Edit: Jiang
“An An…” Phó Minh Sâm không cam lòng.
Tại sao anh ta đã phải trả giá nhiều như thế mà Chu An vẫn không chờ anh ta? Những thứ mà anh ta làm tất cả đều là vì tương lai của Chu An và anh ta mà.
“Bụp!” Một nắm đấm rơi vào mặt anh ta.
Thẩm Chu Niên kéo Chu An vào trong ngực, ánh mắt thù địch nhìn về phía Phó Minh Sâm: “Anh nghe không hiểu tiếng người sao?”
Phó Minh Sâm tràn đầy lửa giận, nhưng anh ta không dám động vào Thẩm Chu Niên, chỉ có thể nghiến răng nhìn bàn tay đang đặt trên vai của Chu An. Ngoài tay ra, Chu An chưa bao giờ cho phép người khác chạm vào những chỗ khác của mình, nhưng Thẩm Chu Niên thì lại được làm thế.
Câu nói tiếp theo của Thẩm Chu Niên như một nhát dao đâm thẳng vào lòng của Phó Minh Sâm, anh che tai Chu An lại, lạnh lùng nói với Phó Minh Sâm: “Người yêu cũ cũng như người đã chết rồi vậy.”
Thật ra Chu An vẫn có thể nghe thấy. Cô hơi cong môi, ghé sát vào người anh rồi nói: “Chúng ta về nhà đi.”
Cô không thích việc bị Phó Minh Sâm theo dõi, lại càng không muốn để Thẩm Chu Niên bị kéo vào chuyện không cần thiết này.
Thẩm Chu Niên ừ một tiếng, ôm cô xoay người trở vào trong nhà.
Phó Minh Sâm nôn nóng bước theo sau. Anh ta không dám nói gì với Thẩm Chu Niên mà chỉ chặn Chu An lại, nói không chút do dự: “Anh đã từng cứu em. Năm đó nếu như anh không cứu em, em đã sớm bị chết cóng ở ngoài đường rồi.”
Chu An cụp mắt nhìn anh ta: “Cho nên?”
“Anh chỉ muốn có một cơ hội nói chuyện riêng với em.” Anh ta liếc nhìn Thẩm Chu Niên: “Hai năm nay anh đã tích cóp rất nhiều chuyện muốn nói với em.”
Thẩm Chu Niên cười nhạo một tiếng, người này chơi bài tình cảm cũng giỏi phết. Anh đang định lên tiếng bảo anh ta nên từ bỏ đi thì Chu An đã đè tay anh lại trước.
Bắt gặp ánh mắt của cô, Thẩm Chu Niên cố gắng đè nén cảm xúc của mình lại.
Hai người không trao đổi ngôn ngữ, nhưng sự ăn ý ngầm của bọn họ khiến Phó Minh Sâm phải đỏ mắt nhìn.
“Em đi một chút rồi về.” Chu An nói với Thẩm Chu Niên, anh gật đầu.
Chu An lên xe của Phó Minh Sâm đang đậu bên đường, vốn tưởng rằng bọn họ sẽ nói hết mọi chuyện ngay tại đây, nhưng không ngờ rằng Phó Minh Sâm lại đạp chân ga lái xe rời đi.
Ánh mắt của Chu An trở nên cảnh giác, lập tức hỏi: “Đi đâu?”
Phó Minh Sâm nghe ra sự lạnh lùng và cảnh giác trong giọng nói của cô, không khỏi cảm thấy chua chát đáp lại: “Em không muốn đi xem ngôi nhà mà chúng ta đã từng sống một năm sao?”
Chu An biết, Phó Minh Sâm muốn đưa cô trở về biệt thự Gia Ninh.
“Anh muốn đi đâu thì đi.” Khóe mắt cô nhìn sang kính chiếu hậu, thấy một chiếc xe màu đen đang duy trì khoảng cách không xa với xe của họ, trong nháy mắt liền an tâm hơn hẳn.
Thẩm Chu Niên phái người đưa cô về nhà.
