Chương 31
Hành lang bệnh viện vừa lớn vừa vắng, đèn tỏa ánh sáng lạnh, hai loại tiếng bước chân vang lên.Lôi Ti Ti một đường đi chậm theo, không bao xa cô liền không chịu nổi, đỡ đầu gối thở. Nhìn bóng dáng của Ngụy Dịch càng lúc càng xa, Lôi Ti Ti hơi mất mác. Qua nhiều năm như vậy, cô đều đuổi theo bước tiến của anh, nhưng thủy chung vẫn không đuổi kịp.
Không đuổi kịp T_T
Lúc này, tiếng bước chân đi xa rồi quay lại.
Lôi Ti Ti ngẩng đầu, dối mặt với đôi mắt màu đậm của Ngụy Dịch, cô cuống quít mở to mắt. Đáng chết, tim cô lại bắt đầu đập rộn lên orz
Ngụy Dịch mở tay nắm chặt ra, tiếp khom lưng hạ thân thể, nhìn thẳng Lôi Ti Ti. Cứ như vậy, hai người liền trán đυ.ng trán rồi. Chỉ cần Lôi Ti Ti vừa động, bọn họ sẽ trực tiếp dính >
Lôi Ti Ti càng không thể nhịn là lông mi của người nào đó —— sắp chạm mặt cô rồi!
Chớp chớp giống như bươm buớm, chạm đến lòng cô ngứa ngáy —— làm một cô gái, Lôi Ti Ti thương tâm, ghen tỵ, nét mặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn thật phong phú.
Ngụy Dịch than thở, tiếp theo cong môi cười yếu ớt. Anh nâng cổ tay nhìn đồng hồ: “Bây giờ là mười giờ bốn mươi. Không nhanh chút lầu phòng ngủ của em sẽ đóng.”
Lôi Ti Ti vội vàng hấp tấp nhìn Ngụy Dịch: anh đang giải thích với cô sao?
Biểu tình của Ngụy Dịch còn hơi cứng rắn, nhưng bàn tay thật to đã mở ra, duỗi tới. Lòng bàn tay khô ráo, đường tình cảm khắc sâu rõ ràng, công công là đàn ông nặng tình à?
Đáng tiếc tình của anh, không phải dành cho cô. Lôi Ti Ti không cam lòng, rất không cam lòng.
Rõ ràng là cô nghĩ thật lâu, nhớ thật lâu, cuối cùng lại là của người khác —— vừa nghĩ như vậy, rốt cuộc đều khó khăn.
Cô còn muốn tranh thủ một lần nữa. Chỉ lần này.
Lúc này chợt có ánh sáng lóe lên ở phía chân trời xanh đen, tiếp sấm sét vang dội, một trận mưa không hề báo trước lại tới.
Mà dũng khí của cô, cũng từ từ nổi lên ở trong cơn dông.
Lôi Ti Ti thắt tay: “Vậy...”
Thuốc tê vạn ác này >
Cô có dũng khí, nhưng vừa mở miệng đầu lưỡi liền cứng lại, lệ rơi a.
Lôi Ti Ti hận đến muốn đập đầu vào tường, mà cằm của cô lại bị nắm. Thoáng chuyển một cái, cô và công công mắt to trừng mắt nhỏ rồi.
Ngón tay hơi thô ráp của công công vuốt ve da của cô, tạo ra cảm giác tê dại kỳ dị —— cả người Lôi Ti Ti run lên.
Cô nổi giận: rõ ràng Lưu Chiêu Chiêu cũng sờ qua, Thương Gian cũng sờ qua, tại sao bị công công đυ.ng, thì có cảm giác cả người như nhũn ra đây?
Lôi Ti Ti sợ hãi nhìn Ngụy Dịch, trong lòng nghĩ: đừng sờ nữa!
Sờ nữa, sờ nữa, anh liền ăn hết em đi T_T
Công công nhìn rõ vật nhỏ hỏi: “Nói không ra lời?” Lôi Ti Ti cuồng gật đầu, lỗ tai đỏ bừng sắp rỉ máu.
