Đại Tiểu Thư Nàng Bất Cầu Tiến Tới

Chương 21: Trung gian kiếm lời riêng?

Lễ tắm ba ngày đôi bé trai song sinh của Cố thị, tất cả mọi người đều bị Tần lão thái thái gọi lại đây xem lễ, để biểu đạt sự coi trọng.

Trên thực tế, có thể tới tham dự cũng chỉ có người trong nhà, ai bảo đôi song sinh này tới không hợp thời cơ chứ.

Tần Lưu Tây là chơi giờ dây thun mà đến, thời điểm vào cửa còn ngáp một cái, bộ dáng nhàn tản kia, khiến cho một phòng người đứng xem lễ đều ào ào nhìn qua, trong mắt lạ lùng.

Hôm qua vị đại tỷ tỷ (đại tiểu thư) này thật sự là uy phong, thoạt nhìn có vẻ không dễ chọc.

Tần Lưu Tây quét ngang một vòng, tầm mắt xẹt qua trên người mỗi người, tốt rồi, váy áo thô đã qua vài lần giặt, hoa vải cài đầu, cũng không thấy có dấu hiệu không khỏe, nhìn đi, khi gặp khốn cảnh, khốn cảnh sẽ làm ngươi nhanh chóng thích ứng.

Tầm mắt của cô dừng trên người Vạn di nương, cùng với cục bột nhỏ có cặp mắt đào hoa, chớp mắt một cái, đuôi lông mày nhẹ động.

Người đẹp vì lụa là không sai, nhưng thật ra có chút người, sinh ra chính là tuyệt sắc, chẳng sợ vải thô đơn giản, cũng khó giấu dung nhan tuyệt mỹ.

Người mẹ đẻ của cô chính là như thế, rõ ràng giống như mọi người cùng nhau mặc vải thô sờn cũ, một đầu tóc đen thậm chí chỉ dùng một sợi dây vải đỏ tùy ý cột lại, thiếu đi phần diễm lệ, lại nhiều thêm vài phần dịu dàng thuần khiết, như cũ đẹp đến động lòng người.

Mỹ nhân cảnh đẹp ý vui, Tần Lưu Tây thừa nhận.

Vạn di nương va vào ánh mắt của nữ nhi, kiêu ngạo thẳng lưng ưỡn ngực, bộ dạng đắc ý lão nương đẹp nhất thiên hạ!

Mà cùng một mẹ sinh ra với Tần Lưu Tây, Tần Minh Thuần cũng ưỡn ưỡn bộ ngực nhỏ, ánh mắt trong veo.

Tần Lưu Tây dời đi tầm mắt.

Tần Minh Thuần như cọng bún thiu gục xuống, nhẹ nhàng túm lấy làn váy của Vạn di nương, có chút ủy khuất nho nhỏ.

Mà mấy tiểu cô nương còn lại là im lặng nhìn xiêm y trên người Tần Lưu Tây, đôi mắt ửng đỏ, cũng không kém bao nhiêu tuổi, quần áo của tỷ ấy sao không quyên cho mình một hai bộ chứ?

Vương thị đỡ Tần lão thái thái tiến vào, Tạ thị tiến lên, liếc mắt một cái liền nhìn thấy trên đầu nàng ấy đang vấn trâm ngọc như ý, mặt lập tức biến sắc.

Hôm qua mẫu thân mới đưa cho nàng ta một túi tiền, hôm nay trên đầu nàng ta nhiều thêm một cây ngọc trâm, Vương Yến Như này, còn nói không tư tâm, đấy không phải là ở giữa kiếm tiền riêng à!

Khi xét nhà, mọi người như thế nào tới, Tạ thị trong lòng rõ ràng, liền hôm qua, Vương thị còn dùng vải bố quấn tóc kìa, hôm nay liền đổi trâm ngọc, không phải mua về thì là từ trên trời rớt xuống chắc?

Tạ thị không chút suy nghĩ liền mở miệng, ngữ khí chất vấn: “Trên đầu đại tẩu, cây ngọc trâm này thật ra độc đáo, từ trước tới giờ còn chưa thấy qua.”

Xoẹt xoẹt xoẹt!

Tầm mắt mọi người đều dừng lại trên đầu Vương thị, ánh mắt lập lòe.

Từ đâu ra?

Mua mới?

Các nàng đâu?

Vương thị mặt không đổi sắc, nói: “Ngươi trái lại thật tinh mắt, đây là Tây Nhi hiếu kính cái người mẫu thân là ta đây!”

Ý tứ là, có bản lĩnh sao ngươi không kêu nữ nhi ngươi hiếu kính?

Nàng nhìn về phía Tần Lưu Tây, ánh mắt ấm áp, cũng thật kỳ lạ, từ sau khi nhận được cây trâm này, nghe lời Tần Lưu Tây nói, mấy ngày nay khó ngủ nhưng hôm qua nàng được một đêm yên giấc, thế cho nên sáng nay sắc mặt cũng hồng nhuận lên rất nhiều.

Tầm mắt Tần Lưu Tây xẹt qua cung con cái của nàng ấy, rũ mắt, đầu ngón tay xoa xoa một chút.

Tạ thị nao nao, nhìn thoáng qua Tần Lưu Tây, lại nhìn Vạn di nương, cười ha hả: “Tây nha đầu kia thật ra có chút bên nặng bên khinh, Vạn di nương còn không có đâu.”

Tần Lưu Tây nhìn về phía Vạn di nương, người sau lên tinh thần, không thể hiểu được nói: “Ta không có không phải rất bình thường sao, phu nhân là thê, ta là thϊếp, ta so được với nàng ấy à?”

Tạ thị: “…….”

Đã quên đây là con khờ.

“Đủ người rồi, bắt đầu đi.” Tần lão thái thái nhàn nhạt phân phó một câu.

Đinh ma ma liền kêu Cúc Nhi và bà vυ' ôm hai đứa bé tiến vào, bà đỡ liền thắp nhang bố trí nghi thức, rất nhanh đón lấy đứa bé, bắt đầu xướng lên lời chúc cát tường cho bé.

Phù phù.

Tần lão thái thái dẫn đầu ném hai vỏ bạc vào, bà đỡ vui rạo rực, xướng câu cát tường không cần lo lắng tiền bạc.

Những người lớn còn lại, hoặc nhiều hoặc ít cũng ném một ít đồng tiền.

Tong!

Hai thỏi tiểu nguyên bảo bỏ vào bồn gỗ, mọi người sững sờ, nhiêu đây cũng mười lượng đi, nàng ấy có tiền như vậy?

Tần Lưu Tây rút tay thả nguyên bảo về, trong lúc mọi người còn đỏ mắt nhìn chăm chú, nhấc chân đi ra ngoài.

( Hết chương )