Mắt Mù

Chương 15

Edit: Jiang

Beta: Cỏ Cua

Sau khi ăn tối cùng với Phó Minh Sâm, Tần Duyệt Nhan càng thêm quyết tâm nói giúp anh ta về việc hợp tác với Thẩm thị.

Được Phó Minh Sâm đưa về nhà, vài phút sau cô đã hấp tấp chạy đi tìm Thẩm Chu An. Lúc này Thẩm Chu An không có ở công ty. Anh bị Tần Khanh Vận khuyên can mãi mới chịu tới nhà cũ để làm kiểm tra toàn diện với bác sĩ gia đình.

Trong phòng khách rộng lớn, Thẩm Như Phong cùng với Tần Khanh Vận ngồi ở ghế chủ tọa, bác sĩ gia đình ngồi ở ghế dành cho khách bên cạnh. Thẩm Chu An đứng dựa vào tường, dáng vẻ lười biếng như thường ngày.

Tần Khanh Vận xem báo cáo rồi đưa nó cho Thẩm Như Phong, Thẩm Như Phong còn nghiêm túc đeo kính lên đọc thật kỹ bản báo cáo.

Bác sĩ gia đình: “Thể chất của cậu nhà mấy năm nay càng ngày càng tốt, các chỉ tiêu đều đạt tiêu chuẩn, hai vị không cần phải quá lo lắng.”

Thẩm Chu An nhướng mày nhìn về phía Thẩm Như Phong và Tần Khanh Vận, nói thêm vào: “Ba mẹ có thể yên tâm rồi chứ, bác sĩ đã nói con rất khỏe mạnh.”

Tần Khanh Vận biết con trai bà rất chú trọng việc rèn luyện sức khỏe, thể lực của anh hiện tại có thể còn tốt hơn vận động viên chuyên nghiệp. Nhưng thể chất ốm yếu của Thẩm Chu An trước đây luôn là bóng ma tâm lý đối với bà, bà kiên trì nói: “Hai tháng nhất định phải kiểm tra sức khỏe một lần.”

Bà thấp giọng lẩm bẩm: “Nếu đêm nay mẹ không lôi con về đây, con lại chạy đến nước nào đó thì mẹ biết đi đâu mà tìm con.”

Thẩm Chu An nhìn bà một cái, cũng không muốn đôi co với bà, ngoan ngoãn đáp: “Con biết rồi.”

Thẩm Như Phong đặt báo cáo xuống, nâng kính lên, hỏi anh: “Lần này con phải ra ngoài bao lâu?”

Thẩm Chu An: “Chưa biết nữa, nhưng con sẽ cố gắng trở về sớm một chút.”

Mấy hôm trước bạn của anh đã tìm được một chuyên gia người Đức có khả năng chữa khỏi mắt cho Chu An. Anh đích thân gọi điện qua đó nhờ ông ấy khám và chữa bệnh. Vị chuyên gia kia vừa nghe thấy tên của người bệnh là Chu An thì thái độ quay một trăm tám mươi độ, không muốn tiếp tục đàm phán với anh nữa.

Tự nhiên khi không lại xảy ra chuyện như vậy.

Mặc dù bị từ chối, nhưng Thẩm Chu An không dễ dàng bỏ cuộc như vậy.

Có lẽ gọi điện thoại đặt trước không đủ thành ý, nên anh muốn đích thân tới Đức để mời ông ấy.

Tần Khanh Vận cố gắng giữ Thẩm Chu An ngủ lại qua đêm ở nhà cũ, nhưng Thẩm Chu An lại nói phải trở về sửa soạn hành lý.

Hai vị trưởng bối tiễn Thẩm Chu An đến cổng nhà cũ, Tần Khanh Vận còn cố ý chọc chọc tay của Thẩm Như Phong. Hai vợ chồng già âm thầm trao đổi ánh mắt, sau đó Thẩm Như Phong mở miệng hỏi Thẩm Chu An: “Cô gái mà lần này con giúp chính là cô gái năm đó sao?”

Động tác mở cửa xe của Thẩm Chu An hơi dừng lại, anh quay người nhìn hai người họ.

Thẩm Như Phong và Tần Khanh Vận vẫn duy trì sự quan tâm với anh ở một mức độ nào đó, bọn họ không cử người đi điều tra cuộc sống cá nhân của anh. Nhưng anh không muốn giấu giếm hai người họ. Lần này anh đi tìm bác sĩ nhãn khoa là do anh dùng mối quan hệ của nhà họ Thẩm để tìm.

Thẩm Chu An gật đầu, ngầm thừa nhận.