Trong mắt Ngụy Dịch hàm chứa nụ cười: “Ngu ngốc, không tiện nói thì ít nói đi.” Nói xong anh cầm tay của cô, kéo cô đi về phía trước.
Lôi Ti Ti nóng nảy: chờ một chút, em còn có lời chưa nói >
Người khác vịn tường không chịu đi, Ngụy Dịch quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt mang theo hỏi thăm.
Lôi Ti Ti hít hít khí, nói: “Này... Thật ra thì, em có thể không trở về!”
Rống xong Lôi Ti Ti lập tức ngu: trời trời, câu nói vừa rồi là ai nói?
Lôi Ti Ti, mi ăn thức ăn gia súc lớn lên sao?
Không trở về, không trở về mi còn muốn làm gì?!
Cô nam quả nữ, củi khô lửa bốc, mình chẳng lẽ đang ám chỉ công công?
Trời ạ a, cô không mặt mũi sống!
Ánh mắt Ngụy Dịch qua lại trên đỉnh đầu cô, âm tình bất định.
Trong trầm mặc thật dài, Lôi Ti Ti len lén đánh giá biểu tình Ngụy Dịch.
Mặt của anh trong ánh đèn sáng có vẻ mơ hồ, có ánh sáng ấm áp. Nhưng đôi mắt vẫn lạnh, như ánh kiếm đâm qua tất cả.
Lôi Ti Ti bị đâm, sắp hỏng mất, không chịu nổi. Cô dính vào tường từng chút, Ngụy Dịch lại ép tới từng tấc.
Anh hít một hơi, dáng vẻ cố gắng ẩn nhẫn: “Lôi Ti Ti, em có biết mình đang nói gì hay không?”
Cô biết, cô biết >
Ý tứ vừa rồi của cô, tựa hồ giống như là, cô muốn đưa hàng tới cửa, cô muốn câu dẫn công công...
Lôi Ti Ti khóc. Muốn câu dẫn công công không giả, nhưng tại sao cô có thể không khiêm tốn như thế?
Lôi Ti Ti câm lặng làm thinh: “Em chỉ tùy tiện nói một chút.” Ghê tởm, sao dược hiệu của thuốc tê còn chưa hết >
Lôi Ti Ti không khỏi chép môi, mà lúc này, mắt của Ngụy Dịch cực nhanh nhíu lại. Anh nắm lỗ tai của cô, chậm rãi nói: “Lời của em nói, anh chưa bao giờ tùy tiện nghe chút nào.”
Hả? Lôi Ti Ti ngẩn người, khẽ nhếch miệng, đầu lưỡi đưa ra một chút. Tiếp cô đã nhìn thấy, ánh sáng ở đỉnh đầu bị che hơn phân nửa, hàm răng bị mở ra, vị bạc hà cuốn tới. Lôi Ti Ti ngu, mắt lướt trên không: trời ạ, anh đang hôn cô phải hay không?! Phải hay không?!
Trời mưa xuống, chẳng lẽ có quỷ?
Nhưng đầu lưỡi nóng bỏng trắng nõn và cảm giác nhoi nhói ở cổ họng, lại nhắc nhở Lôi Ti Ti, tất cả đều là thật, thật!
Hai chân Lôi Ti Ti như nhũn ra, cả người muốn ngã trên đất. Ngụy Dịch ôm hông của cô nhắc lên, tiếp anh siết chặt cô trong ngực. Không khí ở giữa hai người phút chốc bị ép tới không còn.
Lôi Ti Ti ưm một tiếng, lại bị Ngụy Dịch ăn vào. L*иg ngực của anh đè ép ngực của cô, đè ép chút nhẹ chút nặng.
Cho nên nói, ngực lớn làm gì, ghét nhất >
Bình thường lúc Lôi Ti Ti chạy bộ, từ trên xuống dưới vừa động, liền đau đến không xong. Huống chi công công nghiền tới nghiền đi như vậy, Lôi Ti Ti đau muốn rơi lệ rồi, toàn thân lại mềm yếu như bị điện giật.
Chỉ muốn gần hơn, càng đau, giống như có thể lấp đầy trống không trong ngực.
Thương yêu, thương yêu, thì ra có thể là ý này: làm cho người ta đau đớn, mới là yêu à?
