Đàm Tư Cẩm ngơ ngác nhìn Trình Khiêm vài giây, não bộ chậm chạp bị rượu ngâm qua mới phản ứng được mình đang đối mặt cái gì, nhưng mà thân thể giống như là nhận được tín hiệu cảm động trước một bước, khi anh cảm giác được hai má ướŧ áŧ, nước mắt đã sớm lăn đến cằm.
Đôi bàn tay quen thuộc vĩnh viễn mang theo nhiệt độ nóng bỏng vuốt ve gò má anh, nhẹ nhàng lau đi nước mắt của anh, giọng nói dịu dàng mà trầm thấp vang lên bên tai Đàm Tư Cẩm: "Anh đừng khóc, sinh nhật nên vui vẻ mới đúng."
Trình Khiêm lấy một chiếc nhẫn nhỏ hơn một chút ra, nâng tay trái anh lên cúi đầu hôn một cái, cười nói: "Anh không trả lời thì em sẽ coi như anh chấp nhận."
Nhẫn mang theo một chút lạnh lẽo vòng quanh ngón áp út tay trái bị đẩy đến cuối cùng, kích thước kín kẽ làm bàn tay trắng như tuyết đốt xương rõ ràng càng thêm hoàn mỹ, giống như cụ thể hoá một tấm chân tâm cùng vạn lời hứa, vĩnh viễn khắc ở ngón tay người yêu. Trong mắt Trình Khiêm cũng hàm chứa một chút lệ quang trong suốt như là nước rửa qua lộ ra ánh sáng, trong lòng tràn đầy người trước mắt.
Hắn cầm lấy một chiếc nhẫn khác, lắc lắc trước mặt Đàm Tư Cẩm vẫn có chút không lấy lại tinh thần: "Đeo cho em có được không?"
Đàm Tư Cẩm cầm lấy chiếc nhẫn còn lại, cũng theo ngón áp út của Trình Khiêm vươn tới trước mắt đẩy đến trong cùng, Trình Khiêm thỏa mãn nghiêng người ôm anh vào lòng, thì thầm ở bên tai anh: "Tư Cẩm, em yêu anh."
Ánh mắt Đàm Tư Cẩm lần thứ hai ướŧ áŧ, nước mắt bắt đầu chua xót mà vui sướиɠ, anh đồng dạng ôm Trình Khiêm, hai tay vòng quanh gáy hắn, mang theo chút sợ hãi xấu hổ, khóe miệng khẽ nhếch lên: "Anh cũng yêu em."
Sau khi nhìn nhau tràn đầy tình yêu, ngay lập tức là một nụ hôn sâu sắc triền miên, nụ hôn này bởi vì hai chiếc nhẫn mà trở nên trầm mê hơn và chân thành hơn, chứa đựng cảm xúc được đẩy lêи đỉиɦ cao.
Pheromone cũng hoàn toàn giao hòa vào giờ phút này, hương thơm so với ngày thường có vẻ thêm một phần kịch liệt nồng đậm, Đàm Tư Cẩm hòa tan trong tìиɧ ɖu͙© cùng mùi vị tuyệt vời, não bộ cũng bởi vì say rượu bắt đầu nổi lên từng đợt sóng nhiệt. Thậm chí anh có chút không phân biệt được rốt cuộc là do mấy ly champagne kia hay là do pheromone mùi rượu của Trình Khiêm.
Mà Trình Khiêm cũng bị hương thơm hai người giao hợp câu đến ý loạn tình mê, đuổi theo môi anh hôn, bỗng nhiên dùng ngón trỏ quẹt một miếng kem đưa tới bên miệng Đàm Tư Cẩm, dụ nói: "Vợ ơi, cho em ăn đi."
Đàm Tư Cẩm xấu hổ mặt càng đỏ, toàn thân từ trên xuống dưới như một cái bánh ngọt mềm mại quấn dây hồng, môi bị mυ'ŧ đến sáng lấp lánh, còn hơi có chút sưng đỏ. Anh không muốn chỉ bị gặm cắn môi nữa, toàn thân trên dưới đều cực độ khát vọng vuốt ve, vì thế anh rời ánh mắt, nắm tay Trình Khiêm lau một nhúm kem kia ra ngực, nhẹ giọng nói một câu: "Em ăn đi."
Yết hầu Trình Khiêm phập phồng, hơi thở dồn dập, ánh mắt hắn tối sầm lại, tâm tư xấu xa mạnh mẽ mọc lên, lấy tay móc một miếng kem lên trước ngực Đàm Tư Cẩm.
Đàm Tư Cẩm sợ tới mức khẽ kêu một chút, lại không có bất kỳ ý tứ từ chối nào, tùy ý Trình Khiêm xoa kem lạnh lẽo ở trước ngực anh, giống như là đang tiến hành sáng tác nghệ thuật, Trình Khiêm rất nhanh cúi người xuống, theo dấu vết bôi kem liếʍ láp.
Lưỡi thô ráp quẹt qua lớp kem trơn nhẵn mang theo từng đợt ngứa ngáy trơn trượt, thỉnh thoảng hàm răng còn va vào da càng làm tăng kí©ɧ ŧɧí©ɧ cùng kɧoáı ©ảʍ giống như gặm cắn. Ký ức hỗn loạn trong đầu lúc này bắt đầu đan xen, những hình ảnh bị cắn nuốt máu me như mảnh thủy tinh vỡ điểm xuyết cảm thụ giờ phút này, trong hồng quang tán xạ không ngừng xé rách Đàm Tư Cẩm.
Anh cảm giác mình thật sự đang bị Trình Khiêm dụng tâm thưởng thức, máu thịt đều đang chảy xuôi trong cơ thể đối phương.
