Cha Chồng Điên Cuồng Và Con Dâu Mềm Yếu

Chương 3: Sau khi bị trượng phu thao, công công tiếp tục

Lý Vũ cũng nhanh chóng kết thúc, chờ hắn bắn vào trong thân thể Tô Thanh, Tô Thanh đã vào trạng thái hôn mê, tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng kết hợp dâʍ ŧᏂủy̠ trong suốt bị đẩy ra bên ngoài cơ thể, thấm ướt sàn nhà đen nhánh.

Lúc này cửa tủ thư phòng đột nhiên mở ra, bên trong phòng tối lộ ra, Lý Hằng, nhìn động tác của Lý Vũ không vui nhíu mày, "Nhiều nước như vậy, thật lãng phí"

Lý Vũ hoàn toàn cắm vào sau đó chậm rãi thở phào một hơi, hắn dắt Tô Thanh lên đùi hung hăng va chạm, mới cười quay đầu nhìn vào hai mắt phụ thân, "Yên tâm đi phụ thân, lúc này đây mới chỉ là một phần nhỏ mà thôi, đợi chút nữa người sẽ biết"

"Hừ", Lý Hằng mặt không biểu tình nhướng mày, ánh mắt rơi vào thân thể Tô Thanh trên giường, lúc này Tô Thanh đã hôn mê không biết nam nhân trên thân là người nào.

Lý Vũ cười xấu xa, mặc quần áo tử tế đẩy cửa đi ra ngoài, mà Lý Hằng thì tiến lên........

Bên cạnh Tô Thanh vang lên tiếng xột xoạt cởi y phục, ngay sau đó, một thân thể nóng bỏng mạnh mẽ rơi vào trên người y, Tô Thanh bị nhiệt độ nóng rực làm cho rêи ɾỉ thành tiếng, theo bản năng ôm chặt tấm lưng rộng lớn.

Lý Hằng không nói gì, ngay khi hai tay Tô Thanh ôm lấy trong nháy mắt toàn thân chấn động, hô hấp rơi vào bên tai Tô Thanh nóng rực thêm mấy phần.

"Lẳиɠ ɭơ...... Có phải đã sớm muốn được công công thao......"

Nam nhân phảng phất cười khẽ một tiếng, gả hơi đứng dậy, nheo cặp mắt không chút kiêng kỵ đánh giá thân thể gần như trần trụi của Tô Thanh, núʍ ѵú nhỏ nhỏ đỏ bừng ẩn ẩn có thể nhìn thấy, ga giường miễn cưỡng chỉ có thể che đến đùi, chỉ cần hai bắp đùi trắng như tuyết mở ra thêm một chút, liền có thể trông thấy nơi riêng tư không mặc gì của y.

Nam nhân phía trên một giây sau liền hung hăng hôn xuống, đôi môi nóng ướt trực tiếp rơi vào hai ngọn núi ở giữa, trái phải mài cọ dùng sức mυ"ŧ vào.

Nụ hôn đến nhanh đi cũng nhanh, không có dừng lại trên nhũ hoa quá lâu, mà là một đường hướng xuống, không ngừng mạnh mẽ đi xuống bụng dưới bằng phẳng, mê luyến dùng môi lưỡi cọ xát một hồi, cuối cùng mới dùng bàn tay tách hai đùi Tô Thanh ra, không chút chần chừ hôn lên.

Chuỗi động tác của mam nhân có thể được xưng là nhanh hung ác chuẩn, Tô Thanh chưa kịp lấy lại tinh thần khỏi cảm giác ngượng ngùng bị "Trượng phu" gặm lấy đầṳ ѵú, đã bị đầu lưỡi nóng hổi chui vào bên trong khe hẹp thấm ướt, y ưỡn eo thét lên một tiếng, hai tay run rẩy trực tiếp bắt được đầu tóc nam nhân đang chui giữa hai chân của mình.

Tô Thanh bị động tĩnh mang đến kɧoáı ©ảʍ cho làm cho mơ mơ màng màng tỉnh lại.

"A! Lý Vũ! Không muốn! Không muốn như thế! Đừng chơi nữa!"