Lôi Ti Ti bị hôn thiếu dưỡng khí, không kìm hãm được ôm cổ của Ngụy Dịch. Ngụy Dịch thuận thế hôn ở trên gáy cô, răng nhọn xẹt qua đại động mạch của cô. Lôi Ti Ti run run, mơ mơ màng màng nghĩ: a a a, đây chính là đau cũng vui vẻ trong truyền thuyết sao?
Không ngờ ý tưởng đại nghịch như vậy vừa ra, Lôi Ti Ti lập tức đập chết mình.
Cô đang suy nghĩ gì!
Công công đã có Vương Nhã Tư rồi, mình như vậy không phải là tiểu tam sao?!
Con bà nó, công công tên khốn kiếp này, đã ăn trong bát nhìn trong nồi, lại dám học người khác chơi bên ngoài?
Lôi Ti Ti ủy khuất, nổi giận, bộc phát. Cô hung hăng đẩy ngực Ngụy Dịch, kết quả lại nghe công công kêu đau một tiếng.
Ặc, hình như cô đánh vào vết thương của anh. Lôi Ti Ti liền vội vàng hỏi: “Công công, anh không sao chớ?” Ánh mắt của cô mê hoặc, đôi môi đỏ tươi ướŧ áŧ, giống như trái cây ngon miệng.
Ngụy Dịch cười khổ, thời điểm nha đầu câu dẫn người, tự mình cũng không biết sao? Anh nén âm thanh hù dọa cô: “Có chuyện.”
“Có... Chuyện?!” Lôi Ti Ti kêu lên, sắp khóc: “Phòng anh ở đâu, mau trở về nằm đi. Em, em đi kêu bác sĩ!”
Nói xong Lôi Ti Ti nhìn xung quanh một chút, trong miệng nói nhỏ: “Bác sĩ... Đúng, bác sĩ! Bác sĩ ở nơi nào, ở nơi nào?”
Ngụy Dịch cười khẽ: “Cổ họng không thoải mái thì ít nói đi.”
“Em không có!” Lôi Ti Ti phản bác, đôi môi đầy máu, sưng giống lạp xưởng. Thật không thoải mái, cũng chỉ là đôi môi không thoải mái thôi mà?
Người khác kiên trì không ngừng xoay quanh tại chỗ. Ngụy Dịch chậm rãi nói: “Có em là đủ rồi.”
“Hả?” Lôi Ti Ti ngẩn ngơ, khiến Ngụy Dịch cười khẽ một tiếng.
Ngụy Dịch có chút thương tiếc nghĩ, nha đầu này vẫn không hiểu phong tình như vậy. Không trách được cô không nhìn ra, cô và Nghiêm Vũ Vi không thích hợp. Trong mắt Nghiêm Vũ Vi có quá nhiều tính toán. Cô không hiểu, nhưng đối với anh mà nói, vừa xem hiểu ngay.
Tặng Lôi Ti Ti cho Nghiêm Vũ Vi, không khác nào dê vào miệng cọp.
Sau khi từ đại học T trở về, anh không phải không nghĩ tới để cô tự do: cố gắng khắc chế xung động muốn cô, dùng rượu cồn tê dại mình từng chút.
Nhưng hôm nay vừa nhận được điện thoại, anh phát hiện mình căn bản không cách nào ngồi yên không để ý. Vốn là bác sĩ làm thêm giờ kiểm tra vết thương của anh. Anh vừa muốn đi vào, điện thoại của Lưu Chiêu Chiêu lại đến. anh cơ hồ không chút suy nghĩ liền xông ra ngoài, để lại lão bác sĩ dựng râu trợn mắt.
Bên bác sĩ, hôm nào phải đi nói xin lỗi.
Ngụy Dịch bất đắc dĩ than thở: “Thật là thua em.”
Lôi Ti Ti vừa ngẩn ngơ: “Hả?”
Ngụy Dịch nhìn cô một cái, dường như buồn cười. anh mím nụ cười, dắt tay Lôi Ti Ti trở về. Lôi Ti Ti cứng nhắc theo ở phía sau, lúc này cô chợt “phúc đến thì lòng cũng sáng ra”.