Ánh mắt của Tần Khanh Vận lập tức sáng lên: “Vậy con tính khi nào thì đưa cô bé về nhà gặp chúng ta vậy. Mấy năm nay mẹ đã chuẩn bị cho con bé rất nhiều lễ vật rồi.”

Thẩm Như Phong cũng hơi động lòng. Cô gái cứu mạng con trai của bọn họ muốn gì, bọn họ cũng sẽ đáp ứng.

“Bây giờ vẫn chưa phải lúc.” Thẩm Chu An giải thích qua loa: “Chuyện này có hơi phức tạp, tạm thời ba mẹ không cần phải ra mặt.”

Thẩm Chu An trở lại căn biệt thự nhỏ của mình, sắp xếp hành lý qua loa, dặn tài xế khoảng mười phút nữa thì tới đưa anh ra sân bay. Anh đặt chuyến bay gần nhất, cất cánh vào đêm khuya, lúc đến Đức vừa đúng lúc là ban ngày.

Thẩm Chu An vừa đi thì Tần Duyệt Nhan tới nhà cũ của nhà họ Thẩm, cô buồn bực hỏi Tần Khanh Vận: “Bác, anh họ đâu rồi ạ? Không phải nói anh ấy về nhà sao ạ?”

Tần Khanh Vận có hơi bất đắc dĩ: “Nó chỉ về một lát, chút nữa lại phải ra nước ngoài.”

Thấy vẻ mặt mất mát của Tần Duyệt Nhan, bà nói: “Đúng rồi, muộn rồi mà cháu còn có chuyện muốn tìm nó sao?”

Quan hệ giữa cô và Tần Khanh Vận từ trước đến nay vẫn luôn tốt nên Tần Duyệt Nhan cũng không ngại gì cả. Nếu cô làm nũng một chút, hai người họ cũng sẽ chiều theo cô.

Tần Duyệt Nhan cười nói: “Bây giờ không phải là lúc nghỉ đông sao ạ. Thời gian nghỉ hai tháng có hơi dài nên cháu muốn tới công ty rèn luyện một chút. Đúng lúc cháu có hứng thú với chi nhánh anh họ đang phụ trách nên cháu muốn tới chỗ của anh ấy thực tập một thời gian.”

Sau khi trở về Trung Quốc, chi nhánh đầu tiên mà Thẩm Chu An tiếp nhận là Đường Tống – một thương hiệu nước hoa cao cấp trực thuộc tập đoàn Thẩm thị. Vài chục năm qua, thương hiệu này đã có được chỗ đứng nhỏ trong ngành. Rất nhiều phu nhân của các gia đình quyền quý trong và ngoài nước đều có ít nhất một sản phẩm của Đường Tống. Trong những năm gần đây, Đường Tống lại càng phát triển mạnh mẽ ở nước ngoài.

Tần Duyệt Nhan cảm thấy lý do này rất hợp lý.

Tần Duyệt Nhan có chí cầu tiến như vậy, Tần Khanh Vận và Thẩm Như Phong đương nhiên đồng ý. Tần Duyệt Nhan không phải một đứa ỷ thế hϊếp người, cũng sẽ không bởi quan hệ họ hàng mà làm gì ra chuyện gì quá đáng, bọn họ rất yên tâm.

“Vậy bữa nào dì nói với trợ lý một tiếng, sắp xếp cho cháu một vị trí để thực tập.”

Tần Duyệt Nhan mỉm cười vui vẻ: “Được ạ! Cảm ơn dì, dượng ạ!”

—–

Hai giờ sáng, trong lúc tất cả mọi người ở biệt thự Gia Ninh ngủ say, Chu An xốc chăn ngồi dậy. Cô thu dọn một bộ quần áo cũ, mang theo chứng minh nhân dân và điện thoại di động, cầm lấy gậy dò đường nhẹ nhàng ra khỏi phòng ngủ.

Nhân lúc bảo vệ đang đổi ca, cô nhanh chóng đi ra ngoài.

Gió đêm rất lớn, cô lại mặc rất mỏng, nhưng cô không hề nghĩ đến chuyện quay trở về.

Đi đâu đây….. Cô muốn đi đâu đây……

Cô đi trên đường không mục đích, đến khi phản ứng lại thì phát hiện mình đang đi dọc theo bờ sông mà bình thường cô vẫn đi dạo. Người không nhìn thấy rất dễ dàng bị mất phương hướng, nhưng Chu An đã sớm học được khả năng đo đạc khoảng cách lộ trình trong bóng tối.

