Thân thể Quý Thanh Đàn vốn mẫn cảm, Lục Diên cách quần sờ vào cậu liền rêи ɾỉ, lưng cọ vào thân cây thô ráp phía sau, Quý Thanh Đàn mềm nhũn thành một vũng nước dưới lòng bàn tay của Lục Diên.
Dây lưng bị cởi, chiếc quần trơn bóng nhanh chóng được cởi xuống chất thành đống dưới chân, Lục Diên cách đồ lót vuốt ve âʍ ɦộ của cậu, ôm toàn miệng huyệt trong tay mà nhào nặn, Lục Diên cười khẽ một tiếng: "Có phải muốn rồi hay không, sao lại nhiều nước như vậy."
Quý Thanh Đàn liếc nhìn hắn, thân thể mềm nhũn đem trọn bộ miệng huyệt đưa vào trong tay Lục Diên, mặc hắn dày vò.
Chẳng trách Lục Diên nói, nước chảy ra từ nhục huyệt của Kỷ Thanh Đàm đã thấm ướt qυầи ɭóŧ, cách qυầи ɭóŧ có thể sờ thịt huyệt toàn là nước.
Lục Diên dùng hai tay tuột chiếc qυầи ɭóŧ ướt dầm dề đến đầu gối, Quý Thanh Đàm mặc cho hắn muốn làm gì thì làm, trong bóng đêm che lấp chỉ lưu lại quần áo phía trên, phía dưới không để lại thứ gì treo tựa ở trên cây.
Lục Diên không vội vã cởϊ qυầи phóng thích du͙© vọиɠ, ngồi xổm người xuống dán mũi môi lên khe thịt tích nước của Quý Thanh Đàn, hô hấp ấm áp nhào vào miệng huyệt mềm mại ẩm ướt, Quý Thanh Đàn đứng không vững, Lục Diên tách hai chân của cậu ra, để cậu cưỡi trên vai, toàn bộ bờ mông đều ngồi trên mặt Lục Diên.
Bị sức nặng đè lên, miệng huyệt mềm mại của Quý Thanh Đàn hoàn toàn chặn miệng mũi của Lục Diên, Lục Diên lại không quan tâm, chỉ dò xét đưa đầu lưỡi chui vào trong.
Đầu lưỡi linh hoạt liếʍ qua mỗi một tấc huyệt thịt có thể chạm đến, cuốn toàn bộ dâʍ ŧᏂủy̠ bên trong vào trong miệng, miệng Lục Diên đầy nước, lăn lăn hầu kết nuốt vào bụng, vẫn không vừa lòng, răng cũng kéo lấy mép thịt nhỏ hơi mỏng, cuốn vào miệng bên trong tinh tế nhấm nháp, đợi cho thịt trong miệng bị hút mềm oặt cuốn thành một bãi, mới lưu luyến không rời buông ra, ngược lại bao lấy liếʍ láp âm đế yếu ớt.
Âm đế bị môi lưỡi chăm sóc, Quý Thanh Đàn sảng chịu không nổi, càng thêm ép trọn miệng huyệt lên mặt Lục Diên, như muốn đặt tất cả xuống dưới môi lưỡi để được dần dần liếʍ láp.
Tựa hồ sợ bị người nghe được, nhân ra từ trong miệng không cẩn thận tràn ra rêи ɾỉ, nghiêng đầu ngậm cổ áo, chặn tiếng rêи ɾỉ trong miệng.
Lục Diên cuốn quả hồng tử bí ẩn vào trong miệng, chợt cao chợt thấp bốn phía trêu đùa, dùng mặt lưỡi thô ráp ma sát, đem quả hồng cuốn vào đầu lưỡi dùng sức khẽ hút, thuận theo phương hướng kɧoáı ©ảʍ, trong nhục huyệt phun ra từng dòng nước, tung toé đầy mặt mũi Lục Diên.
Lục Diên rốt cục không nín thở được nữa, tay nâng mông Quý Thanh Đàn, đem Quý Thanh Đàn có chút nâng lên, từ giữa chân thò đầu ra nhìn đôi mắt Quý Thanh Đàn bị liếʍ đến thất thần.
