Chương 21: Gia sư
Phong Linh Hiểu nội thương rơi lệ mà thoát mạng, trái tim bị kinh hách thật lâu chưa bình phục lại được.Hôm nay xảy ra một loạt chuyện thật là làm cô chưa thể thích ứng ngay được……
Từ chuyện account phụ của Tố Dạ Mặc Anh, đến cặp vợ chồng JP – Ám Vô Thương, không chuyện nào mà không làm cô suýt hộc máu.
Trên thế gian có nhiều người JQ đến vậy sao, còn để cô liên tiếp gặp phải nữa chứ….. Chẳng lẽ RP đại thần không muốn để cô sống yên nên cố ý chỉnh cô sao? T_T
Thế là, đến cả trò chơi trực tuyến yêu dấu cô cũng không thèm bận tâm, run run tắt nguồn điện, bò lên giường ngủ thật sớm.
Sau đó mấy người bạn cùng phòng lục tục trở về, thấy cô có hành vi khác thường, liền thân thiết hỏi vài câu, cô cũng chỉ nói qua loa một câu rằng “Không thoải mái” rồi kéo chăn trùm kín đầu, làm bộ ngủ.
Đám bạn cùng phòng cũng không để ý đến cô nữa, Phong Linh Hiểu cứ lăn qua lộn lại trên giường một hồi, trong lòng không ngừng mặc niệm “Quên đi, quên đi……” để gϊếŧ thời gian. Cứ như vậy, rốt cục cô trong tình trạng tâm tình rối rắm đã mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ.
Kết quả hơn sáu giờ sáng ngày hôm sau, đồng hồ sinh học của Phong Linh Hiểu liền đúng giờ thức dậy.
Phong Linh Hiểu dụi mắt mông lung buồn ngủ từ trên giường ngồi dậy. Nhìn ra ngoài cửa sổ, trời còn chưa sáng hắn, mấy đứa bạn cùng phòng vẫn đang vi vu ngủ……
Có phải cô đã dậy sớm quá rồi không? Còn đã đồng ý hôm nay……. Phong Linh Hiểu có chút ảo não vò vò tóc, khoảnh khắc đứng dậy xuống giường kia, động tác liền cứng lại.
Còn đã đồng ý hôm nay làm gì?
Trong đầu nhanh chóng hiện lên một màn đã xảy ra ngày hôm qua, sau đó trong lòng Phong Linh Hiểu quát to một tiếng.
“Không ổn”!
Không xong rồi! Hôm qua hình như cô đã đồng ý với người nào đó trong vòng một ngày phải làm sáng tỏ tin đồn kia…… Đáng tiếc ngày hôm qua cô lại bị hai JP kia làm cho nội thương, lại quăng chuyện quan trọng như vậy ra sau đầu!
Chuyện lớn không ổn!
Nghĩ đến đây, chút ít buồn ngủ vốn còn sót lại liền tan thành mây khói.
Phong Linh Hiểu vội vã xuống giường, luống cuống tay chân sắp xếp lại giường, sau đó thu dọn đồ đạc của mình. Cũng không quan tâm mấy đứa bạn cùng phòng còn đang ngủ, Phong Linh Hiểu cứ như vậy kéo vali hành lý nặng nề, giẫm lên bóng ngược do tia nắng ban mai yên tĩnh chiếu xuống, nhanh nhẹn như đang trốn mà ra khỏi đại học A, ngồi xe đường dài về nhà……
Hiển nhiên ngày hôm qua Tư Không Tố cùng cô đều quên một việc.
Ngày hôm qua, thật ra là ngày cuối cùng của học kỳ này. Mà hôm nay, chính là ngày bắt đầu nghỉ hè, cô có thể danh chính ngôn thuận về nhà!– Đây là sự thật mà lúc Phong Linh Hiểu vừa thức dậy mới nhớ tới.
Phong Linh Hiểu bình yên vô sự ngồi trên xe đường dài thở phào một hơi, cô lau mồ hôi trên trán, trong lòng thầm may mắn vì mình tránh được một kiếp.
Về phần Tư Không Tố gì gì đó, học kỳ sau gặp lại đi ha ha ha~
Đến lúc đó, có lẽ anh ta đã quên “Sự kiện tin đồn” này rồi ……
Nghĩ đến đây, Phong Linh Hiểu kiềm lòng không được mà che miệng cười trộm.
