Mắt Mù

Chương 24

Edit: Jiang

Beta: Cỏ Cua

Một tuần này trôi qua giống như lời Thẩm Chu Niên nói, ánh mặt trời chiếu sáng rực rỡ. Ban ngày mặc áo cardigan phối với áo sơ mi mỏng cũng không cảm thấy lạnh, cực kỳ thoải mái.

Những bệnh nhân trong tu viện giống như được hồi xuân, bừng bừng sức sống.

Chu An thích tham gia hoạt động tập thể cùng với mọi người. Ban ngày ngoại trừ học ngôn ngữ, lúc rảnh cô sẽ đến nhà thờ tĩnh tâm hoặc đi nghe kịch nói. Buổi tối cô cùng mọi người ngồi quanh đống lửa.

Người dân ở đây cực kỳ thân thiết, có không ít người không phải người Đức. Chu An nghe mọi người giao tiếp với nhau bằng tiếng Đức và tiếng Anh lẫn lộn, còn kết hợp với ngôn ngữ cơ thể nhưng không có cảm giác bị chướng ngại khi giao tiếp.

Tuy rằng thế giới trong mắt cô toàn là màu đen, nhưng những tâm hồn xinh đẹp đó dần dần chạm vào trái tim cô một cách nhiệt tình, khiến nó càng trở nên sinh động đầy màu sắc hơn.

Hoạt động hàng ngày rất nhiều, tiêu tốn hết năng lượng của một ngày. Buổi tối cô ngủ rất nhanh, không gặp ác mộng, cũng không miên man suy nghĩ.

Thậm chí thỉnh thoảng Chu An mới nhớ tới cuộc sống ở thủ đô lúc trước.

Sáng sớm ngày chủ nhật, Chu An ngồi trên chiếc ghế dài ở dãy cuối cùng trong nhà thờ, yên lặng lắng nghe các tín đồ cầu nguyện. Cô không theo đạo, nhưng rất thích những người theo đạo này.

Sau đó, dàn nhạc tu viện mời đến hát thánh ca ở trên sân khấu của nhà thờ cho mọi người nghe.

Chu An nhắm mắt lại, hơi cúi đầu, tiếng ca quanh quẩn trong đầu. Cô nhẹ nhàng chắp tay đặt trước ngực.

Khoảng nửa bài trôi qua, một giọng nam trầm thấp bỗng vang lên bên cạnh cô: “Em đang cầu nguyện sao?”

Là giọng nói của Thẩm Chu Niên.

Chu An không chú ý anh đã ngồi xuống bên cạnh cô từ lúc nào.

Lông mi Chu An khẽ động, vài giây sau cô mở mắt ra. Cô lắc đầu nhẹ, nói với Thẩm Chu Niên: “Không tính là cầu nguyện. Em không theo đạo, em chỉ mượn bầu không khí này để tưởng niệm.”

Tưởng niệm ai, Chu An không nói.

Thẩm Chu Niên nhớ đến bà cụ tóc hoa râm kia, đến khi gần rời khỏi thế gian này vẫn nở nụ cười trên môi.

Thẩm Chu Niên ngẩng đầu nhìn ngọn đèn chiếu trên dàn nhạc trước mặt, vẻ mặt có hơi trầm tư.

Từ giây phút Chu An quyết định đến Đức cùng với anh, Thẩm Chu Niên không nhìn thấy vẻ yếu ớt trên gương mặt của Chu An. Dường như cô che dấu rất tốt, hoặc là cô đã quen với việc chịu áp lực một mình rồi.

Thói quen này được hình thành chắc do hai năm qua cô sống cùng gia đình bố ruột và ăn nhờ ở đậu ở nhà Phó Minh Sâm.

Chu An đối xử dịu dàng với tất cả mọi người, nhưng trừ bản thân cô.

“Đi tới chỗ này với tôi.” Thẩm Chu Niên bỗng nắm lấy cổ tay Chu An. Cách một lớp áo len, anh có thể cảm nhận được cổ tay mảnh khảnh của cô.