Liếʍ liếʍ bên môi bị phun dâʍ ŧᏂủy̠ tung toé, Lục Diên không bỏ qua cho bên tai đỏ lên của Quý Thanh Đàn, bắt gặp Quý Thanh Đàn cúi đầu nhìn về phía hắn, Lục Diên khoa trương nói: "Nước của cục cưng sắp khiến anh chết đuối."
Lục Diên thị lực cực tốt, trong đêm tối chỉ có đèn xe cũng có thể thấy rõ biểu cảm Quý Thanh Đàn, nhìn Quý Thanh Đàn thả cổ áo từ môi lưỡi, cánh môi giật giật.
Cũng không có phát ra âm thanh gì, nếu không phải Lục Diên thấy rõ thì đã bỏ lỡ.
Nghe được Lục Diên vừa nói gì đó, Quý Thanh Đàn còn tưởng rằng mình đã đem lời trong lòng từ bên miệng chạy ra ngoài, đành phải nhắc lại một lần nữa nói: "Còn không nhiều bằng nướ© ŧıểυ của anh." Lời vừa nói ra miệng Quý Thanh Đàn mới ý thức được dường như thời cơ không đúng lắm.
Cậu có thể cảm giác được ngón tay của Lục Diên tốm lấy mông mình mạnh hơn, thậm chí tựa hồ đôi mắt cũng sáng lên.
Thân thể chợt nhẹ, Quý Thanh Đàn bị nâng lên đưa lưng về phía Lục Diên áp trên cây, tiếp theo âm thanh khóa quần bị kéo ra vang lên, một cây đồ vật cứng rắn nóng hổi bỗng nhiên đâm vào miệng huyệt, trực tiếp đảo quanh miệng tử ©υиɠ, miệng tử ©υиɠ mẫn cảm đã thích ứng bị xâm nhập kɧoáı ©ảʍ.
Không đợi Lục Diên đυ.ng nhiều mấy lần, cổ tử ©υиɠ đã ra dáng vẻ người một nhà, mυ"ŧ qυყ đầυ tiến vào khoang tử ©υиɠ, trướng trướng ma ma lấp đầy toàn bộ khoang tử ©υиɠ.
Ý thức được Lục Diên muốn tiểu vào, Quý Thanh Đàn đưa tay đẩy hắn, muốn để hắn rút côn ŧᏂịŧ ra, Lục Diên ở bên trong dùng sức đỉnh đỉnh, dùng giọng nói mềm nhũn cầu xin cậu, nói hắn nhịn không nổi, để hắn tiểu vào.
Quý Thanh Đàn mềm lòng, nghĩ đến tiểu ra bên ngoài xác thực không tốt, hơi suy tư, rồi nhẹ nhàng gật đầu.
Nhìn thấy Quý Thanh Đàn bị hắn dỗ dành lần nữa, tiểu vào trong cũng đồng ý, Lục Diên kìm lòng không được muốn nhiều hơn.
Ôm lấy mông Quý Thanh Đàn nâng cậu lên treo lên eo, Lục Diên xoay người mở cửa xe, đặt Quý Thanh Đàn dưới thân, đến ở phía sau san sát trên ghế.
Bởi vì cả người Lục Diên đè ở trên người, côn ŧᏂịŧ đi vào càng sâu, cơ hồ muốn đâm xuyên tử ©υиɠ, Quý Thanh Đàn đuôi mắt ửng đỏ, nước mắt tràn mi, từ trong cổ họng phát ra âm thanh ô ô.
Sau đó Lục Diên thọc sâu vào tiểu, một giọt cũng không lãng phí, toàn bộ tràn vào khoang tử ©υиɠ chật hẹp, khiến bụng Quý Thanh Đàn phồng lên vì nướ© ŧıểυ.
Nướ© ŧıểυ xông vào lỗ thịt, thấm đẫm mỗi một tấc nếp uốn, nướ© ŧıểυ nóng bỏng bắn vào trong huyệt đạo ấm áp ẩm ướt, mang theo từng đợt bỏng ý.