Hình như công công dẫn mình đến phòng bệnh...
Khuya khoắt...
Sấm sét vang dội, trăng mờ gió lớn...
Lôi Ti Ti không thuần khiết rồi, trong đầu hiện ra hình ảnh rất đồi trụy rất bạo lực.
Chẳng lẽ, chẳng lẽ là...
Nhưng cô còn chưa có danh phận!
Lôi Ti Ti nhìn chính xác một cây cột liền nhào tới. Cô vẫn câm lặng làm thinh: “Anh dẫn em đi đâu? Không trở về phòng ngủ à?”
Ngụy Dịch ngoái đầu nhìn lại cười yếu ớt: “Thế nào, em nói chuyện không giữ lời sao?”
“Oanh ——” một tiếng, Lôi Ti Ti lại bị nổ tan tác.
Nếu cô đi với anh, chẳng phải là dê vào miệng cọp?
Mặc dù trước kia bọn họ từng ở chung, mặc dù trước kia bọn họ từng kiss, nhưng cùng hiện tại, hoàn toàn không cùng một cấp.
Công công thanh tỉnh, thanh tỉnh đấy! Quan trọng nhất là, tà tâm của mình không chết >
Tim của Lôi Ti Ti đang nhảy, máu mũi đang chảy, lòng của công công cô biết. Cô chỉ có thể tiếp tục ôm lấy cây cột, lắp bắp hỏi: “Công công, vừa rồi anh nói vậy... Là có ý gì?”
Ngụy Dịch vui vẻ nhíu mày: “Cái gì?” Mặt của Lôi Ti Ti mặt nghẹn thành màu gan heo.
Tiểu tử, không phải ăn không nhận nợ chứ?!
Lôi Ti Ti gầm thét: “Chính là cái đó!”
Ngụy Dịch tiếp tục giả vờ ngốc nghếch.
Làm cho người rất giận sôi >
Lôi Ti Ti quát: “Anh làm gì hôn em?!”
Ngụy Dịch đè môi cô: “Nơi này cấm gây ồn ào.”
Lôi Ti Ti quýnh lên, cô cả thức ăn gia súc cũng không xứng ăn, cô là tế bào đơn bào, cô là côn trùng trong cỏ!
Cô níu lại góc áo của anh, hung ác nói: “Như vậy có thể chứ? Nói mau, sao anh hôn em?”
Ngụy Dịch cười sang sảng: “Anh tùy tiện hôn nhẹ.”
Lôi Ti Ti chợt ngẩng đầu, cả người nhào qua: không thể nhẫn nhịn nữa, anh thật xem em là vỏ xe dự bị à.
Anh nha, đi chết đi!
Mà Ngụy Dịch lại thoải mái vịn cô, nhẹ nhàng vỗ ở trên mông cô.
Lôi Ti Ti lập tức xì hơi, cái mông nóng như lửa.
Trong lòng cô rơi lệ: anh lại dám sờ em!
Nhưng thái độ lại thẹn thùng e lệ, Ngụy Dịch nhìn đến miệng khô.
Ngụy Dịch cười nghĩ, đề nghị của Lâm Lâm quả thật nên suy nghĩ một chút.
Đè nén du͙© vọиɠ lâu dài dẫn đến ED? Bụng Ngụy Dịch tuôn ra đốm lửa, thu lại bén nhọn trong mắt, chỉ còn lại một đoàn màu đen. Anh không khỏi bước nhanh hơn. Lôi Ti Ti im lặng trong ngực, mặt vẫn cái hiểu cái không.
Trước sau như một đứa trẻ.
Cho dù là đứa bé, cuối cùng có một ngày phải lớn lên. Lần đầu đau đớn, không phải anh cho, mà là người đàn ông khác.
Vừa nghĩ tới cô sẽ ở phía dưới người khác uyển chuyển thừa hoan, Ngụy Dịch liền khắc chế không được cơn giận của mình. Không bằng anh làm người tốt đến cùng, cả chuyện nam nữ, cá nước thân mật, cũng đều dạy cho cô.
Phòng bệnh công công không xa, vài bước đường đã đến.