Nếu tiếp tục đi về phía trước năm trăm mét nữa, chính là nhà của anh Thẩm.

Chu An dừng trước cổng biệt thự của Thẩm Chu An, đứng lại một chút rồi lại tiếp tục đi về phía trước.

Tuy rằng cô và anh Thẩm là bạn bè, nhưng vẫn chưa thân quen đến mức qua đêm ở nhà anh một đêm. Huống hồ cô không biết gì về Thẩm Chu An, cô không nên làm phiền anh.

Chu An rẽ qua hai con đường, đi vào một cửa hàng tiện lợi 24h, chính là cửa hàng hôm trước cô tới mua kẹo bạc hà. Nhân viên cửa hàng nhớ rõ cô gái xinh đẹp bị mù này, nên bưng lên cho cô một ly nước ấm.

Bên ngoài rất lạnh, Chu An phải đến cửa hàng tiện lợi để sưởi ấm nhờ một chút. Nhưng nếu cô đến cửa hàng của người ta mà không mua gì thì cũng không được, nên nửa tiếng sau, cô mua một trái trứng gà luộc trà. Năm tệ một quả, có lẽ là thức ăn rẻ và ấm áp nhất trong cửa hàng rồi.

Ngồi ở cửa hàng tiện lợi đến sáu giờ rưỡi sáng, phương tiện giao thông công cộng trong thành phố bắt đầu di chuyển. Chu An đi đến nhà ga công cộng, ngồi xe đi đến trường đại học của Trương Phượng Khiết.

Chu An đứng trước cổng trường của Trương Phượng Khiết một hồi lâu, sau đó gọi điện thoại cho cô: “Chị Phượng Khiết, chị có ở trường học không? Em—-“

Điện thoại truyền đến âm thanh mặc quần áo và thu dọn đồ đạc, Trương Phượng Khiết cắt ngang lời của Chu An, nói nhanh: “An An hả, chị dậy trễ, giờ phải đến lớp học, chút nữa chị gọi lại cho em nhé. Toi rồi toi rồi, chị sắp đến trễ rồi—–“

Chu An hơi liếʍ môi, không làm phiền cô nữa: “Được, chị cứ đi học trước đi ạ.”

Cúp điện thoại, cô nắm chặt điện thoại, đứng ngẩn người trong dòng người qua lại.

Cô được nuôi trong môi trường có kẻ hầu người hạ quá lâu, đã quên mất cuộc sống bình thường của những người bên ngoài. Trương Phượng Khiết phải đi học, phải đi làm, cô không thể gây thêm phiền toái cho cô ấy được nữa.

Thủ đô lớn như vậy, cô chỉ quen biết vài người. Bây giờ cô thật sự không còn chỗ nào để đi.

Sâu thẳm trong thâm tâm của Chu An sinh ra cảm giác muốn trở về nhà.

Ngôi nhà nhỏ phía nam kia chính là nơi ở cuối cùng của cô, bà nội luôn luôn yêu thương cô. Lúc đường cùng cô không sợ mất mặt, cho nên về nhà thôi.

Chu An đi tới nhà ga.

Mười giờ trưa, cô ngồi trong trạm chờ tàu chạy tới, trong tay cầm vé tàu về nhà. Lúc rời khỏi biệt thự Gia Ninh, cô để lại chiếc thẻ mà Phó Minh Sâm mở cho mình. Trong túi tiền chỉ còn sót lại duy nhất một tờ tiền, sau khi cô lấy tiền đó mua vé xe thì còn dư lại khoảng hơn mười đồng, có thể miễn cưỡng đủ tiền về nhà.

Khi đoàn tàu màu xanh lá từ từ tiến vào nhà ga, dưới sự giúp đỡ của nhân viên nhà ga, Chu An thuận lợi lên tàu.

Mặc dù đang trong giờ hành chính, nhưng tàu điện ngầm có không ít khách. Những người bán đồ ăn vặt trên tàu đi tới đi lui, cộng thêm tiếng khóc của trẻ con cứ liên miên không dứt.

Chu An luôn trong trạng thái cảnh giác cao độ.

Bởi vì cô không nhìn thấy, nên vào những thời điểm như thế này lại càng phải cảnh giác nhiều hơn.

Lúc này đúng là giờ ăn cơm, không ít người mua thức ăn rồi lên tàu ăn. Bác gái ngồi cạnh Chu An mua một phần cơm gà Cung Bảo, nước sốt gà thơm lừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ vị giác của Chu An.

