Sư Tôn, Xin Người Thu Lại Dây Đằng

Chương 9-1:

Bầu trời đầy sao, hôm nay Mộ Hề Chi hiếm khi không ngồi đả tọa. Vốn dĩ muốn tu luyện, nhưng hôm nay đầu óc rối bời nên quyết định nghỉ ngơi trước.

Nhưng nằm trên giường cậu lại trằn trọc, cảnh tượng tươi đẹp nhìn thấy trong nam phong quán không thể rời khỏi tâm trí .

Mười tám, mười chín tuổi là độ tuổi tinh lực tràn đầy, nghĩ đến đây, Mộ Hề Chi liền trùm mền bọc lấy mình, bên trong chăn không nhịn được vươn tay trái vào trong áσ ɭóŧ, tới vị trí đầu ngực của mình. Nhẹ nhàng dùng ngón cái kẹp đầṳ ѵú, nhéo một chút "Ưʍ...... " Cảm giác này thật kỳ lạ, nhưng cậu vẫn tiếp tục dùng hai ngón tay xoa bóp, chưa bao giờ cậu thấy núʍ ѵú dưới quần áo đỏ và cứng. .

Mộ Hề Chi buông đầṳ ѵú cứng ngắc ra, lòng bàn tay nhẹ nhàng đặt lên ngực thịt, bắt đầu xoa bóp bộ ngực của mình. Nhưng ngực của cậu không mềm mà là một lớp cơ mỏng, khá đàn hồi và có phần cứng. Trong lòng cậu rất tò mò tại sao Diễm Thanh bị xoa ngực lại cảm thấy sướиɠ như vậy, nhưng chính mình lại không có cảm giác gì cả. Mộ Hề Chi vẻ mặt lãnh đạm, khuôn mặt có chút hồng hồng, phản ánh bất an trong lòng.

Tay phải từ eo bụng của cậu duỗi vào trong quần, chạm vào trụ ngọc của mình, di chuyển lên xuống hai lần, không nhịn được nói: “Ha, thật thoải mái, cứng quá.” Mộ Hề Chi nâng cổ lên, hàng lông mi khẽ run lên nhưng không dám chạm vào nữa, cậu sợ tiết nguyên dương.

"Nguyên dương không thể tiết ra, nó là của sư tôn." Mộ Hề Chi lẩm bẩm nói, nhưng cậu rất muốn thoải mái, vậy nên làm sao bây giờ? Đúng rồi, đem dươиɠ ѵậŧ khóa lại, như vậy sẽ không phải lo lắng về điều đó nữa.

Diệp Kình đã trở về Lăng Tiêu Phong, cảm nhận được đồ đệ của mình vẫn chưa trở về, liền kết nối thần hồn của mình với nhẫn và bám vào nó. Hắn dường như đã quên mất suy nghĩ trong lòng ban ngày của mình, nghiêm túc quan sát mọi hành động của Mộ Hề Chi. Loại chuyện rình coi này nếu đã có một lần, chắc chắn sẽ có ba hoặc bốn lần tiếp theo.

Lúc đầu, Diệp Kình đặt nhận thức của mình lên chiếc nhẫn, ngạc nhiên khi đồ đệ vẫn luôn siêng năng của mình không có đả tọa, nghĩ rằng cuối cùng Mộ Hề Chi cũng muốn nghỉ ngơi một lần. Nhưng hắn không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng tiểu đồ đệ ôm chặt chăn, mặt đỏ bừng nói phải giữ Nguyên Dương cho mình.

Lăng Tiêu Lôi Tôn người trước nay luôn bình tĩnh và trầm lặng, thần sắc đã hoảng loạn cắt liên kết giữa chiếc nhẫn và mình. Diệp Kình không có phát hiện, hắn ngoại trừ kinh ngạc, thế mà lại không có chút phản cảm hay tức giận.

Trong chăn, Mộ Hề Chi dùng thuật pháp tạo ra một sợi dây, cậu duỗi hai tay từ trong qυầи ɭóŧ vào, mò mẫm buộc sợi dây vào phía dưới thân côn ŧᏂịŧ.

Mộ Hề Chi khẽ cắn nhẹ môi dưới, cuối cùng hạ quyết tâm, dùng một tay tách hai môi âʍ ɦộ mập mạp ra, tay kia do dự một lát, sau đó đột nhiên ấn xuống âm đế nhỏ hơi lộ ra ngoài, thử thăm dò xoa nhẹ lên.

