Giấc Mộng Của Anh Chính Là Em

Chương 22

Chương 22
Sáng sớm bị kinh sợ, hại cô lên lớp trễ.

Khi Lôi Ti Ti từ cửa hông đi tới, sau lưng “Vù” qua một trận gió lạnh. Ánh mắt u ám của giáo sư Mã Triết không hề chớp nhìn chằm chằm cô.

Lôi Ti Ti cảm thấy sau lưng lạnh hết, bước mấy bước đến chỗ ngồi. Cô vỗ ngực một cái, nhỏ giọng oán trách: “Mình chỉ tới trễ mấy phút, ánh mắt kia cũng quá kinh khủng.” Cô làm vẻ Tây Thi ôm ngực, cả đầu nhào vào trong ngực Lưu Chiêu Chiêu: “Chiêu Chiêu, rất sợ đó ~”

Lưu Chiêu Chiêu đẩy cô ra: “Cút! Đừng làm trở ngại lão nương lên net!”

Mạng internet của đại học T có độ phủ sóng rộng, cho nên N sinh viên lên lớp thì đều lên nét. Đối với loại khủng bố như giáo sư Mã Triết này, cuộc sống nhất định luôn mang laptop.

Lưu Chiêu Chiêu viết bài rầm rầm rào rào. Lôi Ti Ti vừa muốn tiến tới nhìn, liền bị Lưu Chiêu Chiêu bóp chết vào trong ngực.

Một sắc nữ đang phát ra ánh sáng như lang như hổ: “Lôi Ti Ti, mình hận cậu...” Nói xong chuyển laptop một cái, trên màn ảnh đột nhiên xuất hiện lão đại công công.

Tựa đề topic thật khiến người rơi mồ hôi: “Vương giả trở về, Ngụy Dịch là duy nhất.” Phía dưới đăng một tấm hình, hơi chóa, pixel cũng không lớn, vừa nhìn đã biết chụp lén. Đầu tóc của Lôi Ti Ti chôn trong ngực anh như một đầu lông xù, cô liền hiểu, là KTV ngày hôm qua —— mấy người trong đoàn nghệ thuật lại si mê thế này.

Lôi Ti Ti có tật giật mình tỉ mỉ xem tấm hình, thở một hơi dài nhẹ nhõm. Hoàn hảo cũng may, lần này mình rốt cuộc không lộ mặt. Cảnh tượng thảm thiết năm đó Lôi Ti Ti bị nhóm “y phục” đuổi gϊếŧ khiến cô bây giờ nhớ lại còn muốn đập đầu vào tường.

Tên khốn kia làm sao lại thích tôi? Mọi người lầm a a a >

Lôi Ti Ti không thể không thừa nhận tấm hình này cực kỳ đẹp, thậm chí có kết cấu và khuynh hướng cảm xúc như bức tranh.

Trong hành lang mờ tối, ánh đèn ảo ảo, chuyển thành ánh sáng mập mờ. Cuối hành lang là người đàn ông dưới vầng sáng nhàn nhạt, trong ngực ôm một cô gái co lại như con mèo nhỏ, anh nhàn nhạt cười, đứng ở nơi đó, giống như một tia sáng.

Lưu Chiêu Chiêu phóng đại hình, thị giác tập trung ở khuôn mặt của Ngụy Dịch. Lôi Ti Ti đố kỵ chết rồi, tại sao phóng đại N lần, trên mặt công công vẫn không tìm ra một chút tỳ vết nào T_T

Sống mũi cao vυ't, đôi môi mỏng mà mềm, khuôn mặt lập thể này —— Lôi Ti Ti nuốt một ngụm nước bọt, đẹp nha... >///

Làm Lôi Ti Ti mất hồn nhất vẫn là ánh mắt của công công. Trong mắt của anh có ánh sáng như sao, có sức hút, đầu độc lòng người giống như tiếng hát uyển chuyển như có như không tràn ngập hồ nước của nàng tiên cá dưới đêm trăng.

Lôi Ti Ti giãy dụa: “Mắt thật là đẹp...” Người khác liều mạng nuốt nước miếng, nước miếng, nhanh chóng đáp trả trên bàn phím của Lưu Chiêu Chiêu.

