Xuyên Không Gả Cho Vương Gia Ngốc Nghếch

Chương 9: Niềm vui giản đơn

Ăn sáng xong, nên xuất phát vào cung, Hà Hinh Vân cùng Lý Thanh Phong đi ra cửa lớn, lúc này xe ngựa đang đợi ở ngoài cửa, còn có mấy chục thị vệ cao ngất đứng bất động.

“Vương gia, vào cung cần mang nhiều người như vậy sao?” Hà Hinh Vân nhìn thấy trận thế này thì có hơi kinh ngạc, không hề muốn sẽ khiến cho dân chúng chú ý như vậy.

Nàng vốn không thích bị chú ý, rêu rao quá như vậy, nói chung Hà Hinh Vân cảm thấy là lạ.

“Không nhiều lắm đâu, mới mấy chục người mà thôi.” Lý Thanh Phong nhìn quét toàn bộ một chút, không hề cảm thấy nhiều chút nào.

“Mấy chục người còn ‘mà thôi’ à, chúng ta cũng không phải đi đánh giặc, mang người nhiều như vậy để làm gì chứ?”

“Những người này đều là phụ trách bảo vệ an toàn của ta mà, trước kia chỉ cần bảo vệ ta, bây giờ có nhiều hơn một chút, là bảo vệ cả nương tử nữa. Nhưng mà nương tử yên tâm đi, ta cũng sẽ bảo vệ nàng.”

Hà Hinh Vân kích động nhìn Lý Thanh Phong, trong lòng ấm áp dễ chịu, đột nhiên lại có chút rung động của những thiếu nữ mới lớn.

“Cám ơn chàng.”

Mỗi một cô gái đều mơ ước người đàn ông của mình có thể phi thường mạnh mẽ, có thể cho họ an tâm dựa vào cả đời, nhưng ở bên cạnh nam nhân ngốc nghếch này nàng lại cảm thấy rất hạnh phúc, hắn như vậy còn còn tốt hơn một nam nhân mạnh mẽ rất nhiều.

“Nương tử, nàng lại cám ơn ta làm gì chứ, ta không thích nghe nàng nói cám ơn ta!”

“Được, không nói, lên xe đi, nếu không lại để cho các trưởng bối chờ đợi lâu quá.” Hà Hinh Vân kéo tay Lý Thanh Phong, định dìu hắn lên phía trước.

Nhưng là Lý Thanh Phong không nghe theo, mà lại còn đỡ ngược lại nàng, giúp nàng đi lên trước: “Nương tử, nàng lên trước đi.”

Hà Hinh Vân biết có nói gì cũng không thay đổi được, nên cũng không từ chối, nhưng đứng ở giữa cỗ xe, do dự không dám đưa chân dẫm lên người quỳ dưới đất.

Lấy cái ghế đến kê không phải được rồi sao, sao lại phải bắt người ta quỳ dưới đất để kê chân chứ?

“Nương tử, nàng sao vậy?” Lý Thanh Phong thấy Hà Hinh Vân đứng im một lúc lâu, nghi hoặc hỏi.

“Không có gì.” Hà Hinh Vân cười cười, cũng không nói ra thắc mắc trong lòng mà bước đưa chân bước lên, nhẹ nhàng dẫm lên lưng người đang quỳ sấp dưới đất, chân có hơi run run, không dám dùng sức chút nào, sợ rằng sẽ khiến người người đó bị thương.

Nhưng mà bởi vì không dám dùng sức, thế nên không thể chịu được sức nặng cơ thể, kết quả vừa nhấc chân còn lại lên, cả người mất thăng bằng ngả ngửa ra sau.

“A…”

Lý Thanh Phong vẫn đang đỡ Hà Hinh Vân, nhìn thấy nàng ngã ra sau, lập tức ôm lấy thắt lưng của nàng, ôm chặt nàng vào trong lòng, khéo léo ổn định giúp nàng.

“Nương tử, nàng không sao chứ, có bị thương không?”

“Không, không sao cả.” Hà Hinh Vân có hơi hoảng loạn, nhưng nhiều hơn lại là kinh ngạc, tóm lại là cảm thấy động tác của vị vương gia ngốc nghếch trước mắt này cực kỳ nhanh nhẹn.

Lúc này, người hầu đang quỳ dưới đất làm bàn đạp kê chân lập tức sợ hãi tới mức vội vàng dập đầu xin tha: “Vương gia tha mạng, vương gia tha mạng, tiểu nhân thật sự không hề nhúc nhích!”

“Suýt nữa ngươi làm nương tử của ta ngã ra rồi, còn dám nói không nhúc nhích, ta sẽ không tha cho ngươi đâu.” Lý Thanh Phong rất tức giận răn dạy người hầu, tuy rằng giọng điệu vẫn ngốc nghếch, nhưng có thể nghe ra đang cực kỳ tức giận.

“Vương gia tha mạng, Vương gia tha mạng.”

“Bỏ đi, không phải lỗi của hắn, là ta không đứng vững, chàng đừng trách hắn được không?” Hà Hinh Vân biết rõ chuyện này là thế nào, nên nhất mực cầu xin cho người hầu này.

“Không được, hắn suýt chút nữa làm cho nương tử ngã, ta đã nói phải bảo vệ nương tử, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho người làm thương tổn nương tử.”

“Không phải bây giờ ta rất ổn sao, lúc nãy thật sự không phải lỗi của hắn, chàng đừng trách hắn, xem như ta xin chàng, được không?”