Đầu lưỡi trơn trượt xoay quanh ngực Đàm Tư Cẩm, hút nhũ hoa của anh thành một hạt đỏ cứng, sau khi dùng răng mài lại không ngừng chọc vào, đầu ngón tay Đàm Tư Cẩm chôn trong tóc Trình Khiêm, rêи ɾỉ thét chói tai một tiếng, run rẩy thân thể tiết ra.
Nhép một tiếng, Trình Khiêm buông miệng ra, đưa tay vào trong qυầи ɭóŧ của Đàm Tư Cẩm sờ sờ tiền thân của anh, nơi đó quả nhiên đã dính dính thành một mảng, hạ thân cũng ướt triệt theo. Hắn hài lòng nhìn gương mặt động tình trong cao trào của Đàm Tư Cẩm, khóe mắt rũ xuống mang gió xuân ma mị đỏ hoe vô tội, là bộ dáng làm cho người ta khẩn cấp muốn liều mạng tiến vào thân thể.
Ánh mắt Trình Khiêm càng tối, một tay ôm lấy người, vài bước đã mang anh vào trong phòng ngủ.
Quần áo của Đàm Tư Cẩm bị cởi ra, Trình Khiêm giơ tay cởϊ qυầи áo của mình, trần như nhộng đè xuống tiếp tục hôn môi, gần như hôn khắp toàn thân Đàm Tư Cẩm, hôn cả người anh như chín nhũn, tản ra hương ngọt mê người. Ngay khi Đàm Tư Cẩm hừ hừ kêu thì hơi thở của anh đột nhiên hãm lại rồi chậm rãi kéo dài âm cuối, giống như rốt cuộc bị lấp đầy đến kinh ngạc.
Trình Khiêm đâm thẳng tính khí nóng bỏng vào.
Trong lúc nhanh chóng chen vào thì Đàm Tư Cẩm buông giọng, so với một tiếng kêu càng thêm vui vẻ phóng đãng, phảng phất như nếm được niềm vui vô biên trong tình sự, khiến Trình Khiêm đâm đến mức tàn nhẫn hơn một chút như muốn nhúng vào thân thể anh. Cả người Đàm Tư Cẩm mẫn cảm muốn chết, đυ.ng một cái sẽ run lên một chút, Trình Khiêm vừa làm anh vừa đùa bỡn hai hạt đậu trước ngực anh, rất nhanh lại đưa Đàm Tư Cẩm lên cao trào.
Đàm Tư Cẩm co rút tiết ra, dươиɠ ѵậŧ phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, phía sau đồng dạng nhả dâʍ ŧᏂủy̠, nhưng mà không đợi anh thở hổn hển thì Trình Khiêm lật cả người anh một cái, nhấc eo nhỏ của anh cúi người lại cắm vào.
Đàm Tư Cẩm ngẩng đầu kêu một tiếng, sau lưng ngay sau đó dán lên l*иg ngực ướt sũng, Trình Khiêm từ sau lưng ôm bả vai anh, nhún nhún eo lần nữa mãnh liệt vắt khô.
Đàm Tư Cẩm bị đυ.ng liên tục di chuyển về phía trước, Trình Khiêm đâm một lát thì nắm eo kéo người về, thuận tiện để cho mình vào càng sâu, làm đến cuối cùng thì gần như cả người Trình Khiêm đều đè lên người Đàm Tư Cẩm điên cuồng co giật, hai tay đeo nhẫn mười ngón đan vào nhau, nhẫn không ngừng ma sát vào nhau bị nhiệt độ cơ thể nhuộm đến nóng bừng.
Hai người liên tiếp thở ra đồng thời đạt cao trào, tư thế này Đàm Tư Cẩm kẹp rất chặt, làm cho Trình Khiêm rất ít lần bắn ra trước.
Trình Khiêm thở hổn hển vài cái, lật người dưới thân lại tiếp tục liếʍ hôn, hắn cảm thấy giờ phút này mỗi một hạt vị giác của mình đều vô cùng mẫn cảm, ngay cả mồ hôi Đàm Tư Cẩm cũng thấm nhuần hương vị của mình.
Dươиɠ ѵậŧ kiên cố vẫn như cũ không mềm xuống, nằm úp sấp trong sào huyệt ấm áp ẩm ướt như sinh mệnh đang thở, Trình Khiêm hôn người đủ rồi lại nhẹ nhàng bắt đầu động đậy, phốc phốc tiếng nước mang ra hỗn hợp dâʍ ŧᏂủy̠ tϊиɧ ɖϊ©h͙, làm đệm ướt vài tầng.
Đàm Tư Cẩm híp mắt như cười như không nhìn hắn, đôi môi khẽ mở ra hơi nóng, giữa răng lộ ra tiếng rêи ɾỉ theo động tác phập phồng của Trình Khiêm, Trình Khiêm vuốt ve hai má đỏ bừng của anh, đẩy sợi tóc ướt sũng của Đàm Tư Cẩm ra, giống như lần đầu tiên bọn họ giao hòa.
Kỳ thật ngay từ cái nhìn đầu tiên đã yêu Đàm Tư Cẩm, bất kể là năm tám tuổi nhìn anh qua màn hình hoặc lần đầu tiên ngây ngô tình sự nhìn anh, hay là giờ phút này thể xác và tinh thần hợp nhất nhìn anh thì hắn vẫn luôn yêu anh.
Trình Khiêm cam tâm giao tất cả, hắn nguyện ý vì tình yêu chịu chết, hắn đều coi mỗi một lần tỏ tình như là lời trăng trối cuối cùng.
"Em yêu anh."
Đây là lời thề được khắc trong đầu Đàm Tư Cẩm vào đêm sinh nhật của anh, vô số lần bên tai vang lên lời thề này rồi chảy xuôi vào trong lòng.