Lâm Hành há miệng đưa đầu lưỡi ngậm lấy qυყ đầυ cứng rắn vào trong, dùng răng nhẹ nhàng cắn vào rãnh qυყ đầυ sung huyết bành trướng, dùng mềm lưỡi cảm thụ gân xanh nhảy lên trên côn ŧᏂịŧ cùng nhiệt độ nóng rực, miệng mã nhãn không ngừng tràn ra chất nhầy tanh mặn, toàn bộ đầu lưỡi đều là hương vị dươиɠ ѵậŧ của nam sinh.
Chu Ngôn Xuyên thuận theo Trữ Lâm Hành liếʍ láp, cắm dươиɠ ѵậŧ vào càng sâu hơn, thẳng đến khi qυყ đầυ đè vào trong cổ mềm mại, côn ŧᏂịŧ thô to nhét đầy trong miệng Trữ Lâm Hành, tiên dịch theo khóe môi tràn ra bên ngoài, từ trên cao nhỏ xuống, nhìn qua rất có mị lực.
Bị nam nhân thành thục ăn dươиɠ ѵậŧ cảm giác quả nhiên thoải mái hơn rất nhiều, tay Chu Ngôn Xuyên luồn qua tóc Trữ Lâm Hành, từ trên nhìn xuống bộ dáng dâʍ đãиɠ ăn dươиɠ ѵậŧ của hắn, "Sâu hơn nữa, tôi muốn bắn vào trong miệng anh Trữ."
Trong mồm Trữ Lâm Hành bị côn ŧᏂịŧ nhồi vào, nước bọt tiết ra không chỗ dung thân, rất khó để nuốt dươиɠ ѵậŧ vào sâu hơn, nhưng hắn nghe Chu NgônXuyên, lại khống chế không nổi muốn phục tùng, thế là cố nén cảm giác khó chịu bị dươиɠ ѵậŧ chọc ra, để qυყ đầυ thăm dò càng sâu vào trong cổ họng.
Ảnh đế sang trọng cao quý đang há to mồm nuốt dươиɠ ѵậŧ, cho dù ai nhìn thấy cảnh tượng daʍ lãng này đều sẽ hưng phấn đi...... Chu Ngôn Xuyên bị liếʍ rất dễ chịu, nhưng câun cảm thấy trên tâm lý kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt hơn, qυყ đầυ bị yết hầu chặt chẽ nóng ướt không ngừng đè ép xay nghiền, côn ŧᏂịŧ được nước bọt bôi trơn, không ngừng từ trong miệng Trữ Lâm Hành phát ra tiếng nước đọng.
Sau khi Trữ Lâm Hành nuốt ăn hồi lâu, phun ra đại nhục bổng dính đầy nước bọt, đầu lưỡi liếʍ láp từ trên xuống dưới, sau đó ngậm lấy hai quả trứng đầy đặn mυ"ŧ vào an ủi.
"A...... Sảng khoái...... Anh Trữ liếʍ thật giỏi......" Chu Ngôn Xuyên đưa tay bóp lấy cơ ngực rắn rắn chắc căng đầy của Trữ Lâm Hành, sau đó véo nhẹ hai đầṳ ѵú trêu chọc.
Trữ Lâm Hành không cảm thấy có gì không hài hòa, hắn thậm chí giật ra nút áo sơmi, để Chu Ngôn Xuyên có thể càng thêm thân mật sờ núʍ ѵú của hắn.
"Ưʍ...... Tiếp tục...... Anh trữ, tôi muốn bắn......" Chu Ngôn Xuyên ấn thật chặt đầu Trữ Lâm Hành, đâm dươиɠ ѵậŧ vào sâu trong cổ họng, ở nơi đó mãnh liệt trừu sáp.
Trữ Lâm Hành bị đυ. khóe miệng đỏ bừng, cảm giác nôn mửa mãnh liệt khiến hắn không chịu được hai mắt trợn trắn, áo sơmi bị cơ bắp căng cứng, hốc mắt ướŧ áŧ nhìn thịt điểu thô to ra ra vào vào bên trong khoang miệng của mình.
Cuối cùng, Chu Ngôn Xuyên đạt được thỏa mãn bắn ra từng dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc quánh vào cổ họng Trữ Lâm Hành, Trữ Lâm Hành không kịp chuẩn bị mà sặc, tϊиɧ ɖϊ©h͙ không kịp nuốt từ khóe miệng chảy ra, thậm chí nhỏ lên áo.