Lưu Chiêu Chiêu ghét bỏ đẩy cô ra, mặt buồn bực. Người địa cầu ai cũng biết Ngụy Dịch thích cô, đứa bé này cố tình là người từ sao hỏa tới.

Lưu Chiêu Chiêu chuẩn bị nhắc nhở Lôi Ti Ti. Dù sao không làm được bạn gái của hot boy, thì làm bạn của bạn gái hot boy cũng tương đối có mặt mũi.

“Ti Ti, gần quan được ban lộc, cậu phải nắm chặt!”

Lôi Ti Ti ngẩn người một chút: “Làm sao nắm chặt?”

“Nói ví dụ, gạo sống nấu thành cơm...”

Lôi Ti Ti sờ cằm: “Chiêu Chiêu, có ai nói dáng dấp cậu rất giống má mì hay không?”

“Không có!”

Lôi Ti Ti quơ quơ ngón tay: “No no no, mình nói rồi ~”

Lưu Chiêu Chiêu cười: “Ti Ti thân yêu, cậu là người sao?”

Lôi Ti Ti hộc máu: Lưu Chiêu Chiêu cậu thật ác độc! Lưu Chiêu Chiêu tiếp tục giáo dục Lôi Ti Ti.

“Chỉ cần cậu có thể câu được Ngụy Dịch, dù gạo nấu thành bắp rang cũng tùy cậu! Cậu có thể cố gắng chút không?”

Lôi Ti Ti 囧, Chiêu Chiêu thật là càng lúc càng giống mẹ cô —— mẹ Lôi rồi.

Cô gõ cái bàn, mặt buồn bã: “Tại sao cần phải là anh ta? Công công vừa ác vừa đáng ghét, có gì tốt?

Lưu Chiêu Chiêu vỗ bàn: “Bây giờ tìm một người đàn ông đẹp trai không phải gay không ED (liệt dương hoặc dương v*t không đủ độ dài) dễ dàng sao dễ dàng sao? Cậu dám phí của trời?!”

Lôi Ti Ti xin tha: “Không dễ dàng không dễ dàng.” Đầu óc không trong sáng chuyển tới chỗ khác đi.

Công công hẳn không phải là gay, về phần ED...

Lôi Ti Ti không khỏi nhớ lại lúc bơi chung N năm trước. Công công mặc quần bơi bó sát người, chỗ đó, thoạt nhìn rất lớn rất hấp dẫn XD

Lôi Ti Ti lại nghĩ tới “sự kiện kéo khăn tắm” trước đây không lâu, mặt liền đỏ. Nơi đó hơi hồng hồng, bộ dạng thật đáng yêu... >///

Gương mặt Lôi Ti Ti hoàn toàn chín, cô rốt cuộc đang suy nghĩ gì a a a!

Lôi Ti Ti hỗn loạn, đến nỗi không nghe thấy Lưu Chiêu Chiêu thở dài một tiếng: “Nghe nói Nghiêm Vũ Vi đang bới móc đấy. Hôm nay đừng bảo thần tượng đón cậu tan lớp.”

Hôm nay là thứ năm, Lôi Ti Ti có ba tiếng học kinh tế cơ bản, lại còn đến mười giờ tối. Suy nghĩ một chút, Lôi Ti Ti liền vô cùng orz (mệt, than thở).

3h, 3h!

Lệ rơi >

Lôi Ti Ti vừa làm bài tập vừa lên net vừa nghe giảng mới ‘sống sót’ qua 3h khá dài.

Cô hỗn hỗn độn độn đi ra, tìm một vòng: công công đâu?

Mặc dù Lôi Ti Ti không nhỏ, mặc dù những chỗ gần đại học T vẫn còn rất náo nhiệt, nhưng công công kiên trì muốn đón cô tan lớp. Lôi Ti Ti dĩ nhiên thà chết chứ không chịu khuất phục rồi. Nhưng sắc mặt của công công quá kinh khủng, cổ vịt công công mang tới quá ngon, xe của công công rất thư thái... Nói tóm lại, nói tóm lại, liệt nữ Ti Ti cuối cùng nhượng bộ dưới da^ʍ uy của Ngụy công công.

Hôm nay sao lại không đến rồi hả?

