Editor: bownee00world
Đêm ngoài cửa sổ, trăng tròn treo trên cao, ánh trăng vằng vặc tỏa ánh sáng lung linh như dòng nước chảy.
Sở Từ Chiêu ngắm trăng, Tạ Tri Trì trong ngục tối cũng đang ngắm trăng.
Tạ Tri Trì nắm chặt xiềng xích, nhìn ra ngoài qua khung cửa sổ cực kỳ nhỏ hẹp trong ngục tối.
Tạ Tri Trì nhìn thấy ánh sáng của tự do, bóng tối của tự do, không có cái gì gọi là cao quý hay thấp hèn, tất cả đều chìm trong bóng tối sâu hun hút của màn đêm.
Tạ Tri Trì giơ bàn tay đẫm máu lên, cố đón lấy tia sáng nhỏ của ánh trăng rơi vào ngục tối, nhưng khi cúi đầu nhìn, chỉ có thể nhìn thấy màu máu đỏ rực của mình, không thể nhìn thấy ánh trăng tinh khiết.
Tạ Tri Trì nhớ đến thuở nhỏ, muốn đi học phải đi một đoạn đường rất dài, trời chưa sáng đã dậy, xỏ đôi giày rơm và đi đến trường cùng sách vở và hai cái bánh bao.
Lúc đó trăng vẫn chưa lặn, cũng treo trên cao như thế này, Tạ Tri Trì không sợ trời chưa sáng, lại có ánh trăng bầu bạn, hắn cứ thế tiến về bóng tối phía trước.
Thỉnh thoảng sẽ bắt gặp đom đóm bay lượn xung quanh khiến việc đi lại trong trời tối dễ dàng hơn rất nhiều.
Sau khi tan học, Tạ Tri Trì về đến thôn cũng thường là khoảng thời gian hoàng hôn rơi xuống, ánh trăng dâng lên, ngón chân bầm tím chảy máu, tích tụ những vết chai dày do đi đường dài.
Đôi giày rơm lúc đó cũng loang lổ vết máu, giống như xiềng xích lúc này.
Tuy nhiên, vết máu trên giày rơm là cái giá mà Tạ Tri Trì tự nguyện trả để tiến về phía trước, còn xiềng xích, lại muốn huấn luyện Tạ Tri Trì thành con chó nằm dưới chân quý nhân.
Làm người đã một chặng đường dài, đã đi một chặng đường dài đến nỗi quen đứng không thể nằm, cũng không thể làm chó.
***Đọc tại Truyện HD để cập nhật chương mới nhanh nhất***
Trong ánh trăng.
Sơn Hưu mang đến một loại thuốc khác cho Lâm Tiếu Khước.
"Cái này uống trước khi ngủ, chủ tử, uống bát này xong, súc miệng rồi đi ngủ thôi."
Lâm Tiếu Khước thật sự không muốn uống, hỗn hợp thuốc lần này không chỉ đắng mà còn có mùi vị rất kỳ quái, Lâm Tiếu Khước chưa uống mà đã có cảm giác buồn nôn.
"Lần này có thêm dược liệu khác à?"
Nghe câu hỏi của Lâm Tiếu Khước, Sơn Hưu nói không.
Thấy Lâm Tiếu Khước không tin, Sơn Hưu bưng lên uống một ngụm rồi nói.
"Không đắng, không lạ."
Lâm Tiếu Khước nhìn Sơn Hưu, hắn thật sự cho rằng y là kẻ ngốc sao.
Ban ngày Lâm Tiếu Khước đã uống một bát, có đắng hay không, có lạ hay không, y có thể không biết được sao.
Thấy chủ tử không uống, Sơn Hưu làm bộ muốn tiếp tục uống hết, Lâm Tiếu Khước đành phải ngăn lại.
Không bị bệnh mà uống thuốc bừa bãi làm gì, y uống là được chứ gì.
Nhìn chủ tử ngoan ngoãn uống thuốc, trong lòng Sơn Hưu mềm nhũn, xương cốt cũng hóa thành vũng nước, vui vẻ không thôi.
Chủ tử thương hạ nhân nhất, có đôi khi, Sơn Hưu còn thầm ước chủ tử có thể tàn nhẫn hơn nữa, như vậy còn tốt hơn lương thiện quá mức mà bị người khác bắt nạt.
Lâm Tiếu Khước khẽ cau mày, đặt bát thuốc xuống, Sơn Hưu nhanh chóng bưng trà đến cho Lâm Tiếu Khước súc miệng, súc miệng xong lại bưng ống nhổ ra, mang nước ấm đến, cẩn thận lau tay cho Lâm Tiếu Khước.
Lâm Tiếu Khước muốn đi tắm nhưng Sơn Hưu vội vàng khuyên ngăn.
"Chủ tử, không được, nếu gặp gió, bệnh sẽ trở nặng, đến lúc đó không biết bao giờ mới ngưng thuốc được."
Nhưng đổ mồ hôi cũng không dễ chịu chút nào, Sơn Hưu lại nói.
"Nếu không thì để nô tài lau người cho chủ tử."
Lâm Tiếu Khước đồng ý.
Sau khi nhanh nhẹn lau người cho Lâm Tiếu Khước, Sơn Hưu lại dùng kỹ thuật xoa bóp làm giãn gân cốt cho Lâm Tiếu Khước.
Sơn Hưu hoàn thành xong công việc thì Lâm Tiếu Khước sớm đã ngủ thϊếp đi.
Sơn Hưu cẩn thận đắp chăn cho chủ tử, sau đó ngồi xổm bên giường, lẳng lặng nhìn chủ tử.
Sơn Hưu dùng lực xoa bóp không nhẹ nên mặt của Lâm Tiếu Khước rất nhanh đã phủ lên một tầng đỏ nhạt, giống như nữ nhân thoa phấn, diễm lệ ướŧ áŧ.
Sơn Hưu ngồi xổm cho đến khi hai chân tê dại nhưng cũng không muốn đứng dậy, thật kỳ lạ, hai chữ hạnh phúc không liên quan gì đến thái giám nhưng tại khoảnh khắc này, thứ mà Sơn Hưu cảm nhận được rất giống với hạnh phúc.
Sơn Hưu thích chăm sóc Lâm Tiếu Khước, chăm sóc một cách cẩn thận tỉ mỉ. Cơ thể suy nhược của Lâm Tiếu Khước ngược lại còn mang đến cơ hội cho Sơn Hưu chăm sóc Lâm Tiếu Khước thật tốt, điều này khiến Sơn Hưu cảm thấy rất hạnh phúc.
Hạ nhân đều là một đám thái giám không có mệnh căn, không có mệnh căn đồng nghĩa với việc không có du͙© vọиɠ, nhưng Sơn Hưu biết rõ khát vọng của mình, hắn cũng có tín ngưỡng và sự kiên trì không khác bất cứ ai.
Trong thâm tâm, Sơn Hưu cảm thấy mình và chủ tử là một gia đình, nói ra điều đó thật buồn cười nhưng đó chính là cảm nhận của hắn.
Chủ tử càng yếu đuối càng ỷ lại hắn, sự ỷ lại này khiến Sơn Hưu cảm nhận được giá trị của bản thân.