Xuyên Không Gả Cho Vương Gia Ngốc Nghếch

Chương 22: Chuyên khó giải thích

Dùng xong bữa tối, Hà Hinh Vân cho người chuẩn bị nước tắm, rồi một mình đi tắm.

Nhưng Lý Thanh Phong lại chẳng muốn rời nàng nửa bước, cứ thế xông thẳng vào: “Nương tử, nàng làm gì đó, sao lại không cho ta vào cùng?”

Hà Hinh Vân đang ngồi trong thùng tắm lớn, Lý Thanh Phong đột nhiên xuất hiện khiến nàng giật nảy mình, hẫng chân trượt xuống, kết quả là cả người chìm nghỉm trong thùng nước, uống mấy ngụm nước tắm, trong thoáng chốc không phân rõ đông tây.

“Khụ khụ……”

Lý Thanh Phong vừa nghe thấy tiếng ho sặc sụa vội vàng chạy lại, thấy Hà Hinh Vân đang chìm nghỉm trong thùng nước tắm, cuống quít kéo nàng lên, rồi ôm cả người ra, cũng không bận tâm người trong lòng đang không một mảnh vải che thân.

“Nương tử à, sao nàng đi tắm mà cũng bị chìm trong bồn tắm vậy?”

“Chàng, ta…” Lúc này trên người Hà Hinh Vân không một mảnh vải, cả người lõα ɭồ nằm trong lòng Lý Thanh Phong, khiến nàng cực kỳ xấu hổ, nháy mắt hai má ửng đỏ.

“Nương tử, nàng cảm thấy không khỏe sao?” Tất nhiên Lý Thanh Phong không hề cảm thấy tình cảnh hiện giờ có gì xấu hổ, chỉ bận tâm đến tình trạng thân thể của Hà Hinh Vân.

“Thanh Phong, ta, ta không sao, chàng, chàng để ta xuống trước được không?”

“Nương tử, ta chưa thấy nàng nói lắp bao giờ, nhưng là lần này, nàng mới nói mấy câu mà đã nói lắp mấy lần rồi, chắc chắn là có chuyện, để ta bế nàng lên giường trước đã, sau đó bảo người đi gọi ngự y. Ta biết, nếu thân thể không tốt sẽ phải tìm ngự y.” Lúc này, Lý Thanh Phong không bận tậm đến lời Hà Hinh Vân, cứ bế nàng thẳng tới bên giường đặt xuống, sau đó kéo chăn đắp lại cho nàng, đang định gọi người đi tìm ngự y, không ngờ tay lại bị kéo tay lại.

“Thanh Phong, thật sự là ta không sao cả, không cần tìm ngự y đâu.” Hà Hinh Vân trùm kín chăn xấu hổ, nôn nóng giữ chặt tay Lý Thanh Phong, không cho hắn đi.

Vừa rồi nàng đã xấu hổ chết đi được rồi, chẳng lẽ còn muốn cho người khác biết chuyện này hay sao?

“Nương tử, nàng thật sự không sao đấy chứ, sao mặt lại đỏ như vậy?” Lý Thanh Phong ngồi xuống bên giường, đau lòng đưa tay xoa mặt Hà Hinh Vân.

Hà Hinh Vân mỉm cười, dỗ hắn: “Thật sự là ta không sao cả, chàng không cần cho người người đi tìm ngự y làm gì cả.”

Nàng chỉ vì xấu hổ nên mới đỏ mặt, nhưng chuyện này, nàng nên giải thích thế nào đây chứ?

“Nương tử, nàng không sao là tốt rồi, nàng không sao thì ta yên tâm rồi. Nương tử, sao nàng tắm rửa thôi mà cũng bị chìm xuống nước, ta cũng chẳng bao giờ như vậy.”

“Còn không phải là tại chàng hết sao, nếu không phải chàng đột nhiên xông vào, ta cũng sẽ không giật mình, trượt chân mà chìm xuống.” Hà Hinh Vân khẽ cười giọng điệu như thể giận dỗi, nhưng thực ra cũng không hề có chút oán giận nào cả. Thế nhưng Lý Thanh Phong nghe xong thì lại vô cùng tự trách.

“Nương tử, xin lỗi nàng, sau này ta sẽ không bao giờ dọa nàng nữa.”

“Thanh Phong, đây không phải lỗi của chàng, thật đấy, là tự ta thôi, không liên quan đến chàng, chàng không nên tự trách mình.” Hà Hinh

Vân thấy dáng vẻ khổ sở của Lý Thanh Phong, vội vàng ngồi dậy chữa cháy, đưa hai tay ra cầm tay hắn, cố sức an ủi hắn.

Nhưng vì nàng ngồi dậy, hai tay cũng đưa ra nắm tay Lý Thanh Phong, nên chiếc chăn đắp trên người chợt rơi xuống, để lộ ra cặp gò bồng cao ngất của nàng.

“Nương tử, nàng thật tốt.” Lý Thanh Phong chăm chú nhìn Hà Hinh Vân, cười vô cùng vui vẻ, tầm mắt dần dần hạ xuống, dừng trên bộ ngực của nàng: “Oa, nương tử, thì ra ngực của nàng là như vậy, chẳng trách ta lúc ngủ ta áp lên lại thoải mái như vậy.”

Hà Hinh Vân vừa nghe xong lập tức cúi đầu, mới phát hiện cảnh xuân trước ngực mình đã lõα ɭồ ra hết, vội vàng kéo chăn lên che kín lại.

“Thanh Phong, cái này, ta…”

Lại nói lắp rồi.