Lôi gia là gia tộc rùa đen điển hình, ông bà của Lôi Ti Ti đều chống được đến 100 tuổi, thật sự là trăm năm hảo hợp a. Cho nên không cần hoài nghi, đây là lần đầu tiên Lôi Ti Ti thấy phòng bệnh thật trong đời.
Lôi Ti Ti kích động: đây chính là phòng bệnh, thật thần kỳ!
Cô không biết, thần kỳ hơn ở phía sau.
Lôi Ti Ti vẫn còn đang cảm thán, đã bị Ngụy Dịch từ phía sau đẩy vào. Lôi Ti Ti vừa mới xoay người, Ngụy Dịch liền ôm lấy cô ngã xuống giường.
Ánh mắt của công công bập bùng, sáng rõ khiến Lôi Ti Ti ngẩn ngơ ngẩn ngơ. Động tác vừa rồi của anh thật quả quyết tiêu sái, hoàn toàn không như bệnh nhân!
Cô co rúm lại một chút, giống như con chó nhỏ rét run.
Tay Ngụy Dịch dừng một chút, ánh mắt nhìn Lôi Ti Ti có chút phức tạp. Anh kiềm chế ôm Lôi Ti Ti vào trong ngực: “Cho anh ôm một lát.”
Tàn nhẫn đối với cô hay là tàn nhẫn đối với mình, anh luôn không tự chủ được lựa chọn cái sau.
Lôi Ti Ti nóng nảy: “Khốn kiếp, buông em ra!” Cô ở trong ngực Ngụy Dịch lộn xộn, quyền bang bang nện lên ngực người khác.
Ngụy Dịch bóp chặt cô, uy hϊếp nói: “Lôi Ti Ti, em cử động một cái nữa xem!”
“Thử một chút liền thử một chút!”
Lôi Ti Ti uốn éo càng dữ hơn, cặp chân nảy sinh ác độc đá lung tung. Lôi Ti Ti đá đá lại cảm thấy có cái gì không đúng. Bởi vì trong phòng bệnh trống trải, chỉ có âm thanh của cô. Công công không nói được lời nào, cả tiếng hô hấp cũng nhỏ, lộ ra nguy hiểm.
Ngụy Dịch nhìn Lôi Ti Ti chợt mỉm cười: “Ngu ngốc, em quá đề cao anh.”
Lôi Ti Ti trừng anh, kết quả Ngụy Dịch lật người, tách chân của cô ra chui vào, tay phất mở vạt áo cô sờ lên.
Lôi Ti Ti mắc cỡ. Thân thể bởi vì dị vật xâm lấn mà nhạy cảm cong lên.
Ngụy Dịch chống một tay bên tai cô, chậm rãi nói: “Chỉ là ôm, làm sao đủ.”
Sấm sét vang dội, chiếu ra hai bóng dáng trên rèm cửa sổ.
Vừa bắt đầu, Lôi Ti Ti còn làm bộ chống cự một chút; không bao lâu, Lôi Ti Ti liền bị hôn không còn sức. Khiến cô im lặng là, mình lại phát ra thanh âm dâʍ đãиɠ thế!
Lôi Ti Ti thở hổn hển đẩy Ngụy Dịch ra, kết quả quần áo lại tụt xuống thấp hơn khi giãy giụa. Lôi Ti Ti nhìn bra lộ ra của mình, muốn khóc.
Muốn chết, hôm nay lại mặc loại đáng yêu. Chính là loại, sau lưng có dây, kéo một cái liền rớt xuống hết.
Lôi Ti Ti nhìn, ánh sáng trong mắt Ngụy Dịch, đã biến thành ánh sói. Nhưng vấn đề là cô không dám giãy giụa quá lợi hại: người khác không phải là bị thương sao?
Lúc Lôi Ti Ti do do dự dự, tay Ngụy Dịch đã từ ống quần ngắn duỗi vào! Ngón tay của anh nhẹ nhàng vân vê, sau đó...
Lôi Ti Ti như gặp phải sét đánh, cả người run lên: cảm giác rất, rất mất hồn >
Nhưng lúc này lời nói của Chiêu Chiêu từ trong óc xông ra: “Đúng đúng đúng, cậu đã thân kinh bách chiến”
Tiếp theo là mặt xinh đẹp lại cay nghiệt của Vương Nhã Tư.