“Đi đâu cơ?” Chu An đi theo anh ra khỏi nhà thờ, nghi hoặc hỏi.

Thẩm Chu Niên cười nói: “Dẫn em đi phát điên.”

Chu An bị Thẩm Chu Niên kéo vào ghế phó lái, cô sững sờ chạm vào ghế, thầm nghĩ Thẩm Chu Niên rốt cuộc muốn dẫn cô đến chỗ kí©ɧ ŧɧí©ɧ nào đây.

Cô không thể chơi quá điên cuồng.

Mắt không nhìn thấy khiến cô đi cực kỳ chậm.

Thẩm Chu Niên mở mui xe thể thao, làn gió nhẹ mang hương hoa đến thổi tung mái tóc của Chu An. Ánh mặt trời chiếu lên mặt cô. Lúc Thẩm Chu Niên nghiêng đầu có thể nhìn rõ những sợi lông tơ nhỏ màu trắng trên mặt cô, giống như một vầng sáng mềm mại.

“Quần áo.” Thẩm Chu Niên thấy cổ áo len của cô mở rộng thì mở miệng nhắc nhở.

Mặc như thế đến lúc xuống xe nhất định sẽ bị lạnh.

“À, quần áo.” Chu An không hiểu ý của Thẩm Chu Niên, cô sửng sốt một hồi rồi cười nói: “Mọi người đều khen quần áo của em rất đẹp. Anh chọn đồ rất hợp với em.”

Thẩm Chu Niên mỉm cười.

Bên trong Chu An mặc một chiếc áo bằng tơ tằm màu trắng sữa, bên ngoài khoác áo len cardigan cổ chữ V màu hồng nhạt, trên mặt phản chiếu chút xuân sắc.

Quả thật là rất đẹp.

Thẩm Chu Niên nghiêng người qua, kéo hai bên áo đang mở ra, cài từng nút ngọc trai bên dưới, từ từ cài đến trước ngực. Anh hơi lúng túng buông ra: “Anh giúp em cài nút áo.”

Chu An hơi cứng người lại. Lúc này cô mới hiểu Thẩm Chu Niên nói quần áo là ý gì.

Lúc vừa nhận ra cô lại càng thêm kinh ngạc.

Vừa rồi hình như cô không nảy sinh tâm lý kháng cự bởi vì anh tiến lại gần mình. Phản ứng của cơ thể là phản ứng chân thật nhất, cô thật sự không cảm thấy…. sợ hãi.

Chu An cảm thấy cực kỳ khó tin.

Cô lúng túng nói: “Cảm ơn.”

“Thắt dây an toàn nữa.” Thẩm Chu An trở về chỗ của mình, nhìn cô một lát rồi nhắc nhở.

“Ồ ồ.” Chu An sờ soạng tìm dây an toàn, sau đó vội vàng thắt vào.

Thẩm Chu Niên nhìn động tác của cô, giơ tay sờ sờ mũi. Anh không hiểu, không phải chỉ là một hành động giúp cài cúc áo bình thường thôi sao. Sao anh lại cảm thấy không được tự nhiên thế này.

Đầu ngón tay bây giờ vẫn còn cứng đơ.

“Được rồi.” Chu An nói.

Thẩm Chu Niên ừ một tiếng, hai tay nắm lấy tay lái, nhẹ nhàng khởi động xe rồi lái đi.

Hơn mười phút trôi qua, Thẩm Chu Niên nhìn con đường rừng dài vô tận trước mắt, nói: “Nơi này rất hẻo lánh, cả đoạn đường chỉ có hai người chúng ta, xung quanh đều là rừng cây. Lát nữa anh sẽ lái rất nhanh, em có thể nói ra hết những điều nghẹn trong lòng. Nếu không muốn nói cũng không sao, chúng ta cứ tận hưởng thôi.”

Hóa ra là điên như thế này.

Chu An trầm mặc vài giây, sau đó nghiêm túc gật đầu: “Để em thử xem.”

