Cha Chồng Điên Cuồng Và Con Dâu Mềm Yếu

Chương 14: Bị công công thao đến không thể xuất tinh

"Tô Thanh, ngươi thật đúng là không thay đổi gì, thói quen tức giận sẽ khóc lóc khi nào mới sửa đổi?"

"Ngươi biết không? Dáng vẻ ngươi khóc còn đẹp hơn bình thường nhiều, không nghĩ tới biểu cảm này còn trông hấp dẫn hơn khi chịu thao, chậc"

"Ta lớn hơn trượng phu của ngươi phải không? Kẹp chặt như thế xem ra chính là còn chưa bị thao mở!"

Khi Lý Hành nói lời này ghé sát tai Tô Thanh, Tô Thanh không nhìn thấy nét mặt của hắn, nhưng cũng có thể nghe ra trong lời nói của gả mang theo chút tàn nhẫn, nhưng không đợi y suy nghĩ nhiều, Lý Hằng đột nhiên quay đầu mạnh mẽ cắn lên bờ môi của y, cắn mạnh đến mức nơi đó chảy ra máu.

Một mùi máu tanh nồng tràn ngập toàn bộ khoang miệng, Tô Thanh đau đớn hít sâu một hơi, quay đầu trái phải liều mạng trốn tránh, "Ưʍ.......... Ngươi thả, ngươi thả ta ra.........."

Y tránh, Lý Hằng càng phải ép hôn, đôi tay rắn chắc siết chặt vòng eo thon gọn của Tô Thanh, đầu lưỡi thô ráp quanh quẩn liếʍ liếʍ đôi môi đang chảy máu, côn ŧᏂịŧ thô to dưới thân không chút khách khí đâm vào hoa huyệt nhỏ hẹp, thô lỗ rút ra cấm vào, tiểu huyệt của Tô Thanh thật sự rất thư thái, vừa ướt vừa hẹp, bao phủ lấy côn ŧᏂịŧ của gả, khiến gả không ngừng nặng nề thở gấp, lực đạo dưới thân cũng không thể khống chế tăng lớn, ba ba ba làm nơi đó vang lên.

Tô Thanh chỉ cảm thấy bờ môi bị cắn rất đau, hạ thân nơi bị cắm cũng rất ngứa, hai loại cảm giác cực đoan nắm kéo, gần như muốn bức điên y!

"Công công.......... Người điểm nhẹ.......... Điểm nhẹ có được hay không.........."

"Không được", Lý Hằng đổ mồ hôi, quỳ xuống chộp lấy hai chân, nâng cao eo hung hăng đâm vào giữa hai chân, "Điểm nhẹ sẽ không có thoải mái như vậy, ưm!"

"A!"

Lần này cắm có chút sâu, đại qυყ đầυ còn lơ đãng lướt qua trên điểm mẫn cảm nào đó bên trong, nổi đau duy nhất của Tô Thanh cũng biến mất, chỉ còn lại cảm giác xuyên thấu linh hồn.

Y rêи ɾỉ kéo căng bắp thịt cả người, bẹn đùi thịt mềm nhanh chóng nhảy lên, huyệt da^ʍ không ngừng chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠ trong suốt, từng cỗ từng cỗ nhiễm ướt toàn trụ của của nam nhân, còn một ít phun lên trên bụng hai người, cảnh tượng mười phần da^ʍ mỹ.

"Không hổ là lẳиɠ ɭơ phát tình, cao trào cũng đến nhanh như vậy.........."

"Là nơi này sao? Vừa rồi ta thao ngươi ở nơi này?", Lý Hằng thử thăm dò đỉnh đỉnh một khối thịt mềm nhô lên bên trong huyệt, sau khi nhìn thấy Tô Thanh đột nhiên trợn to hai mắt, côn ŧᏂịŧ rút ra một chút, di chuyển hông về phía hoa huyệt mạnh mẽ va chạm, hung hăng đâm vào!

"Ưm a! Không muốn không muốn!", toàn thân Tô Thanh run rẩy cào lung tung, thế nhưng không ngăn cản được nam nhân nâng chân của y lên liên tiếp mạnh đâm vào nơi đó, đường hành lang không ngừng bị côn ŧᏂịŧ to dài lấp đầy, thao y mềm nhũn thét lên cũng nhanh đổi giọng!

Lý Hằng rất hài lòng với phản ứng của y, gả cười nói, "Đừng nóng vội, sẽ còn thoải mái hơn nữa."