Trong lòng Lôi Ti Ti chua chua, nhưng thế nào cũng đẩy Ngụy Dịch không ra.
Bên ngoài là sấm sét rầm rầm, đêm sáng như ban ngày. Khí trời thật thích hợp giả ngớ ngẩn.
Lôi Ti Ti an ủi mình, 419 thì 419 đi, dù sao vẫn là với người mình yêu.
Anh không phải xử nam, cô nhịn...
Anh thích Vương Nhã Tư, khẽ cắn răng cô cũng nhịn...
Lôi Ti Ti càng nghĩ càng tuyệt vọng, mắt miệng khô khốc, nước mắt lăn ra.
Mà Ngụy Dịch ôm cô, lại không biết.
Ôm là chuyện kỳ quái cỡ nào. Rõ ràng gần như vậy, nhưng không nhìn thấy mặt của nhau.
Lúc này ánh sáng quét qua cửa trắng xanh, tiếp liền vang lên tiếng gõ cửa.
Lôi Ti Ti run lên, vội vàng rúc vào trong chăn. Trong đầu cô chỉ có bốn chữ to tới tới lui lui: bắt gian tại trận.
Không phải Vương Nhã Tư chứ? Cô khó được tà ác một lần, lại bị chộp được?
Không nên đùa như vậy >
Lôi Ti Ti từ trong chăn lộ ra gần nửa gương mặt, tay kéo vạt áo Ngụy Dịch: “Công công.”
Vẻ mặt đáng thương, khiến Ngụy Dịch nghiêng đầu hôn cô, lại hôn bả vai của cô.
Cái hôn này liền ra vấn đề.
Người tới đã phá cửa mà vào, mặc áo khoác trắng, tay vung đèn pin.
Môi hồng răng trắng, vô cùng quen thuộc.
“Lâm Lâm!” Lôi Ti Ti bối rối, lập tức tự bại lộ.
Ngụy Dịch nào cho phép cảnh xuân của cô lộ ra ngoài, lướt mắt đảo qua, Lôi Ti Ti lập tức chui vào chăn trong biến thành một quả cầu. Ngụy Dịch trực tiếp gói kỹ cô đặt ở trên đùi, liếc mắt nhìn Lâm Lâm.
Lâm Lâm hắng giọng một cái: “Bệnh viện không cho người thân ngủ lại. Ngụy Dịch, cậu không thể ỷ là huynh đệ mà khiến tôi khó xử.”
Lâm Lâm nghĩ thầm: tôi buồn bực, giờ là sấm hè, không phải mưa xuân! Sao ai cũng phát tình?
Một đôi ở nhà để xe, một đôi ở phòng bệnh, quá không biết xấu hổ quá không khiêm tốn!
Lâm Lâm chỉ có thể tự hẹn hò cảm thấy bất công.
Uổng anh từng duyệt 10G phim sεメ, không thể làm gì cũng có thể da^ʍ.
Tại sao chỉ mình anh cô đơn, tại sao đây?
Ngụy Dịch hắng giọng một cái: “Cô ấy không tính là người thân.”
Mặt của Lôi Ti Ti suy sụp. Cũng phải, người thân là người khác.
Công công ăn xong cao hứng liền không nhận nợ rồi, không thể nhẫn nhịn >
Sau đó Ngụy Dịch cười cười: “Là cùng giường.”
Mặt Lôi Ti Ti đỏ bừng, mới vừa thò đầu ra một cái lại rúc về.
Cô vùi ở trong chăn đâm Ngụy Dịch: “Anh không nói chuyện sẽ chết à!”
Ngụy Dịch cười: “Sẽ.”
Lâm Lâm bị không để ý tới nổi giận: cùng giường ở bệnh viện không phải là người thân sao? Cùng giường không phải có phòng bệnh đặc biệt sao? Bộ dạng này của mi là cái gì, cùng giường là cùng lên giường à?
Mẹ kiếp!
Lâm Lâm oán giận: hôm nay để cho cậu thư thái thì tên của tôi sẽ đọc ngược!