Trữ Lâm Hành nuốt xong tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong mồm, giống như việc gì cũng chưa từng xảy ra, thần sắc bình tĩnh dọn dẹp sạch sẽ mấy thứ bẩn thỉu bên trên quần áo, sau đó rời đi.
Lúc Chu Ngôn Xuyên trở lại studio, công việc quay chụp hôm nay đã kết thúc, Thẩm Tri Nam nhìn thấy cậu đi đến liền đổ ập xuống mắng một chập.
"Cậu chết ở đâu rồi!? Không biết phải luôn đi theo bên cạnh tôi sao? Không muốn làm thì xéo đi nhanh lên!" Thẩm Tri Nam tức giận nói.
Chu Ngôn Xuyên cho là Thẩm Tri Nam đang ngứa tiểu huyệt muốn cầu xin làʍ t̠ìиɦ, tùy tiện tìm lý do trách cứ cậu thôi, thế là tựa như thực trả lời: "Vừa rồi...... Đi vệ sinh."
Chu Ngôn Xuyên nói, ánh mắt lại tại tìm kiếm hình bóng Trữ Lâm Hành, hiện tại cậu cảm thấy, nam nhân thành thục như Trữ Lâm Hành chơi tốt hơn nhiều so với Thẩm Tri Nam.
"Nếu có còn lần sau, thì cút ngay lập tức!" Thẩm Tri Nam oán giận nói, "Nếu như không phải không mang vệ sĩ khác đi cùng, tôi đac sớm sa thải cậu."
Chu Ngôn Xuyên càng nghe càng cảm thấy Thẩm Tri Nam không giống như đang nói đùa, cậu hơi nghi hoặc, rõ ràng trước đây không lâu còn ở trong xe bảo mẫu ân ái, chỉ trôi qua như thế đã giống như là biến thành người khác.
Hồi tưởng đến tương phản của Thẩm Tri Nam trước và sau, Chu Ngôn Xuyên cảm thấy hắn tâm trạng thất thường cũng không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng vẫn có chút hiếu kỳ Thẩm Tri Nam vì sao lại tức giận như thế, thế là liền hỏi dò: "Có phải là...... Chảy ra?"
Thẩm Tri Nam vừa giãn lông mày trong nháy mắt khóa cùng một chỗ, mặt mũi tràn đầy nghi vấn nhìn về phía cậu: "Cậu đang nói gì?"
"Vừa rồi trong xe, không phải bắn vào đi?" Chu Ngôn Xuyên nhỏ giọng nói, "Trong tiểu huyệt của anh bị bắn rất nhiều."
"A!! Cậu đang nói cái gì a!?" Thẩm Tri Nam sắc mặt đại biến, khó có thể tin nhìn bảo tiêu cao lớn trước mắt, "Cậu có phải điên rồi hay không!?"
Mặc dù hắn không biết Chu Ngôn Xuyên đang nói gì, nhưng có thể xác định Chu Ngôn Xuyên là đang vũ nhục hắn, ban đầu lúc tuyển bảo tiêu chính là nhìn trúng Chu Ngôn Xuyên trung thực ổn trọng, không nghĩ đến đúng là daʍ ma, ý daʍ còn dám trắng trợn nói ra như thế.
Chu Ngôn Xuyên cũng cảm thấy ngoài ý muốn, chẳng lẽ là thôi miên mất hiệu lực?
"Tên biếи ŧɦái chết tiệt! Tôi phải báo cảnh sát." Thẩm Tri Nam vừa thẹn vừa giận, sắc mặt đỏ bừng nói.
"Không phải......" Chu Ngôn Xuyên không biết nên giải thích thế nào, đành phải lần nữa thôi miên Thẩm Tri Nam.
[Thẩm Tri Nam, anh yêu vệ sĩ của mình, muốn cậu ấy làm bạn trai của anh.]
Không kịp nghĩ quá nhiều, Chu Ngôn Xuyên vội vàng nhìn vào mắt Thẩm Tri Nam mặc niệm, chỉ có để Thẩm Tri Nam coi cậu thành bạn trai, những lời nói vừa rồi mới không lộ vẻ mạo phạm.
Động tác gọi điện thoại của Thẩm Tri Nam ngừng lại, một lát sau, ánh mắt của hắn nhu hòa nhìn về phía Chu NgônXuyên, có chút ngượng ngùng nói: "Đã làm trong xe, vậy cậu phải đồng ý làm bạn trai của tôi."