Lôi Ti Ti khẽ dựa vào vách tường, gió đêm lành lạnh, thổi vào trái tim hơi trống rỗng của cô.

Công công chợt không tới, cô chợt rất không quen.

Cô rất nhớ cổ vịt kho, nhớ cái đệm mềm nhũn trong xe. Có lẽ càng nhớ, bóng dáng an tĩnh chờ đợi dưới đèn đường.

Giống như, anh luôn đợi ở đó. Chỉ cần cô quay đầu lại, là có thể nhìn thấy.

Lôi Ti Ti vừa nghĩ vừa bấm số điện thoại của Ngụy Dịch.

Reng reng...

Không người nào nghe.

Reng reng...

Không người nào nghe.

Lôi Ti Ti đầy khẩn trương đến lòng bàn tay đổ mồ hôi.

Lòng bàn tay người khác, trong lúc vô tình đã ướt đẫm.

Giống như từ lúc ra đời tới nay, công công với cô đã như hình với bóng. Sống dưới hào quang và bóng ma của họ Ngụy, đã thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cô.

Nếu công công yêu ai, nếu công công kết hôn?

Tại sao chỉ suy nghĩ một chút, cô đã vô cùng không thoải mái?

Lôi Ti Ti buồn bực, nhéo mặt của mình: a a a, cô rốt cuộc đang suy nghĩ gì? Còn muốn bị anh cự tuyệt lần nữa sao? Ngu ngốc.

Công công vẫn không trả lời điện thoại, điện thoại của Chiêu Chiêu nữ vương ngược lại gọi đến.

Bên phía cô rất ồn, cũng may âm lượng của nữ vương thật giống nữ vương: “Cậu mau cút tới đây! Hai người đàn ông này đang đánh nhau!”

Lôi Ti Ti rung một cái, cầm điện thoại ra xa: “Cái —— gì ——?”

Vậy mà Lưu Chiêu Chiêu bíp bíp một tiếng cúp điện thoại, gọn gàng.

Lôi Ti Ti khóc không ra nước mắt: chị hai, em là muốn tới đó! Nhưng chị phải cho em biết là ở đâu chứ T_T

Sau đó điện thoại của Lưu Chiêu Chiêu cũng tiến vào trạng thái không người nào nghe.

Lôi Ti Ti ấm ức, chỉ có thể không mục đích tìm dọc theo đường lớn.

Đánh nhau? Hai người đàn ông này?

Lôi Ti Ti không thể tưởng tượng, buồn bực muốn cào tường: ai có thể nói cho tôi biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì?!

Chẳng lẽ công công thấy việc nghĩa hăng hái làm? Vậy sao lại bảo cô qua?

Lôi Ti Ti nghĩ tới điều gì, mí mắt chợt nhảy lên. Bước chân cô yếu ớt, thiếu chút nữa ngã xuống: công công không phải đã xảy ra chuyện chứ? Lôi Ti Ti liền vội vàng lắc đầu: không thể nào! Gieo họa còn ngàn năm, huống chi công công từng học võ, chỉ có anh khiến người khác gặp chuyện không may, ai có thể khiến anh gặp chuyện không may?

Mặc dù nghĩ như vậy, Lôi Ti Ti vẫn rất sợ. Cô càng chạy càng nhanh, tim đập loạn thình thịch, sắp nhảy ra cổ họng: công công, anh ngàn vạn lần không thể có chuyện!

Khi thấy bóng lưng Ngụy Dịch, Lôi Ti Ti cảm thấy mình sắp mệt lả, toàn thân có cảm giác xụi lơ sau tai nạn.

Bốn góc đều có một chiếc đèn sáng, ánh sáng không tính là sáng ngời. Giữa sân tập, Ngụy Dịch nắm cổ áo Nghiêm Vũ Vi, một tay xách hắn lên cách mặt đất.

Anh khẽ mỉm cười, lông mày cao gầy. Áo sơ mi bị thổi bay lên khuỷu tay, lộ ra cánh tay bắp thịt căng thẳng. Áo sơ mi trên người anh ướt đẫm, toàn thân bốc lên một tầng hơi nước thật mỏng. Hơi nước phản xạ ánh đèn, mang theo vạch nhỏ màu vàng như sợi lông, bao quanh cả người. Loại ánh sáng nhàn nhạt này, lại mang theo góc độ vô cùng sắc bén.