Lâm Lâm bỏ tay vào túi: “Nếu cùng giường thì thôi. Nhưng Ti Ti, hai người ngàn vạn lần không thể làm hoạt động kịch liệt gì.”
Lôi Ti Ti xoay đầu ra ngoài.
Ánh mắt Lâm Lâm mập mờ nói: “Hiệu quả cách âm của bệnh viện, em biết...”
Anh còn nói: “Em biết vì sao người này bệnh không? Ngày đó bị em đả thương xong liền say rượu hút thuốc lá đấu kiếm đánh người, khiến tay mình bị gãy —— ai nha, si tình a ~ cho nên Ti Ti muội muội em tốt nhất cách xa anh một chút, thứ người như thế bộc phát ra rất đau đớn...”
“Anh đi đây... Đi nha... Đi nha...” Một bác sĩ liều chết nói xong lập tức chạy.
Sau lưng một bác sĩ lạnh hết, anh có dự cảm thật không tốt: ở tương lai không xa, anh nhất định sẽ bị chết rất thảm.
Lâm Lâm vừa đi, Lôi Ti Ti lập tức nâng chăn bổ nhào lên đất. Cô ôm chăn, nhún nhún trên mặt đất, Ngụy Dịch nhìn thấy rất là bất đắc dĩ. Anh khom lưng kẹp cô lại, Lôi Ti Ti lập tức nhào lên. Ngụy Dịch ném cô lên giường, cách chăn ôm lấy.
Lôi Ti Ti đáng thương: “Công công, anh còn muốn tiếp tục à?”
Ngụy Dịch không nói.
“Nhưng bây giờ anh không có điều kiện... Lại ở bệnh viện, chúng ta không thể lớn tiếng ồn ào... Còn có...”
Quan trọng nhất là, thương thế của anh còn chưa khỏe >
“Việc này... Túng dục hại than” Lôi Ti Ti nhìn ngón tay, càng nói càng co lại trong chăn.
Ngụy Dịch xách cô ra ngoài, hỏi: “Lôi Ti Ti, em thích anh?”
“Ừ?... Ừ.” Lôi Ti Ti càng chuyên tâm nhìn tay.
Ngụy Dịch cười yếu ớt, lại chiếu cả phòng bệnh sáng rỡ.
Lôi Ti Ti gấp: “Anh thì sao?!”
“Anh? Em biết rõ rồi.”
Mẹ nó, moi lời thật lòng em ra rồi lại không nói >
Lôi Ti Ti rất tức giận, đâm ngực đâm ngực đâm ngực —— em đâm chết anh đồ không có lương tâm!
Ngụy Dịch cầm tay cô, dịu dàng: “Anh chưa bao giờ tùy tiện làm chuyện gì.”
Anh khẽ hôn lên tóc cô, tràn đầy thương yêu.
Mà lúc này Lôi Ti Ti hết chống được nữa, đã ngủ.
Ngụy Dịch bật cười.
Lôi Ti Ti ngủ ngủ tỉnh tỉnh, cô mơ mơ màng màng hỏi Ngụy Dịch: “Chuyện em gái của anh là thế nào?”
Ngụy Dịch không còn buồn ngủ, thấy cô tỉnh liền giúp cô dịch chăn.
Anh nghĩ nghĩ, nói: “Lúc ấy bọn anh dùng binh khí đánh nhau, rồi ngộ thương.” Một câu nói ngắn ngủn, viết tận bi thương.
Lôi Ti Ti nhích nhích vào ngực anh: “Công công, anh rất thương tâm à?”
Dù sao lưng gánh một mạng. Còn là em gái ruột.
Lôi Ti Ti che tay giữa trán anh, dụ dỗ: “Không thương tâm a không thương tâm a.”
Tim Ngụy Dịch đập mạnh và loạn nhịp. Qua nhiều năm như vậy, anh vẫn bị chỉ trích, chưa có ai quan tâm tâm tình của anh.
Săn sóc như vậy, chỉ có cô.
Mặt mày anh vui vẻ: “Hiện tại không thương tâm rồi.”
“Hử?”
Anh ôm lấy hông của cô, cằm chống đỡ ở đỉnh đầu của cô: “Bởi vì, anh có em.”