Chu Ngôn Xuyên nhẹ nhàng thở ra, xoa xoa mồ hôi rịn ra trên trán, mỉm cười gật đầu.
Xem ra, năng lực thôi miên của cậu chỉ có thể đồng thời có hiệu lực với một người...... Chu Ngôn Xuyên cuối cùng cũng rõ ràng đã xảy ra chuyện gì, lúc cậu thôi miên Trữ Lâm Hành, thôi miên Thẩm Tri Nam đã mất hiệu lực, mà trong quá trình Thẩm Tri Nam quên đi thôi miên đã xảy ra chuyện, cho nên tính tình với đại biến.
"Đi thôi, anh Trữ muốn mời tôi ăn cơm, cậu đưa tôi đi." Thẩm Tri Nam nói.
Sự nghiệp của Thẩm Tri Nam đang trên đà thăng tiến, cho dù có bạn trai cũng không thể tuyên bố ra ngoài, để Chu Ngôn Xuyên làm vệ sĩ cho hắn là lựa chọn tốt nhất, lúc không có ai hai người bọn họ còn có thể xâm nhập giao lưu.
"Anh đi có thể đi một mình sao?" Sau khi tiếp xúc với Trữ Lâm Hành, Chu Ngôn Xuyên biết tin đồn liên quan đến SM của Trữ Lâm Hành là sự thật, bắt đầu lo lắng Thẩm Tri Nam có thể sẽ ăn thiệt thòi trước mặt hắn.
"Cho nên tôi mới bảo cậu đi cùng tôi, cậu cứ ở ngoài đợi, xong việc đưa tôi về khách sạn." Thẩm Tri Nam ngược lại là tuyệt không lo lắng, trong ngành giải trí sờ soạng lần mò lâu như vậy, nam nhân như thế nào đều đã kiến thức qua, đối phó một Trữ Lâm Hành không đáng kể.
Một giờ sau, Thẩm Tri Nam bị rót đến say không còn biết gì, Trữ Lâm Hành đỡ lấy hắn đi ra.
"Anh Trữ, tôi đưa Thẩm tiên sinh trở về." Chu Ngôn Xuyên thấy thế vội vàng tiến lên dìu lấy Thẩm Tri Nam, thế nhưng Trữ Lâm Hành cũng không có ý muốn buông tay.
"Không cần, tôi cũng muốn về khách sạn, phòng của chúng tôi không cách bao xa, tôi đưa cậu ấy trở về." Trữ Lâm Hành nhìn lướt qua Chu Ngôn Xuyên, cảm thấy có chút quen mắt, nhưng lại nghĩ không ra đã gặp ở đâu, "Cậu là vệ sĩ của cậu ấy đi? Hôm nay cho cậu nghỉ một ngày, nên làm gì làm gì đi."
"Không được, Thẩm tiên sinh nói muốn tôi đưa anh ấy trở về." Chu Ngôn Xuyên tiếp nhận Thẩm Tri Nam, đẩy Trữ Lâm Hành ra.
Trữ Lâm Hành tối sầm lại, im lặng cùng Chu Ngôn Xuyên nhìn nhau mấy giây, "Hôm nay cậu là người nhìn trộm tôi trong nhà vệ sinh?"
Ký ức của Trữ Lâm Hành chỉ dừng lại trước khi bị Chu Ngôn Xuyên thôi miên, cho nên chỉ nhớ rõ có một nam nhân cao lớn đứng bên cạnh nhìn lén hắn đi vệ sinh, không nhớ rõ về sau đã xảy ra chuyện gì.
"Anh Trữ, anh suy nghĩ nhiều, tôi không có nhìn lén anh." Chu Ngôn Xuyên cố ý dừng một chút, sau đó nói, "Đi vệ sinh."
"Tiểu tử, đừng tự chuốc lấy phiền phức." Trữ Lâm Hành ho nhẹ một tiếng, sau lưng lập tức tiến lên mấy đại hán vạm vỡ, kéo Chu Ngôn Xuyên và Thẩm Tri Nam ra.
"Cút càng xa càng tốt." Trữ Lâm Hành Thẩm Tri Nam lên xe.
Chu Ngôn Xuyên mặt không đổi sắc, lặng lẽ đi theo phía sau bọn họ, một đường đuổi đến khách sạn.