"Ư a... như vậy, sướиɠ quá, có thể thoải mái như vậy sao?" Mộ Hề Chi thở dốc.

"Hmm...âʍ ѵậŧ bị cọ xát...ha... muốn xoa nó nhanh hơn..."

Mộ Hề Chi xoa âʍ ѵậŧ của mình, không phải véo như tiểu quan trong quán, chỉ cần xoa cũng đã khiến cậu chịu không nổi. Cậu không ngừng tăng tốc độ xoa, ánh mắt mê lý, rêи ɾỉ lung tung.

Một lúc sau, dưới chăn toàn thân cậu run rẩy, hô hấp bắt đầu trở nên dồn dập, eo ưỡn lên hình vòng cung, hai chân kẹp lấy cánh tay mình, kɧoáı ©ảʍ sắp đạt đến đỉnh điểm.

"Muốn...Muốn ra..."

Quả nhiên, âʍ ѵậŧ của Mộ Hề Chi đạt đến cao trào trong hai cái vuốt ve, phun ra một dòng dâʍ ɖị©ɧ âʍ đa͙σ, làm ướt một mảnh vải nhỏ dưới mông.

Trên người Mộ Hề Chi xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, cậu nhắm mắt muốn giảm bớt cảm giác tê dại do cực khoái mang lại, sau đó dùng linh lực phân tán sợi dây. Một tay lật chăn lên, nhanh chóng thay quần áo.

Một luồng hơi nóng từ dưới chăn ập vào trước mặt, lại còn tràn ngập một mùi hương dâʍ ɖu͙© nhàn nhạt, có chút thơm, nếu có nam nhân khác ở đây, chỉ cần ngửi thấy mùi hương, chỉ sợ sẽ ngay lập tức cương cứng muốn đem người trên giường thao mạnh.

Đêm nay không thể ở trong khách điếm này, Mộ Hề Chi ném chăn với khăn trải giường và qυầи ɭóŧ bẩn đã thay vào nhẫn trữ vật, chỉ để lại một nén bạc trên bàn rồi từ cửa sổ ngự kiếm phi hành mà đi.

Đến nơi hoang vu khác, Mộ Hề Chi lấy khăn trải giường và qυầи ɭóŧ trong khách điếm ra, ném chúng vào một quả cầu lửa rồi đốt cháy. Sau đó, lại tìm được một hồ nước, để tắm .

Lúc Mộ Hề Chi trồi lên khỏi mặt nước, cậu dùng một tay che mặt, cậu thực sự... thực sự đã sờ mó âʍ ѵậŧ của mình, còn xoa nó đến phun nước, thật xấu hổ... Dâʍ đãиɠ như thế... sao có thể như vậy...

Cậu hết lần này đến lần khác tự an ủi chính mình rằng đây là luyện tập chuẩn bị cho việc Diệp Kình bị trúng độc trong tương lai. Sau khi ngâm mình trong làn nước lạnh của mùa hè, cuối cùng cũng bình tĩnh lại tâm trí khi trời gần sáng.

Dùng linh lực hong khô quần áo, Mộ Hề Chi bước lên phi kiếm, dùng cực nhanh bay về tông môn.

Mộ Hề Chi không trực tiếp về Lăng Tiêu Phong mà đi đến võ đài Huyền Thiên Tông. Cậu muốn phát tiết cổ khí trong lòng ra ngoài, mà nơi này vừa hay cũng có thể giúp trau dồi kiếm chiêu.

Trong tông môn có rất nhiều loại võ đài, một loại là võ đài sinh tử dùng để giải quyết mối hận thù, hai là võ đài cùng đẳng cấp. Võ đài ở Diễn Võ Đường, mỗi ngày đều có chấp sự Hóa Thần ky chân quân canh giữ ở đó.

Từ Trúc Cơ đến Nguyên Anh đều có cấp bậc võ đài tương ứng. Mỗi lần có người muốn đến khiêu chiến, đều phải yêu cầu báo danh trước, đóng góp năm điểm cống hiến cho tông môn. Chỉ cần ngươi cho rằng mình đủ mạnh, ngươi liền có thể chọn người để luận bàn, đủ điểm thì dừng không được gây tổn hại đến tính mạng hay căn cốt của người kia.