Chú tài xế nhìn vào kính chiếu hậu thấy như vậy thì lắc đầu, phát ra một tiếng thở dài đồng cảm: “Aizz…… Những cô gái trẻ bây giờ a, thất tình cũng vẫn cố gắng gượng cười…… Muốn khóc thì khóc ra đi, cười đến cả khuôn mặt đều co giật, vất vả chịu đựng thật là đáng thương……” I
Sau khi nghe thấy câu kia, Phong Linh Hiểu thật sự co giật: “……= =”
******
Đến khi Phong Linh Hiểu kéo hành lý về được nhà, thì thấy một cảnh tượng thế này.
Trần cùng sàn nhà đều bị đập đến không còn nhìn ra hình dạng gì, trên tường thì tích đầy những chấm sơn tròn tròn, còn phòng của cô thì đã bị tất cả đồ điện trong nhà chất đầy hết, căn bản là không đi vào được. Trừ phòng của cha mẹ ra, cả ngôi nhà quả thực……
Không thể cho người ở = =
Nếu không phải thấy mẹ mình từ trong phòng đi ra chắc cô còn tưởng mình đã xuyên qua hành tinh khác rổi chứ.
Phong Linh Hiểu vội vàng đi tới phía trước: “…… Mẹ, có chuyện gì vậy?”
“Linh Hiểu, con đã về rổi à.” Bà Phong cười đến mặt mũi đều cong lên, lại không phải vui sướиɠ vì gặp lại con gái xa cách lâu ngày mà là, “Me với ba con tính nhân dịp nghỉ mà sửa chữa nhà. Con xem, đã làm được mấy cái linh tinh rồi……”
Bà Phong hưng phấn mà bắt đầu léo nhéo nói liên miên, dường như đã hoàn toàn không để ý tới Phong Linh Hiểu đang ở một bên.
Phong Linh Hiểu giật giật môi, thật vất vả mới đợi được lúc bà Phong tạm dừng mà chen vào kẽ hở nói: “Mẹ, phòng của con đều bị chất đồ đạc vào hết rồi…… Vậy, buổi tối con phải ngủ ở đâu?”
“Ai nha! Đúng rồi!” Lúc này bà Phong mới giật mình hô một tiếng, sau đó cười tủm tỉm giải thích, “Là như vầy, mẹ với ba con đã thương lượng rồi. Công ty ba con có một vị đồng nghiệp bằng lòng cho con chuyển đến nhà cô ấy ở tạm đến khi nhà chúng ta sửa sang xong. Vừa vặn cô ấy muốn mời một gia sư cho con trai mình, ba con đã nói con cũng vừa vặn được nghỉ, không bằng để con làm gia sư cho con trai cô ấy, xem như cảm ơn cô ấy cho ở nhờ vậỵ……”
Mắt phải của Phong Linh Hiểu bỗng giật mạnh:”……Rồi sao nữa?”
“Cho nên chúng ta nhất trí quyết định, trước mắt kỳ nghỉ hè này con cứ chuyển đến chỗ đồng nghiệp của ba con ở tạm đã, nhân tiện làm gỉa sư cho con trai cô ấy luôn.” Bà Phong cười tủm tìm nói.
“……” Nhìn ánh mắt mẹ già nhà mình tràn đầy ý cười, Phong Linh Hiểu đột nhiên có loại cảm giác bị bán đi ……
Càng hơn nữa chính là, vì nguyên nhân bà Phong viện lý do “Phải coi nhà cho nên không đi cùng được” mà Phong Linh Hiểu đã bị “Bán đi” còn phải cầm tờ giấy nhỏ viết địa chỉ “Người mua”, tự mình dẫn xác đến. = =
May là nhà đồng nghiệp của ông Phong cũng không khó tìm, chỉ cần 15 phút Phong Lỉnh Hiểu đã tới được địa chỉ chính xác rồi.
Ra đón cô là một dì hòa ái chừng bốn mươi tuổi.
Dì ấy tự xưng họ La, bảo Phong Linh Hiểu về sau cứ gọi là dì La được rồi.
Qua giới thiệu của dì ấy, cô biết được chồng dì La mất sớm, chỉ còn lại một con trai và một con gái sống cùng dì. Nghe đến đó, Phong Linh Hiểu không khỏi sinh ra vài phần đồng tình với dì La.
Thế nhưng, khi nghe thấy dì La giới thiệu tên con trai mình, cô đã không thể bình tĩnh được.
Bởi vì dì La chỉ vào bức ảnh trên bàn trà nhà dì, trong đó là một Shouta [1] đang cười đến nghiến răng chịu đựng, ở giữa hàm răng lại trống không thành một cái động lớn, cười nói với Phong Linh Hiểu: “Đây chính là con trai dì, Thẩm Chính Thái [2]. Hình này chụp khi nó còn bé, ha ha, đáng yêu không?”