Lần trước là đã bị tiểu vào trong lúc ý loạn thần mê, lần này thì hoàn toàn trong trạng thái thanh tỉnh, Quý Thanh Đàn hoàn toàn có thể cảm nhận được, nướ© ŧıểυ được từng tấc từng tấc cọ rửa tiến vào tử ©υиɠ, thủy dịch tràn vào khoang tử ©υиɠ, toàn bộ khí quan đều được lấp đầy, tất cả đều nhiễm mùi cuat Lục Diên.
Giống như ngay cả khí quan cũng hoàn toàn thuộc về Lục Diên.
Mỗi một dòng nước đều tuôn hướng chỗ sâu nhất, cuối cùng tụ tập tại khoang tử ©υиɠ, nhưng sức chứa của khoang tử ©υиɠ luôn có hạn, phần này đi vào thì phần kia sẽ chảy ra ngoài, từ đầu đến cuối đều là nướ© ŧıểυ bóng bổng cọ rửa tiến vào tử ©υиɠ.
Phàn chảy ra ngoài vẫn bị côn ŧᏂịŧ tiếp tục bắn nướ© ŧıểυ ngăn chặn, chỉ có thể chồng chất bên trong nhục huyệt, khiến bụng Quý Thanh Đàn trướng đầy nướ© ŧıểυ của Lục Diên, hơi phồng lên giống như mang thai mấy tháng.
Quý Thanh Đàn không dám có động tác, chỉ cần hơi cử động, cho dù là muốn nâng lưng lên, cũng phải lo lắng nướ© ŧıểυ ở bên trong sẽ lăn đến chỗ nào, chỉ có thể mềm mềm đổ vào chỗ ngồi phía sau, để mặc Lục Diên dù cho tiểu xong cũng muốn ngăn ở bên trong.
Dư quang nhìn thấy Lục Diên giống như cầm vật màu đỏ trong tay, sau đó Lục Diên hơi đứng thẳng người lùi về phía sau, nướ© ŧıểυ bên trong đồng loạt tuôn ra bên ngoài.
Quý Thanh Đàn nhẹ nhàng thở ra, Lục Diên rốt cục cũng muốn rút ra, nhưng ngay lúc côn ŧᏂịŧ nóng bỏng rút ra, đồ vật trong tay Lục Diên được nhét vào.
Quý Thanh Đàn nhìn không thấy là gì, chỉ cảm thấy tầng tầng lớp lớp đồ vật bị nhét vào huyệt thịt, nhưng nướ© ŧıểυ vẫn không có bị ngăn chặn tiếp tục tuôn ra bên ngoài.
Không đợi Quý Thanh Đàn kịp thở, Lục Diên lại nhét thứ khác vào, nghe tiếng giấy gói huyên náo, Quý Thanh Đàn cuối cùng cũng thấy rõ: Trên tay Lục Diên chính là từng nhánh hoa hồng hắn vừa đưa cho cậu.
Hiện tại hoa hồng bị cắm ngược bên trong tiểu huyệt, một số trong số chúng đã chặn được nướ© ŧıểυ sắp chảy ra từ bên trong.
"Tặng hoa cho em, cục cứt." Lục Diên áp lên, cẩn thận tránh đi phần bụng không thể tiếp tục nhận đè ép, hôn lên đôi mắt trợn to của Quý Thanh Đàn, lông mi bị liếʍ ẩm ướt, ôn nhuận để cho người ta muốn nhắm mắt lại.
Quý Thanh Đàn được an ủi, chỉ thấp giọng mắng hắn biếи ŧɦái, nhưng cũng không có để hắn rút ra.
Xuyên thấu qua cửa kính, thật sự có thể trông thấy sao mà Lục Diên muốn dẫn cậu đến xem.
Rất nhiều, rất sáng...
Lóe lên lóe lên ——
Giống như là khi còn bé, chưa có nhiều nhà lầu như vậy, cùng mẹ rúc vào căn gác xép của người khác, ngắm sao qua cửa sổ
Khi đó, mẹ cũng sẽ kể lại câu chuyện về người đó với Quý Thanh Đàm —— Đó là một câu chuyện lãng mạn về hoa hồng chứ không phải mối phẫn hận về sau.