Anh nhếch môi cười một tiếng, tay từ từ buông ra.

Đám người vây xem đã tuôn ra một tiếng thét kinh hãi, rất nhiều người trao đổi ánh mắt vừa hưng phấn vừa kinh sợ.

Lôi Ti Ti đột nhiên trợn to con ngươi. Xong rồi xong rồi, công công nổi điên!

Cô không chút suy nghĩ liền xông ra ngoài.

Thân thể Nghiêm Vũ Vi rơi xuống, mạnh mẽ rơi xuống. Một giọng nói vang lên bên tai Lôi Ti Ti nhịp tim giống như nhịp trống: mau, phải mau!

Đang lúc cô muốn đưa tay tiếp được Nghiêm Vũ Vi, trước mặt bỗng tối sầm, Ngụy Dịch ôm cô tránh qua một bên.

Lúc ngẩng đầu lên lần nữa, Lôi Ti Ti rất lúng túng. Ngụy Dịch chống đỡ hai bên cô, nặng nề thở. Trong mắt của anh có tức giận thật sâu, hơi thở bất bình.

—— hỏng bét, tức giận.

Lôi Ti Ti chưa kịp suy nghĩ nhiều, thân hình Ngụy Dịch chợt trùn xuống, con ngươi chợt co rúc lại. Hơn phân nửa thân thể Nghiêm Vũ Vi đập vào trên người của Ngụy Dịch!

“Phịch” một tiếng vang thật lớn, còn có một tiếng kêu rên đè nén.

Ngụy Dịch rống to: “Lôi Ti Ti! Em làm gì đấy, không muốn sống nữa sao?!”

Lôi Ti Ti rung, ngập ngừng. Chưa từng thấy kẻ bị người ta đánh còn hung dữ như vậy.

“Anh đau không?”

Ngụy Dịch chống người lên, giọng điệu rất dữ: “Hoàn hảo.”

Nghiêm Vũ Vi ôm bụng phát ra một tiếng rêи ɾỉ.

Chết, quên mất trưởng. Lôi Ti Ti vội vàng đỡ Nghiêm Vũ Vi dậy, khẩn trương hỏi: “Học trưởng anh không sao chớ? Thật xin lỗi thật xin lỗi.”

Nghiêm Vũ Vi xoay ánh mắt, trên trán chảy ra tầng mồ hôi mịn. Học trưởng cũng tức giận.

Lôi Ti Ti khóc không ra nước mắt, đây là chuyện gì à? Cô vội vã thọt Ngụy Dịch, nhỏ giọng khuyên: “Công công, nói xin lỗi cũng sẽ không chết. Nói thật xin lỗi là tốt.”

Ngụy Dịch nhìn chằm chằm cô, ánh mắt lóe lóe. Anh nhăn lông mày, khoác tây trang bỏ rơi một bên lên vai. anh cong cong đầu gối, từ trên cao nhìn xuống Lôi Ti Ti.

Thanh âm anh lạnh như băng, gằn từng chữ: “Lôi Ti Ti, anh sẽ.”

Nói xong cũng không quay đầu lại đi mất.

Lôi Ti Ti gấp gáp đuổi theo, lại bị Nghiêm Vũ Vi đè lại. Nghiêm Vũ Vi chỉ chỉ cùi chỏ: “Ti Ti, anh hình như... Gãy xương.”

“Cái gì?!” Lôi Ti Ti cất cao giọng. Ngụy Dịch tên khốn kiếp này! “Học trưởng anh kiên nhẫn một chút, bây giờ chúng ta đến phòng y tế trong trường.”

Ngụy Dịch thân hình dừng một chút, chỉ dừng một chút mà thôi. Sau đó anh tiếp tục đi về phía trước, thân hình tiêu điều.

Bản hiệu phòng y tế của trường học vẫn cực kỳ to. Nhỏ như cảm sốt lớn như mổ bụng, đều là năm chữ: dễ như trở bàn tay. Huống chi Nghiêm Vũ Vi chỉ là hơi gãy xương mà thôi. Bà bác sĩ vô cùng quen loại bệnh này, chốc lát liền làm xong.