[1] Shouta: từ dùng để chỉ những bé trai (hoặc thiếu niên) có ngoại hình ngây thơ.
[2] Chính Thái = Shouta (Shouta tiếng Nhật còn chính thái là tiếngTrung).
Phong Linh Hiểu càng dữ dội hơn, Thẩm Chính Thái?
“…… Không lẽ em gái cậu ấy gọi là Loli ạ? ” Phong Linh Hiểu thuận miệng hỏi đùa một câu. Mà ánh mắt của cô vẫn dừng lại trên ảnh chụp của Shouta kia, vì sao, cô luôn cảm thấy Chính Thái trong bức ảnh này có điểm nhìn quen mắt a
Ai ngờ giây tiếp theo, ánh mắt dì La sáng ngời, kinh hỉ lên tiêng: “Sao con biết vậy? “
Phong Linh Hiểu đầy vạch đen. = = II
Thì ra em gái của Thẩm Chính Thái thật sự gọi là “Loli”, có điều là Thẩm Lạc Lê……
Dì La đưa Phong Linh Hiểu đến phòng dành cho khách, giúp cô đặt hành lý ổn thỏa, vừa cười vừa nói: “Tháng này, phải ủy khuất cho Linh Hiểu ở đây rồi. Chính Thái nó biết hôm nay anh họ nó về, cho nên sáng sớm đã làm ầm ĩ đòi đến nhà anh họ, có lẽ ngày mai mới về, còn việc học kèm, tính sau vậy.” Dì lại chỉ chỉ máy tính trên bàn, “Nếu con buồn thì bật máy tính lên chơi, cứ xem ở đây như nhà mình là được.”
Phong Linh Hiểu vội vàng xua tay, cười nói: “Không ủy khuất không ủy khuất, dì La chịu cho con ở nhờ, con vui mừng còn không kịp, làm sao cảm thấy ủy khuất được chứ? “
“Ôi, Linh Hiểu thật sự là bé ngoan, nếu Chính Thái cùng Lạc Lê nhà dì cũng biết nghe lờỉ như vậy thì tốt rồi…… ” Dì La thì thào lẩm bẩm.
Phong Linh Hiểu: “……==” Được rồi, cô thật sự không phải người vong ân phụ nghĩa…… Nhưng mà cô vừa nghe thấy tên “Shouta” cùng “Loli” liền không nhịn được mà muốn cười a……TAT sao dì La lại đặt tên kỳ quái như vậy cho con trai, con gái mình chứ? Đây không phải sẽ thành trò cười sao?
“Nga, xem dì này, lại nói năng lung tung rồi……” Dì La thấy Phong Linh Hiểu nhìn mình không chớp mắt, đột nhiên tỉnh táo lại, có chút ngượng ngùng cười cười, “Dì không quấy rầy con nữa, Linh Hiểu nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
“Dạ, con biết rồi, cám ơn dì La.”
Sau khi tiễn bước dì La, Phong Linh Hiểu đóng cửa lại.
Ngay khi xoay người, ánh mắt Phong Linh Hiểu liền tỏa sáng mà bổ nhào vào máy tính.
Máy tính ơi máy tính ~
Rốt cục vào lúc cô còn sống đã có thể nhìn thấy nó……>o
Cô còn tưởng rằng, cả kỳ nghỉ hè này cũng không thể chạm vào máy tính được chứ……Bây giờ đã có được lý do để quang minh chính đại lên mạng chơi trò chơi, có thể không cảm động đến “Lệ nóng doanh tròng” sao?
Mở máy tính lên, Phong Linh Hiểu càng thêm ngạc nhiên vui mừng vì phát hiện ra trong máy tính đã cài đặt sẵn trò chơi 《Huyễn Kiếm Giang Hồ 》 rồi!
Không lẽ Shouta hoặc Loli nhà này, cũng là người chơi của 《Huyễn Kiếm Giang Hồ》?
Bất qụá Phong Linh Hiểu cũng không suy nghĩ nhiều về vấn đề vô vị này.
Sau khỉ đăng nhập vào trò chơi, việc làm trước tiên của cô chính là–
Kiểm tra xem Tố Dạ Mặc Ảnh có ở trên mạng hay không!
Lúc Phong Linh Hiểu thấy tên của Tố Dạ Mặc Ảnh xám xịt, không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi.
May thật may thật, tên vô sỉ kia không có lên.
Tình trạng kháng địch cũng được xua tan theo, cô không cần hao tổn thần kinh suy nghĩ biện pháp ứng phó với tên này rồi……
Điều khiển thiếu nữ áo đen đi lại ở vùng ngoại ô, bất tri bất giác đi tới Kính Nguyệt Hồ được mệnh danh là “Nhân gian tiên cảnh” trong trò chơi.