“Sau khi em rời đi, anh đã cho người giữ nguyên mọi thứ.” Phó Minh Sâm mở cửa phòng cuối hành lang: “Đây là phòng của em, những đồ em từng dùng đều ở đây.”
Chu An lướt qua nội thất được sắp xếp bên trong biệt thự Gia Ninh, chỉ cảm thấy cảnh còn người mất.
“Hai năm này anh vẫn luôn tìm em, nhưng lại không nghe được tin tức gì, may là trong điện thoại của anh còn lưu lại vài đoạn voice chat của chúng ta. Tình hình của Phó thị thay đổi quá nhanh, nhờ vào giọng nói của em mà anh mới gắng gượng tới ngày hôm nay.”
Chu An thờ ơ nghe.
Phó Minh Sâm thấy Chu An đứng yên tại chỗ, dạ dày của Phó Minh Sâm đột nhiên thắt lại, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch. Anh ta ôm bụng, Chu An nhận ra anh ta có vấn đề, liền hỏi: “Đau dạ dày sao?”
“Có thể giúp anh rót một ly nước không?” Phó Minh Sâm lập tức trở nên yếu đuối, lấy chiếc cốc ra đưa cho cô.
Chu An nhìn thấy chiếc cốc thì hơi sững sờ. Đây chính là chiếc cốc do chính tay cô làm, vừa nhìn là cô đã nhận ra.
Chu An liếc nhìn anh ta một cái, cầm chiếc cốc đi vào nhà bếp rót cho anh ta một ly nước ấm. Không phải bởi vì cô vẫn còn tình cảm với anh ta, mà là bất cứ ai bị bệnh trước mặt cô, cô cũng sẽ giúp đỡ hết khả năng của mình.
Phó Minh Sâm uống một ngụm nước, chống tay lên vách tường, sắc mặt trắng bệch nói với Chu An: “An An, anh cảm thấy không khỏe, đêm nay em có thể ở lại đây được không?”
Chu An chỉ bình tĩnh nhìn anh ta tỏ ra đáng thương, im lặng vài giây rồi hỏi anh ta: “Những lời anh muốn nói đã nói xong rồi sao?”
Phó Minh Sâm ngẩn người, há miệng thở dốc: “Ngày mai anh có thể gặp em để nói tiếp được không?”
“Giữa chúng ta không có ngày mai.” Chu An lắc đầu, cô cầm một chiếc cốc trên bàn trà, rót vào đó nửa ly nước, uống hết rồi mới nói: “Trong hai năm này, trong khi anh vẫn dậm chân tại chỗ thì tôi đã đi được rất xa rồi. Anh Phó, hy vọng lần này anh có thể nghe rõ lời tôi nói, tôi không thích anh, anh đừng làm những việc để níu kéo mối quan hệ đó nữa, nó không có tác dụng đối với tôi đâu.”
Phó Minh Sâm ngây người.
Anh ta mở to mắt, chỉ thấy Chu An đang chuẩn bị ném chiếc cốc xấu xí kia vào thùng rác.
“Anh Phó, mặc dù lúc đầu tôi định tặng chiếc cốc này cho anh làm quà sinh nhật, nhưng sau đó lại quyết định không tặng nữa. Nó vẫn thuộc quyền sở hữu của tôi, tôi không muốn anh giữ nó.”
Chu An nói xong liền ném chiếc cốc vào thùng rác.
Chiếc cốc này vốn dĩ là một tác phẩm lỗi, lại bị rơi vỡ. Lần này, Phó Minh Sâm lại có thể nghe rõ âm thanh những mảnh gốm vỡ vụn trong thùng rác.
Sắc mặt Phó Minh Sâm càng thêm trắng, đứng ngẩn ra ở đó, không lên tiếng.
Điện thoại trong túi Chu An vang lên, cô không để ý đến Phó Minh Sâm nữa, lấy điện thoại ra xem.
