ra đút cho anh một hạt, nhẹ giọng nói với anh: “Anh không thể chỉ chăm sóc cho em, anh cũng phải chăm sóc bản thân mình thật tốt.”

Thẩm Chu An ngẩng đầu nhìn cô chăm chú, cười nói: “Em đối tốt với anh là đủ rồi.”