Lý Thanh Phong thấy một màn như vậy, lại chẳng hề ngại ngùng chút nào, mà còn đĩnh đạc hỏi lại:

“Nương tử, sao nàng lại nói lắp nữa rồi?”

“Thanh Phong, ta, ta chỉ hơi xấu hổ thôi, không sao cả đâu.” Hà Hinh Vân ngượng ngùng giải thích, cúi đầu, mặt còn đỏ hơn vừa rồi.

Tuy rằng người đàn ông trước mặt là một kẻ ngốc, nhưng cho dù nói thế nào thì cũng là người trưởng thành rồi, xảy ra chuyện vừa rồi, sao nàng có thể không xấu hổ chứ?

“Nương tử, vì sao nàng lại xấu hổ?” Lý Thanh Phong ngốc nghếch hỏi.

“Ta…” Hà Hinh Vân thật sự là không biết nên giải thích thế nào, chẳng biết nói làm sao, lại cũng không muốn lừa gạt hắn cho qua.

Hai người họ là vợ chồng, đối với chuyện thân mật này là bình thường, nhưng nàng nên nói thế nào mới được đây?

“Nương tử, nàng cứ là lạ sao đó, có phải thân thể không thoải mái không?”

“Thanh Phong, ta không sao, thật mà. Thật ra cơ thể của đàn ông và phụ nữ không giống nhau, đàn ông không thể tự tiện nhìn thân thể phụ nữ, phụ nữ cũng không thể tự tiện nhìn thân thể đàn ông, chỉ có vợ chồng mới có thể nhìn cơ thể nhau. Nếu chúng ta đã là vợ chồng, chàng nhìn thấy cơ thể ta, đáng lý mà nói ta không nên như thế mới phải. Nhưng mọi chuyện xảy ra nhanh quá, ta còn chưa thích ứng được, cũng chưa chuẩn bị tốt tâm lý, nên mong chàng tha thứ cho ta, nhưng mà từ giờ trở đi, ta sẽ không như vậy nữa.” Hà Hinh Vân chân thành giải thích, không hề có nửa lời dối gạt.

“Nương tử, ta không hiểu gì cả.” Lý Thanh Phong tỏ ra vô cùng mờ mịt, hoang mang nhìn nàng.

“Thanh Phong, ừm, lên đây đi.” Hà Hinh Vân nhích vào bên trong giường, chừa lại chỗ trống bên cạnh, ý bảo Lý Thanh Phong lên giường.

“À, cái này thì ta hiểu được, người ta nói vợ chồng khi ngủ đều cởϊ qυầи áo, nương tử đã cởi rồi, vậy nên ta cũng nên cởi thôi.” Lý Thanh Phong thấy động tác trong tay Hà Hinh Vân, hiểu ra, sau đó đứng dậy, nhanh chóng cởi bỏ quần áo trên người, ném xuống đất, chỉ mặc độc một cái khố, sau đó nhảy thằng lên giường, nằm xuống, còn làm nũng nói.

“Nương tử, ta muốn giống đêm qua, nằm trên ngực của nàng ngủ, chỗ đó rất êm, rất thoải mái.”

“Phụt…” Hà Hinh Vân hoàn toàn cạn lời rồi, cũng không biết nên giải thích chuyện nam nữ với hắn ra sao.

“Thanh Phong, không có ai dạy chàng động phòng phải làm những gì à?”

“Có chứ, hôm qua hoàng huynh với hoàng đệ nói rất nhiều, nhưng mà nói nhiều lắm xong ta cũng không biết làm như thế nào cả.”

“Bọn người họ nói những gì vậy?”

“Nương tử, người ta nói vợ chồng phải động phòng, nhưng động phòng là gì vậy?”

“Ở trong phòng ngủ hoạt động thì cũng gọi là động phòng rồi.” Hà Hinh Vân đảo mắt nói dối, thực ra chỉ muốn đùa một chút mà thôi, không ngờ tới có người lại tin là thật.

“Vậy ha, vậy chúng ta cùng nhau động phòng nào.”

“...”

“Nương tử, hôm nay mệt quá, sau này sẽ hoạt động với nàng sau nha.” Lý Thanh Phong cũng mặc kệ, xốc chăn trên người Hà Hinh Vân lên, sau đó chui vào, tìm đến nơi thoải mái nhất mà nằm ngủ.

“Thanh Phong, chàng còn biết cái gì khác không?” Hà Hinh Vân nằm im bất động, tim đập thình thịch, bởi vì trên ngực của nàng là đầu của một người đàn ông.

“Bọn họ nói ôm nương tử ngủ, còn nói hôn nương tử, còn nói cái gì mà dùng bảo bối của đàn ông đâm vào thân thể nương tử, cái này thì ta cũng không hiểu lắm. Vừa rồi ta đã hôn nương tử, bây giờ cũng ôm nương tử rồi, nhưng làm thế nào đâm vào trong thân thể nương tử thì ta không biết.”

“...”

Hà Hinh Vân hoàn toàn cạn lời rồi, vốn định đêm nay sẽ nói cho hắn hiểu chuyện nam nữ, không ngờ hơi thở của người trong lòng đã đều đều, ngủ mất rồi.

“Thanh Phong, chàng không hiểu chuyện nam nữ, thì sao chúng ta có thể thật sự trở thành vợ chồng chứ?”

“Thôi bỏ đi, việc này không cần vội vàng, sau này rồi lại tính.”

Hà Hinh Vân cũng không nghĩ nhiều, thả lỏng tâm trạng, mặc dù có hơi khó khăn, nhưng cũng dần dần thϊếp đi.

Bởi vì đang ngủ, cho nên sau đó không hề biết đã xảy ra chuyện gì.