Thẩm Chu Niên:【Cháo để nguội sẽ không ngon đâu.】
Khóe môi Chu An mỉm cười, gõ chữ trả lời:【Em sắp về rồi.】
Một bàn tay đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, Chu An ngẩng đầu, chỉ thấy Phó Minh Sâm ngã quỵ xuống đất. Bàn tay kia của anh ta ôm lấy bụng, khom người lại, trên trán toát mồ hôi lạnh.
“Phó Minh Sâm!” Chu An sợ hãi, vội vàng ngồi xuống hỏi thăm tình hình của anh ta: “Phó Minh Sâm, anh có nghe tôi nói gì không?!”
Cơ thể Phó Minh Sâm run rẩy.
Chu An thấy tình hình không ổn nên lập tức chạy ra ngoài, gọi mấy người mà Thẩm Chu Niên phái đến đang đứng chờ ngoài biệt thự vào.
“Phiền anh giúp tôi đỡ anh ta lên.” Chu An cất điện thoại, cùng với một người đàn ông khác dìu Phó Minh Sâm lên xe.
“Phiền anh lái xe đến bệnh viện gần nhất.”
Người đàn ông nhanh chóng lái xe đến bệnh viện gần nhất. Không đưa được người trở về mà ngược lại còn đưa đối tượng cần theo dõi là Phó Minh Sâm đến bệnh viện, người đàn ông có hơi lo lắng nhìn về phía Chu An.
“Tôi sẽ giải thích với Thẩm Chu Niên.” Chu An cảm nhận được ánh mắt của anh ta, lấy di động ra gọi điện cho Thẩm Chu Niên, giải thích tình huống hiện tại.
Vào trong phòng cấp cứu của bệnh viện, bác sĩ chẩn đoán Phó Minh Sâm bị viêm dạ dày cấp tính, cần phải truyền nước.
Chu An không tìm thấy điện thoại trong túi của Phó Minh Sâm nên đành phải bảo lái xe mà Thẩm Chu Niên phái tới trở về trước, còn mình thì ở lại chờ anh ta tỉnh lại.
Trong phòng bệnh, Chu An ngồi cạnh giường, thấy thuốc sắp hết thì nhấn chuông ở đầu giường gọi y tá đến đổi thuốc.
Y tá đi đến thay thuốc rồi đo nhiệt độ, sau đó nói với Chu An: “Vẫn còn sốt cao.”
“Khoảng khi nào thì anh ta sẽ tỉnh lại?” Chu An hỏi.
“Còn phải dựa vào thể chất của người bệnh.” Y tá không thể xác định thời gian chính xác mà Phó Minh Sâm sẽ tỉnh lại: “Có bệnh nhân bị viêm dạ dày hôn mê đến tận một ngày một đêm, cô nên nghỉ ngơi một chút.”
Chu An nói cảm ơn, ngồi trong phòng bệnh đến khi sắc trời tối lại. Bụng cô kêu một tiếng, lúc này cô mới phát hiện mình quên ăn cơm. Đang định lấy điện thoại ra đặt đồ ăn thì cửa phòng bệnh bị đẩy ra.
Là Thẩm Chu Niên.
Anh mang đồ ăn đến.
Đôi mắt Chu An sáng lên, nhẹ nhàng chạy lại ôm lấy anh, cọ cọ vào người anh: “Anh thật tốt.”
Thẩm Chu Niên hít mùi hương trên người cô, liếc mắt nhìn người đàn ông nửa sống nửa chết nằm trên giường bệnh, hừ một tiếng rồi nói: “Đây là việc mà bạn trai nên làm.”
Chu An ăn cơm, Thẩm Chu Niên lại không nhịn được mà hỏi: “Em phải ở đây với anh ta đến khi nào?”
Chu An lau miệng, nhẹ giọng nói: “Chờ anh ta tỉnh lại em sẽ rời đi liền, dù sao cũng là do em kí©ɧ ŧɧí©ɧ nên anh ta mới ra nông nỗi này.”
Trong lòng Thẩm Chu Niên hơi xót xa, không kịp suy nghĩ đã nói: “Anh ở đây với em.”
Chu An mím môi: “Không cần đâu, anh không có quan hệ gì với anh ta, không cần phải lãng phí thời gian với anh ta làm gì.”