Kính Nguyệt Hồ là khu vực chuyên luyện cấp của người chơi cấp 60-70, lại nhờ vào cảnh sắc mộng ảo đã được những người chơi bình chọn là một trong những khu vực xinh đẹp nhất của trò chơi, vì vậy mà trở thành thắng cảnh để các cặp tình nhân hẹn hò.
Phong Linh Hiểu điều khiển thiếu nữ áo đen đi đến bên hồ, bất tri bất giác bị cảnh sắc chung quanh hấp dẫn, tay điểu khiển chuột cũng ngừng lại. Cuối cùng, thiếu nữ áo đen giống như có ý định đi đến bên hồ rồi dừng lại, ngơ ngác nhìn mặt hồ. Mặt hồ sáng trong như gương phản chiếu bóng của thiếu nữ, lộ ra vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng cô đơn.
Phong Linh Hiểu không khỏi phát ra một tiếng tán thưởng.
Trước kia đến nơi này, không phải vì nhiệm vụ thì là gϊếŧ quái, cho tới bây giờ cũng chưa từng dừng lại để thưởng thức cảnh sắc nơi này.
Cô thế mà chưa bao giờ biết, Kính Nguyệt Hồ lại xinh đẹp như vậy.
Thế nhưng tâm tình tốt của cô rất nhanh đã vì hai người đang đến mà biến mất không còn chút tung tích.
Hồ nước đột nhiên phản chiếu ra thêm hai cái bóng khác, một nam một nữ. Cô nhận ra một ngườỉ trong đó chính là Hàn Thủy Thiển Thiển từng ở trên kênh Thế giới dùng ác ngôn nhắm thẳng vào cô!
Một ngườỉ chơi nam khác có ID gọi là “Hứa Em Cả Đờỉ Tình Sầu” cô cũng không quen biết, cái tên này cô chưa từng nghe qua. Cô có thể xác định, người này ở máy chủ này cũng không nổi danh lắm. Nhưng trang bị ánh vàng lòe lòe trên người hắn lại hấp dẫn ánh mắt cô!
Bộ đồ Phong thần!
《Huyễn Kiếm Giang Hồ 》 vừa tung ra bộ đồ cấp thần, trong trò chơi tạm thời không có chỗ nào có thể nhặt được bộ trang bị này.
Nói cách khác, bộ trang bị này chỉ có thể dùng tiền mua ở RMB Thương Thành. Mà bộ trang bị này tuy đã trải qua mấy lẩn điều chỉnh giá, nhưng vẫn đang cao tới 999 RMB!
Phong Linh Hiểu rất là xem thường liếc Hàn Thủy Thiển Thiển cùng người chơi nam bên cạnh cô ta một cái.
Lại là một người chơi dùng RMB tiêu tiền như nước……
Cô còn ngạc nhiên người như Hàn Thủy Thiển Thiển sao lại tìm một tên con trai không nổi danh gì, hóa ra là muốn gần kẻ có tiền a……
Phong Linh Hiểu hoàn toàn xem hai người Hàn Thủy Thiển Thiển như không khí, khi đang định rời khỏi, lại thấy Hàn Thủy Thiển Thiển lên tiếng trên kênh Lân cận.
【Lân cận】[Hàn Thủy Thiển Thiển]: chị Linh Phong……còn đó không?
【Lân cận】[Hàn Thủy Thiển Thiển]: Chuyện lần trước, là em không đúng. Em biết sai rồi, chị có thể tha thứ cho em hay không?
Giong điệu của Hàn Thủy Thiển Thiển tha thiết đáng thương, còn kèm theo vài phần ý cầu xin. Giống như nếu Phong Linh Hiểu khổng đồng ý với cô ta thì cô sẽ trở thành kẻ tội ác tày trời vậy.
Nhưng loại hành vi này rơi vào mắt Phong Linh Hiểu, lại trở nên vô cùng giả mù sa mưa (giả dối).
Phong Linh Hiển đối với hành vi của Hàn Thủy Thiển Thiển chỉ cười nhạt, cô cũng không tính để ý tới hai người kia. Điều khiển thiếu nữ áo đen vòng qua Hàn Thủy Thiển Thiển, lúc sắp rời đi thì.
Kênh Trò chuyện riêng lại bị người chơi nam gọi là “Hứa Em Cả Đời Tình Sầu” kia làm sáng lên
【Trò chuyện riêng】[Hứa Em Cả Đời Tình Sầu]: Lưu Bích Đề, cô có chừng có mực chút đi, đừng quá đáng như vậy!