Tô Thanh liều mạng lắc đầu muốn đẩy ra loại tra tấn muốn mạng, không nghĩ tới khí lực của nam nhân lớn hơn y rất nhiều, trực tiếp nâng mông thịt trắng nõn lên lơ lửng giữa trời, đầu lưỡi xung mãn dần dần tăng tốc, một bên dùng môi gắt gao chống đỡ bên hai mảnh thịt mềm, một bên hút nước chảy ra từ lỗ nhỏ.

Gả uống say sửa, như thể đó là một loại rượu hảo hạng.

Quá nhiều kɧoáı ©ảʍ dần dần càn quét lý trí Tô Thanh, khóc lóc vặn eo giãy dụa, hai tay không biết nên nắm lấy nơi nào mới có thể làm dịu cảm xúc tê dại, miếng vải đen che kín trước mắt trong lúc vô hình gia tăng trình độ mẫn cảm của cơ thể, hiện tại y cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ có thể cảm nhận môi lưỡi của nam nhân mạnh mẽ nhanh chóng đút vào huyệt thịt mẫn cảm, đầu lưỡi thô ráp thỉnh thoảng thổi qua dươиɠ ѵậŧ đỏ tươi, đến lúc này, Tô Thanh liền run càng thêm lợi hại.

"Ô ô ô...... Xin chàng...... Không được...... Thật muốn chết...... Ách a!"

Tuy nói Lý Vũ trước kia cũng đã khẩu giao, nhưng không có lần nào giống như lần này, động tác của nam nhân từ khi bắt đầu vừa vội vàng vừa sắc tình, chuyên môn chọn nơi mẫn cảm nhất, y càng hô không muốn, nam nhân càng liếʍ hăng say, hạ thể của y đã dính đầy nước bọt của nam nhân, bắp đùi kiều nộn cũng không ngoại lệ.

"Ô ô ô......"

Tô Thanh thút thít, nước mắt dần dần choáng ướt miếng vải đen trước mắt.

"Bảo bối, dễ chịu sao?"

Giọng nói này rõ ràng không phải của Lý Vũ! Âm thanh càng hùng hậu hơn một chút.

"Lý Vũ? Công công?"

Tô Thanh lấy lại tinh thần bắt đầu giãy dụa, khuôn mặt vừa rồi còn đỏ thắm trong nháy mắt trở nên trắng bệch, lại bị Lý Hằng trói hai tay chụp lêи đỉиɦ đầu.

"Đừng nhúc nhích, chỉ cần cảm thụ, ngươi sẽ rất dễ chịu"

Nam nhân bên dưới cũng khẽ cười một tiếng, động tác liếʍ huyệt không ngừng, từ bên trên liếʍ xuống, thuận theo khe hẹp ướŧ áŧ liếʍ sạch sẽ nước chảy ra của Tô Thanh, nhưng Tô Thanh cũng không biết có phải bởi vì quá khẩn trương hay không, từ khi nghe thấy giọng nói của Lý Hằng ngay tại bên tai rất khó tiến vào trạng thái, huyệt đạo cũng khô khốc hơn nhiều.

"Ô...... Ta không muốn...... Không muốn như vậy......"

Tô Thanh càng nghĩ càng tuyệt vọng, y ở dưới thân Lý Hằng khóc thở không ra hơi, mà Lý Hằng ngay lúc này nữa tách hai chân của y, làm ra tư thế vung eo chìm xuống.

"Nếu ngươi đã đến Linh thôn, lựa chọn Chu gia của chúng ta, vậy ngươi sớm muộn cũng phải tiếp nhận hết thảy, đừng khóc, công công cũng sẽ cho ngươi cảm giác thoải mái"

Lý Hằng nhìn Tô Thanh ý vị sâu xa cười cười, qυყ đầυ to lớn ở cửa huyệt nhẹ nhàng xoa hai lần, thế như chẻ tre đính vào, một hơi tiến vào hơn phân nửa.

Tô Thanh lập tức thét chói tai kéo căng thân thể, toàn thân cao thấp run vô cùng lợi hại.