Thẩm Chu Niên nhìn thẳng về phía trước, nhấn mạnh chân ga. Chiếc xe thể thao màu xám bạc lao vυ't đi trên đường. Đuôi xe mang theo một luồng gió mạnh, quấn tung đám lá khô ven đường lên không trung, giống như những con bướm đang bám theo xe của bọn họ.

Gió mạnh gào thét bên tai, tâm tình của Chu An trở nên rục rịch.

Cô há miệng thở dốc, nhẹ giọng nói: “Thẩm Chu Niên…..”

Tốc độ xe vẫn đang tăng lên, Thẩm Chu Niên chỉ có thể nghe tiếng gió thổi vù vù bên tai, khóe mắt thấy Chu An mấp máy khóe môi, anh nói lớn: “Em đang nói cái gì!”

Chu An cất cao âm lượng hơn một chút: “Thẩm Chu Niên, em nói….”

Thẩm Chu Niên vẫn nói lớn: “Anh không nghe thấy! Em nói to hơn đi!”

Hai tay Chu An nắm chặt tay vịn, nhắm mắt lại, cố gắng hét lớn: “Em nói! Thẩm Chu Niên! Cảm ơn anh!”

Thẩm Chu Niên hơi nhếch môi, cười nói: “Nghe thấy rồi! Còn gì nữa không! Không sao đâu, cứ nói ra hết đi!”

“Chu An, nói hết ra đi!”

Trong lúc xe tăng tốc, Chu An cảm thấy cơ thể mình đang dần nhẹ nhàng hơn. Cô không hề sợ hãi buông tay vịn ra, hai tay đặt bên miệng, ngẩng đầu nhìn lên không trung, hưng phấn hét: “Em còn muốn nói với bà nội! Cháu tự do rồi!”

“Cháu có thể làm phẫu thuật!”

“Cháu sẽ sống ngày một tốt hơn!”

“Mong bà yên tâm!”

Lời vừa nói ra lập tức tan biến trong làn gió, ngoại trừ việc làm mấy chú chim giật mình.

Không hiểu sao sau khi nói ra, Chu An cảm thấy vui vẻ hơn rất nhiều.

Chu An hét rất vui. Adrenalin trong người dâng trào, cô quay đầu, muốn truyền năng lượng vui vẻ này cho người bên cạnh. Cô mỉm cười nói với Thẩm Chu Niên: “Thẩm Chu Niên, anh có muốn nói gì không?”

Thẩm Chu Niên bị năng lượng của Chu An lây nhiễm, anh hô lớn: “Anh hy vọng Chu An khỏe mạnh vui vẻ! Chỉ khi em sống tốt thì cuộc sống của anh mới tốt!”

Khuôn mặt vốn đang cười của Chu An hơi sững lại, cô há miệng khiến luồng gió tràn thẳng vào cổ họng, nhưng lại không biết nên nói gì.

Cô không biết tại sao lại đột nhiên cảm thấy thật buồn.

Trong bầu không khí vui vẻ như thế này, nhưng Chu An lại buồn.

Giờ phút này Chu An bắt đầu tin mình đã cứu mạng người này, nếu không Thẩm Chu Niên không thể nào nói ra câu như vậy.

Khóe mắt Thẩm Chu Niên liếc nhìn cô một cái, dần giảm tốc độ xe lại, dừng lại ven đường.

“Sao thế?” Anh hoang mang nhìn quanh đầu Chu An.

Hốc mắt Chu An hơi ướt, cô sụt sịt, hứa với Thẩm Chu Niên bằng sự quyết tâm chưa từng có: “Em sẽ.”

Thẩm Chu Niên là người tốt như vậy.

Cô sẽ cố gắng khiến bản thân mình thật hạnh phúc. Cho nên Thẩm Chu Niên, đợi đến ngày em có thể độc lập và vui vẻ. Hy vọng anh có thể buông gánh nặng đó xuống, nghĩ tới cuộc sống của chính bản thân anh.

------oOo------