Dù Có Ghét Thì Vẫn Phải Ngoan Ngoãn Bị Đụ

Chương 3: Bây giờ anh muốn xem em sẽ trông như thế nào khi đạt cực khoái p.2

Lục Thanh Trân thái độ từ trước đến nay rất mơ hồ, cô biết sự thay đổi này có ý nghĩa gì.

“Em không nói gì à?” Thấy cô không trả lời, An Hoa nâng cằm nhìn cô chằm chằm, “Nhưng anh vừa nghe Minh Tuyết nói em phản ứng khá mạnh mẽ khi nhắc đến chuyện này. Không muốn nghe nó nói thêm, nhưng anh đã nghe được vài câu trước khi rời đi, nhìn

Sao bây giờ em đến rồi, lại không vội bán thân đi sao? Là bởi vì em chỉ là xấu hổ trước mặt Minh Tuyết sao?" An Hoa tựa hồ nghĩ tới điều gì thú vị, cười nói: "Em không thấy lòng tự tôn khó hiểu của mình buồn cười sao?" Lục Thanh Trân đã quen nghe anh nói những lời như vậy cho nên cô cũng không có gì phải tức giận : "Không, anh cho quá nhiều rồi."

An Hoa không ngờ lúc này cô vẫn còn trêu chọc nên đã đưa tay về phía cô. có hứng thú: "Vậy bây giờ em sẽ không từ chối nữa. Phải không?"

Lục Thanh Trân trầm mặc hai giây, sau đó khôn ngoan bước tới, đi đến bên cạnh An Hoa.

Thấy cô ngoan ngoãn, tâm trạng An Hoa nhanh chóng trở lại trạng thái tốt. Anh đưa tay ra, tháo từng chiếc nhẫn trên ngón tay ra, đặt lên bàn, sau đó nhẹ nhàng vỗ đùi, nhìn Lục Thanh Trân nói: “Đi thôi.” Lục Thanh Trân nhìn thấy thế, cô cảm thấy Trong

lòng cô có chút do dự - muốn nhận thân phận bạn gái An Hoa nhanh như vậy, thật sự cần phải có chút kỹ năng diễn xuất.

Tuy nhiên, sự do dự này chỉ kéo dài trong chốc lát, Lục Thanh Trân biết rõ tính tình của An Hoa, biết tốt nhất không nên đối đầu với anh, vì vậy cô nhanh chóng cởϊ áσ gió ra, cẩn thận ngồi xuống trên đùi An Hoa.

Đúng như An Hoa tưởng tượng, Lục Thanh Trân quả thực rất nhẹ. Anh ôm lấy vai Lục Thanh Trân, ép cô tựa vào người mình, sau đó ngửi thấy mùi thơm tươi mát thoang thoảng trên cổ cô.

An Hoa hài lòng sờ sờ bên cổ cô, sau đó nhéo cổ cô, cắn nhẹ môi dưới mềm mại ngọt ngào.

Đây là một cú cắn thực sự đau, Lục Thanh Trân đột nhiên đau đớn nắm lấy tay vịn của ghế xoay, vô thức lùi lại, nhưng phía sau cô là cánh tay của An Hoa, động tác lùi lại khiến cô trông giống như đang chủ động siết chặt An Hoa.

"Ừm." Lục Thanh Trân nheo mắt, muốn nói chuyện, nhưng vừa mở miệng, An Hoa đã nhân cơ hội, xâm chiếm miệng cô.

Một chiếc lưỡi ẩm ướt, mềm mại có chút cồn liếʍ vào bề mặt đầu lưỡi của cô, mặc kệ cô liên tục rút lui, Lục Thanh Trân buộc phải hơi ngẩng mặt lên nuốt chất lỏng trong miệng.

Công kích của An Nhất khá mạnh, nhưng Lục Thanh Trân lại bị anh ôm chặt trong ngực, cô chỉ có thể cố gắng điều chỉnh hơi thở, nheo mắt hợp tác.

Không biết cô bị ép hôn bao lâu, Lục Thanh Trân chợt cảm thấy sống lưng cô lạnh buốt, chính là An Hoa kéo vạt áo sơ mi buộc vào eo váy của cô ra, sau đó luồn tay vào trong áo.

Bàn tay với những ngón tay thon dài nhéo vào eo và bụng cô, sau đó tiếp tục hướng lên trên một cách nhanh chóng,một tay khác của anh nhấc chiếc qυầи ɭóŧ mỏng manh của cô lên, tay kia nắm chặt một bên ngực cô, dùng đầu ngón tay sắc bén bóp mạnh vào bộ ngực mềm mại của cô .

Lục Thanh Trân cau mày trước cơn đau không thể giải thích được. Cô bất mãn rêи ɾỉ vài tiếng, nhưng An Hoa tựa hồ không nghe thấy, thay vào đó, anh ôm ngực cô chặt hơn, ấn ngực cô vào trong tay và nhào nặn nó một cách bừa bãi.

Lục Thanh Trân bị anh ôm trong ngực hôn và nhào nặn, khuôn mặt vốn vô cảm của cô nhanh chóng đỏ bừng, hô hấp trở nên hỗn loạn, thỉnh thoảng lại thở hổn hển mỗi lần tay An Hoa di chuyển, thở dốc liên tục.

"Anh cảm thấy rất dễ chịu." Chơi đùa một lúc, An Hoa vén tóc ra, kết thúc nụ hôn dài, anh lau đôi môi ướt đẫm, hài lòng nhìn vết son bị lem trên miệng cô.

Lục Thanh Trân mím môi nuốt nước bọt An Hoa còn sót lại trong miệng, vẻ mặt có chút trống rỗng. Đối phương vén áo cô lên tận xương đòn.

Vòng eo thon gọn xinh đẹp lộ ra ngoài không khí, An Hoa đưa đầu ngón giữa sờ sờ rốn của cô, lộ ra một đường dọc mỏng, sau đó đưa đầu ngón tay vào đường rốn, xoa xoa xung quanh cho đến khi xuất hiện một lớp màu hồng.

Lục Thanh Trân khó chịu cử động eo, nhưng cô gần như ngã xuống vì không thể chịu được kí©ɧ ŧɧí©ɧ. An Hoa cười lớn, dùng đầu ngón tay tạo vài vết đỏ trên bụng.

An Hoa nhìn dấu vết mà mình để lại trên da cô, hài lòng tiếp tục kéo áo xuống, trong chốc lát, quần áo quấn quanh cánh tay Lục Thanh Trân, trói hai tay cô ra sau lưng.

Lúc này, Lục Thanh Trân như đang ưỡn bộ ngực căng tròn và thanh tú của mình lên như thể cô ấy đang tích cực cống hiến tất cả cho An Hoa.