Lôi Ti Ti ở một bên không ngừng nói xin lỗi: “Học trưởng thật xin lỗi, công công vốn không phải như thế. Thật là vô cùng thật xin lỗi!”

Nghiêm Vũ Vi cười: “Nói đi nói lại chỉ có hai câu này. Ti Ti, em có mệt hay không?”

Mặt của Lôi Ti Ti hơi đỏ

Nghiêm Vũ Vi như có điều suy nghĩ nhìn cô, khẽ mỉm cười. Nếu cô hiểu lầm, cứ tiếp tục hiểu lầm đi.

Anh vốn định chọc giận Ngụy Dịch đánh hắn. Mặc dù cuối cùng biến thành khổ nhục kế, Nghiêm Vũ Vi vẫn cực kỳ hài lòng đối với kết quả.

Ngụy Dịch thật đúng là bao che khuyết điểm. Mình chỉ nói là “Cô ta ngủ với anh rồi nên mới khăng khăng từ chối tôi?”, anh ta lập tức giận dữ.

Nghiêm Vũ Vi khinh miệt cười: thứ anh ta càng để ý, đoạt lấy lại càng vui?

“Ti Ti, em thích Ngụy Dịch sao?”

Lôi Ti Ti sợ hết hồn, thét chói tai: “Cái gì?!”

“Em thích anh ta chứ?”

“Dĩ nhiên... Không.” Thanh âm Lôi Ti Ti khó chịu. Sáu năm trước có lẽ cô sẽ cho là như vậy, sáu năm sau cô cũng không ngu như vậy.

Có một ngày sáu năm trước, bạn ngồi cùng bàn kiêm hoa khôi của trường chặn Lôi Ti Ti lại.

“Ti Ti, tôi cho cô biết: học trưởng Ngụy Dịch chỉ xem cô là em gái mà thôi, anh ấy căn bản không thích cô.”

“Học kỳ trước học trưởng luôn đánh nhau, cô biết tại sao không?”

“Là vì mẹ anh ấy phát hiện ba anh ấy có con gái riêng, muốn ly hôn. Những chuyện này cô cũng không biết, cô còn nói thích anh ấy?”

“Lần cuối học trưởng đánh nhau, xương tay phải cũng gãy. Ngày đó em gái của anh ấy đi ra ngoài tìm anh, kết quả xảy ra chuyện.”

“Cho nên, Ti Ti à, cô chỉ là vật thay thế. Học trưởng anh nhất định là quá áy náy, mới tốt với cô như vậy. Vì muốn tốt cho cô mới nói cô nghe, đồ ngu ngốc.”

Hoa khôi của trường le lưỡi một cái, xinh đẹp đáng yêu. Lôi Ti Ti ngay lập tức rất không có phong độ tức điên rồi, nói gì cũng không tin. Sau khi tan học cô lảo đảo nghiêng ngã đi tìm Ngụy Dịch, lại bắt gặp hoa khôi của trường đang thổ lộ với anh.

Nghe lén là không đạo đức, Lôi Ti Ti không đạo đức rồi.

“Học trưởng, tại sao anh không thích em? Chẳng lẽ, anh thật thích Ti Ti?”

Ngụy Dịch cười khẽ, có vẻ không chút để ý. Nhịp tim của Lôi Ti Ti như trống đánh, hô hấp cũng cực kỳ cẩn thận.

Yêu thích mình, không thích mình, yêu thích mình, không thích mình, yêu thích mình, không thích...

“Không thích cô ấy.”

Đầu Lôi Ti Ti nổ đùng, thì ra anh thật xem mình là em gái. Cô liền quay đầu chạy, cho nên không nghe thấy nửa câu sau của Ngụy Dịch: “Đối với tôi mà nói, thì không còn gì đáng để thích.”

Nghiêm Vũ Vi hỏi: “Ti Ti, em đang nghĩ cái gì?”

“Thật ngại, em mất hồn rồi.” Lôi Ti Ti ảm đạm. Nguyên tưởng rằng đã sớm chết tâm, kết quả là tà tâm chưa chết.

“Vậy anh thì sao? Em thích anh không?” trong mắt Nghiêm Vũ Vi mỉm cười, nghiêng người qua.