Chỉ thấy gả bế Tô Thanh đang cao trào phun nước ngồi lên trên thân mình, tay chuyển qua cặp mông vung cao nắm lấy mông thịt mềm mại sung mãn, ôm lấy mông tuyết, hạ thân cử động mạnh mẽ.

Tư thế này nhìn qua có vẻ rất thuận tiện, nhưng Tô Thanh lại phải dang rộng hai chân quỳ gối trên người nam nhân, dùng hết khí lực toàn thân mới có thể ngăn cản mình không cẩn thận ngồi xuống.

Lý Hằng nhìn khuôn mặt nhỏ khóc lóc trong lòng càng thêm ngứa ngáy, gả lại kéo mông nhỏ của Tô Thanh xuống, ngồi thẳng lên áp sát vào người y, nửa người dưới ép chặt vào giữa chân ẩm ướt, càng lúc càng nhanh càng lúc càng nhanh, mỗi lần đều chỉ rút ra một chút rồi nhanh chóng đâm trở về, cắm vào thân thể nhỏ của Tô Thanh điên cuồng trên dưới tán loạn.

"Ô.......... Người chậm một chút.......... Chậm một chút a.........."

Trải qua mấy trăm lần thao kịch liệt như thế, Lý Hằng nhìn đúng cơ hội hất mạnh phần eo lên, lập tức đem đại qυყ đầυ tiến vào cửa huyệt, lần này đâm cực nặng cực sâu, Tô Thanh im lặng há to mồm, ngồi xuống trong nháy mắt dâʍ ɖị©ɧ tuôn trào, toàn bộ đường hành lang bên trong không ngừng chảy nước, y chỉ cảm thấy mị thịt của mình có lẽ đã bị đâm đến lồi ra thành hình dạng qυყ đầυ mượt mà, tận cùng bên trong bên trong thịt mềm mẫn cảm phảng phất cũng có thể cảm nhận được mã nhãn đóng mở.

Lý Hằng ôm thân thể co rút của y cúi đầu hôn núʍ ѵú, bên trong miệng mơ hồ không rõ thở dài, "Nơi này của ngươi có phải chưa từng bị thao đến đi? Ta đi vào liền biết, thật chặt.........."

Hoàn toàn chính xác Lý Vũ cho tới bây giờ không thể thao đến sâu như vậy, nhưng Tô Thanh đã nói không nên lời, y ngồi trên đùi nam nhân run không còn hình dáng, toàn thân trên dưới đều phủ lên một tầng mỏng mồ hôi.

"A.......... A.......... A.......... A.........."

"Nhưng hẳn là còn có thể thao càng sâu hơn.........."

Lý Hằng nhỏ giọng thầm thì, dùng tay đẩy ta hai mảnh huyệt thịt sưng đỏ óng ánh, lộ ra cự vật thô đen cắm ở giữa lỗ nhỏ, ấn qυყ đầυ to tận cùng bên trong miệng, mài trong chốc lát, hơi dùng sức chen vào.

Đại nhục bổng tráng kiện như sắt dần dần hoàn toàn chimg vào, đẩy bụng dưới mịn màng của Tô Thanh lên với một chỗ phình ra rõ rệt.

Lý Hằng híp mắt hưởng thụ bên trong thít chặt nhúc nhích một hồi, hai tay nắm lấy eo Tô Thanh, đại nhục bổng tại tiếp tục nhanh chóng chuyển động bên trong tiểu huyệt, mỗi một lần chọc đều đến đáy, Tô Thanh liền mạnh mẽ run rẩy.

"Đừng đâm.......... Đừng đâm..........", Tô Thanh che lấy bụng nhỏ ô ô khóc, mềm nhũn úp sấp trên vai của gả, "Thật không được.......... Xin người.........."

"Làm sao có thể không thao cho được, trượng phu của ngươi thật là một phế vật!"

Lý Hằng còn đang cao hứng, đương nhiên muốn thao thế nào thì thao, thỉnh thoảng còn bóp đầṳ ѵú Tô Thanh, buộc y kẹp càng chặt, gọi dễ nghe hơn, sau đó gả liền dùng sức thao.

Theo gả mạnh mẽ đâm vào, toàn bộ đều kịch liệt lắc lư, bên ngoài vừa nhìn liền biết bên trong ngay tại xảy ra chuyện gì.