Từ tối qua đến giờ, Chu An chỉ ăn một trái trứng luộc trà. Mặc dù cô rất đói bụng, nhưng cô không đủ tiền để mua cho mình một phần cơm như thế này.

Chu An nhắm mắt lại, nghiêng người dựa vào thành ghế, cố gắng không để mùi đồ ăn xung quanh cám dỗ.

“Cô gái cũng đi Nam Thành sao.” Bác gái thấy vé tàu trong tay Chu An, nhàn nhã bắt chuyện với cô: “Chỗ đó rất xa, phải đi mười mấy tiếng mới tới nơi. Đúng là mấy người trẻ như các cháu có sức khỏe tốt, ngồi lâu thế vẫn còn đứng dậy đi lại được. Nhưng mà cách này không phải tiết kiệm nhất đâu, sau này cháu cứ mua ghế giường nằm đi. Chẳng phải sinh viên như các cháu khi mua vé tàu sẽ được giảm giá khá nhiều sao?”

Chu An mở mắt ra, quay đầu cười cười với bác gái, bình thản nói: “Cháu không phải sinh viên.”

Sợ bác gái đó phát hiện ánh mắt của mình khác thường nên nói xong, cô lại nhắm mắt, dựa vào cửa sổ.

Đoạn đường này nhất định sẽ rất khó khăn.

——

Mới sáng sớm, biệt thự Gia Ninh đã náo loạn cả lên.

Sau khi biết Chu An “rời nhà bỏ trốn”, nhóm người giúp việc lo sợ đến mức không dám nói lời nào.

Phó Minh Sâm yên lặng đứng trong phòng của Chu An hơn mười phút, cố gắng tiếp nhận việc Chu An rời khỏi anh ta, nhưng vẫn không thể nào chấp nhận nổi.

Chu An không thể rời khỏi anh ta.

Anh ta gửi tin nhắn, gọi điện thoại cho Chu An, nhưng Chu An không bắt máy.

Phó Minh Sâm điều tra camera giám sát của biệt thự Gia Ninh tối hôm qua, thấy Chu An rời đi vào khoảng hai giờ sáng. Trong lúc tức giận, anh ta đã đuổi việc bốn bảo vệ chuyên gác cổng bên ngoài biệt thự Gia Ninh.

Phó Minh Sâm ở biệt thự Gia Ninh luôn là dáng vẻ nho nhã trước mặt mọi người, nhưng khi tức giận lại khiến cho mọi người đều sợ hãi.

Trợ lý gọi điện thoại hỏi khi nào anh ta đi làm thì bị anh ta cắt ngang, sau đó anh ta gọi điện cho Trương Phượng Khiết.

Những người có quan hệ tốt với Chu An ở thủ đô này, anh ta nghĩ chỉ có một mình Trương Phượng Khiết.

Trong tiết học, điện thoại của Trương Phượng Khiết bị Phó Minh Sâm gọi như đòi mạng, cô cảm thấy có chuyện quan trọng nên lấy cơ đau bụng, sau đó chuồn ra ngoài.

“An An sao,” Qua điện thoại, Trương Phượng Khiết có thể nghe ra giọng nói đang cố gắng kiềm chế của Phó Minh Sâm, cô cẩn thận nói: “Sáng nay khoảng hơn tám giờ cô ấy có gọi điện thoại cho tôi…. Nhưng mà không nói gì cả….”

“Cái gì!” Trương Phượng Khiết khϊếp sợ nói: “Cô ấy bỏ nhà đi?”

“Tút tút tút—-” Phó Minh Sâm cúp điện thoại.

Trương Phượng Khiết định thử gọi điện thoại cho Chu An, nhưng trả lời cô lại là giọng nói quen thuộc của nhân viên tổng đài.

Phó Minh Sâm nhớ ra mình cài đặt một phần mềm theo dõi vị trí điện thoại của Chu An để tránh cô có thể liên lạc với bên ngoài. Anh ta mang một tia hy vọng, mở phần mềm ra, sau đó nhìn thấy lộ trình của Chu An dừng trước cổng đại học A.

Sau đó tín hiệu không kết nối được.

Chu An cố tình tắt điện thoại.

Vì để anh ta không tìm ra cô.

Rốt cuộc cô muốn đi đâu?

Trong thời đại công nghệ phát triển như bây giờ, muốn tìm được một người không phải khó. Nhưng nếu anh ta dùng biện pháp này, nhất định sẽ làm kinh động tới ba anh ta. Anh ta cứ xoắn xuýt mãi, cuối cùng vẫn không dám điều động người đi điều tra.