“Nếu nương tử đã cầu xin, vậy ta đây trước tiên sẽ tha cho hắn, đổi người khác.”

Lý Thanh Phong kéo tay Hà Hinh Vân, cười đến là vui vẻ.

“Tạ ơn vương gia tha mạng, tạ ơn vương phi!” Người hầu được tha, lập tức tạ ơn, tiếp đó chạy vọt đến một bên, đổi một người khác đến làm bàn đạp.

“Nương tử, ta đỡ nàng, nàng cẩn thận một chút nhé.”

“Được.”

Lúc này đây Hà Hinh Vân không hề do dự, dùng lực bình thường bước lên, thuận lợi lên xe.

Ngay sau đó Lý Thanh Phong cũng bước lên, tìm một vị trí cạnh Hà Hinh Vân ngồi xuống.

Xe ngựa chậm rãi di chuyển, đội ngũ rầm rộ xuất hiện ở trên đường cái, dân chúng thấy đều phải nhường đường.

Trong xe, Lý Thanh Phong vẫn nắm tay Hà Hinh Vân, dính sát vào người nàng.

“Nương tử, ta thích ở bên cạnh nàng, cảm giác rất là vui.”

“Ta cũng thích ở cùng chàng.” Hà Hinh Vân chân thành trả lời.

“Thật vậy sao, nương tử cũng thích ở cùng ta sao, nàng không cần lừa gạt ta đâu. Trước đây ta chơi đùa với người khác, bề ngoài bọn họ đều cười đến rất vui vẻ, nhưng sau lưng lại nói không thích chơi với ta, bởi vì ta là người ngốc. Còn cả thập tam hoàng muội, từ nhỏ muội ấy đã xem thường ta, nhìn thấy ta còn cười nhạo ta, có khi còn trêu đùa ta nữa.” Lý Thanh Phong có hơi mất mát, trên mặt không còn vẻ tươi cười.

“Thật sự, ta thật sự thích ở bên cạnh chàng, chàng quan tâm đến ta, trân trọng ta, đối xử tốt với ta như vậy, đương nhiên là ta thích ở bên chàng rồi.”

“Nàng không chê ta ngu ngốc sao?”

“Chàng là có vẻ đơn thuần, tâm tư đơn giản, cũng không phải là người ngốc, hơn nữa, cho dù là ngốc thì cũng có sao đâu, bởi vì người ngốc cũng sẽ có phúc của người ngốc, ở bên cạnh chàng, ta cảm thấy thoải mái rất nhiều, không lo lắng chàng sẽ giống như những người khác, chỉ nghĩ đến cách dạy dỗ bắt nạt ta.”

Trên mặt Hà Hinh Vân lộ ra một chút biểu cảm đau thương, nhưng rất nhanh đã bị nàng giấu đi, nhưng mà nàng không biết một chút biết cảm nhỏ nhoi chợt lóe lên này đã rơi vào trong mắt Lý Thanh Phong rồi.

“Nương tử, nàng yên tâm, từ nay về sau, ta sẽ không để cho bất cứ ai bắt nạt nàng nữa.”

Đây là một lời hứa hẹn.

“Miệng của chàng ngọt quá đấy, lòng ta rất ấm áp.”

“Chỉ cần nương tử vui vẻ thì ta nói bao nhiêu cũng được.” Lý Thanh Phong ở bên cạnh Hà Hinh Vân làm nũng, hơn nữa lại còn áp mặt mình lên ngực của nàng, nhắm mắt hưởng thụ.

Hà Hinh Vân nhẹ vỗ về dầu tóc của hắn, dịu dàng nở nụ cười.

Đương nhiên là nàng biết đây là nơi nhạy cảm của phụ nữ, nhưng trải qua một đêm hôm qua, nàng đã không có chút bài xích nào mà để cho hắn dựa vào như vậy.

Hắn là một người không hiểu việc nam nữ, nếu nàng vẫn thủ thân như ngọc, mà nếu việc này mà truyền ra ngoài, đối với ai cũng đều không tốt.

“Thanh Phong…”

“Nương tử, nàng vừa rồi gọi ta là gì?” Hà Hinh Vân còn chưa nói xong Lý Thanh Phong đột nhiên ngồi dậy, kích động hỏi.

“Thanh, Thanh Phong…”

Trời ạ, thế mà nàng lại không nhịn được mà gọi tên của hắn rồi.

“Nương tử gọi ta là Thanh Phong, nương tử gọi ta là Thanh Phong, ta thích nàng gọi ta như vậy.” Lý Thanh Phong hưng phấn khua tay múa chân, suýt chút nữa đã nhảy dựng lên.

“Không phải đã nói rồi sao, khi nào mà không có người ngoài ta sẽ gọi tên của chàng, xem chàng vui vẻ chưa kìa…”

Chỉ là xưng hô đơn giản mà hắn lại có thể vui vẻ như thế, có thể thấy được hắn thật sự rất dễ cảm thấy thỏa mãn.

“Vì ta vui quá thôi! Nương tử gọi tên ta, mau gọi lại đi…”

“Thanh Phong, Thanh Phong, Thanh Phong, Thanh Phong, Thanh Phong…” Hà Hinh Vân liên tục gọi đi gọi lại.

Lý Thanh Phong càng hưng phấn hơn, ở trong xe ngựa vui mừng.

Tiếng cười trong xe rơi vào tai người bên ngoài, mọi người nghe xong cũng vui vẻ theo.

Chủ nhân vui vẻ, bọn họ làm hạ nhân thì sẽ vì thế mà được đối xử tốt hơn, có thể không vui vẻ được sao?