“… Được.” Thẩm Chu Niên thấp giọng đáp.
Mặc dù anh hiểu quyết định của Chu An, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu. Thẩm Chu Niên nói rất ít, chỉ yên lặng nhìn cô ăn cơm. Ngồi đợi trong phòng bệnh hơn hai mươi phút, Thẩm Chu Niên mới yên lặng rời đi.
Chu An nhàm chán ngồi chờ trong phòng bệnh, trong đầu hiện lên bóng dáng của Thẩm Chu Niên. Không biết tại sao, cô cứ cảm thấy bóng lưng đó có hơi cô đơn.
Sau khi nhận ra Thẩm Chu Niên có vẻ không vui, Chu An bắt đầu đứng ngồi không yên.
Bảy giờ tối, Phó Minh Sâm tỉnh lại, thấy Chu An vẫn còn ở đó, anh ta vui vẻ không thôi. Anh ta nhìn chằm chằm Chu An không rời mắt, trong mắt tràn đầy sự si mê: “Anh tưởng em không quan tâm đến anh nữa.”
Chu An đưa cho anh ta một ly nước ấm, gật gật đầu.
Phó Minh Sâm sửng sốt: “Gì cơ?”
Chu An đứng lên: “Sau này chúng ta đường ai nấy đi, đừng làm phiền nhau nữa. Anh Phó, tiếp tục bước về phía trước đi thôi.”
Khuôn mặt Phó Minh Sâm ỉu xìu, dạ dày lại bắt đầu đau. Chu An bình tĩnh rời khỏi phòng bệnh, gọi y tá tới phòng của anh ta, cũng không quay đầu lại nhìn anh ta một cái.
Lúc này Phó Minh Sâm mới nhận ra rằng, Chu An mà anh ta luôn chờ đợi sẽ chẳng thể nào quay trở về nữa.
Chu An gọi taxi, đi ngang qua cửa hàng bánh ngọt, cô suy nghĩ một chút rồi đi vào trong cửa hàng mua hai phần điểm tâm ngọt. Trong hai năm sống chung, Thẩm Chu Niên cũng bắt đầu ăn thử đồ ngọt, khẩu vị giống với Chu An.
Chu An cẩn thận xách hai phần điểm tâm trở lại nhà của bọn họ, phát hiện trong nhà không bật đèn.
Vào phòng, Thẩm Chu Niên không có ở bên trong.
Cô lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Thẩm Chu Niên.
Chu An:【Anh ở đâu thế? Em qua tìm anh.】
Tập đoàn Thẩm thị sáng đèn, trong văn phòng giám đốc của nước hoa Đường Tống, màn hình điện thoại của Thẩm Chu Niên đặt trên bàn sáng lên.
Thẩm Chu Niên gọi điện cho cô.
“Em về nhà rồi, sao anh không ở nhà.” Chu An nhẹ giọng nói, giọng nói dịu dàng dỗ dành.
Lại làm nũng.
Thẩm Chu Niên lập tức mềm lòng, nhưng anh nhìn ly rượu trước mặt, cùng với du͙© vọиɠ phản chiếu trên màn hình máy tính, lập tức nhắm chặt mắt lại.
Phải kiềm chế.
Chu An: “Anh ở đâu thế? Sao không nói gì vậy.”
Âm cuối như tiếng mèo kêu, vừa mềm mại vừa dịu dàng.
“Cao ốc Đường Tống, văn phòng của anh ở tầng 17.” Anh trầm giọng báo địa chỉ của mình.
Du͙© vọиɠ chiếm hữu không thể không chế trở nên mạnh mẽ, Thẩm Chu Niên cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, ánh mắt bỗng thay đổi, khàn giọng nói: “Nếu như em đến đây, đêm nay anh sẽ không để em đi nữa đâu.”
Chu An nín thở, chớp mắt một cái, cô nghe ra tiếng thở dốc nặng nề của người đàn ông.
Đến lúc cô lấy lại tinh thần thì điện thoại đã bị cúp.
------oOo------