Phó Minh Sâm ra lệnh cho người giúp việc giải tán, sau đó đi vào phòng ngủ của chu An. Nằm ngửa trên giường của Chu An, anh ta mở to mắt nhìn trần nhà, điện thoại di động cầm trong tay vẫn luôn mở.

Chắc chắn cô sẽ phải ăn và ngủ, lúc cần tiền nhất định sẽ dùng đến thẻ tín dụng mà anh ta cho cô. Đến lúc đó tin nhắn chi tiêu sẽ gửi đến điện thoại của anh ta. Anh ta có thể dựa vào nó để tìm vị trí của cô.

Chỉ là, nếu Chu An không chịu dùng tiền của anh ta thì sao? Nhà cô ấy còn không ở, cô còn có thể dùng tiền của anh ta sao?

Trong lòng anh ta luôn có một giọng nói nói với anh ta như vậy.

Phó Minh Sâm nhắm chặt mắt lại, lấy hai tay che tai.

—–

Chu An nhịn đói suốt mười bảy tiếng đồng hồ.

Lúc xuống tàu, hai chân cô mềm nhũn, suýt chút nữa ngã trên mặt đất.

Ánh mặt trời chiếu xuống, những người bán hàng rong trong thị trấn nhỏ dần dần xuất hiện, giọng nói phía nam quen thuộc khiến tâm trạng đề cao cảnh giác của Chu An giảm đi một chút. Rất nhanh, cô sẽ về đến nhà, rất nhanh thôi.

Cô đi tới một cửa tiệm để hỏi đường, sau đó ngồi xe buýt về quê.

Ngồi xe xóc nảy hơn hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cô đã trở về trấn Lê Hoa.

Mùi đồng ruộng quen thuộc.

Đầu cổng làng chắc hẳn là căn tiệm nhỏ của nhà họ Vương.

Cô có nghe bà nội nói qua, trong năm qua trấn Lê Hoa đã thoát nghèo, có nhiều tòa nhà và con đường mới được xây dựng trong trấn. Bây giờ cô không biết đi đường nào để về nhà.

“Ông Vương!” Chu An theo trí nhớ gõ cửa cửa tiệm.

Một ông lão hơn bảy mươi tuổi khom lưng từ bên trong đi ra, thấy Chu An, ông lấy kính ra đeo lên, vài giây sau mới kích động nói: “Tiểu Chu An!”

“Là cháu.” Hốc mắt của Chu An hơi ướt.

“Đi đi đi, ông dẫn cháu đi.” Ông Vương nhận ra cô thì lập tức kéo tay cô, vội vàng nói: “Không thấy bà nội cháu đâu cả! Cả thôn tìm rồi mà vẫn không thấy!”

Trong đầu Chu An nổ ầm một tiếng, đầu óc lập tức trống rỗng.

Chu An lo lắng hỏi: “Sao lại không thấy ạ…..”

“Cụ thể thế nào thì ông không biết, xem ra bệnh mất trí của bà ấy càng ngày càng nghiêm trọng. Cảnh sát đang ở nhà của cháu, cháu về nhà trước—–“

Chưa nói hết câu, Chu An đã vấp phải một bậc thang, ngã nhào xuống đất.

“Tiểu Chu An?” Ông Vương cúi đầu hỏi.

Chu An giàn giụa nước mắt, bất lực nói: “Ông, cháu không nhìn thấy….. Không nhìn thấy gì cả…..”

Chu An chập chững từng bước đi về nhà, hàng xóm thấy cô thì không ngừng thở dài —-

“Đáng thương quá, già thì mất tích, trẻ lại bị mù.”

“Hai người đáng thương này phải sống thế nào đây, tương lai còn dài mà.”

Cảnh sát: “Hai ngày trước bà nội cô đi chợ. Sau đó hàng xóm nói đã hai ngày không thấy bà cụ đâu, rất có thể bị lạc ở chợ. Tối hôm qua đồng nghiệp của tôi nhận được tin báo nên gọi điện cho cô, nhưng không có ai nghe máy….”

Chu An ngồi xổm trên mặt đất, giọng nói bên tai lúc rõ ràng lúc lại mơ hồ. Sau đó đột nhiên nghĩ ra gì đó, ánh mắt sáng lên, lập tức lấy điện thoại ra.

Cô mở máy, sau đó gọi điện thoại cho Phó Minh Sâm.

“Anh Phó, bà nội em mất tích, anh có thể cho người tìm giúp em được không…..”

Qua một lúc lâu, cô nghe thấy bên kia trả lời lại: “Có thể, chỉ cần em trở về.”

------oOo------