Cậu và Kỳ Tuân dành cho nhau một nụ hôn thật sâu, cả người tê dại, gần như muốn mềm nhũn ngã xuống đất, giống như là uống rượu cao độ, tất cả thần kinh đều tê liệt.
Trình Viễn Sầm cảm thấy kỹ năng hôn của Kỳ Tuân quá lợi hại, tấn công nhanh như một con dã thú muốn nuốt sống cậu, nhưng lại khống chế lực rất vừa phải, luôn khiến cậu say mê trong đó, sẽ không làm cậu sợ hãi bỏ chạy.
"Ưm… Sờ vυ' em đi....
Người yêu trước mắt có đôi mắt mê ly, nắm tay hắn phủ lên vυ', dáng vẻ nứиɠ tình khó nhịn khiến người ta muốn lập tức yêu thương.
Kỳ Tuân cách áo sơ mi ngậm núʍ ѵú cậu bú liên tục, tay kia ấn lại vuốt ve ra ngoài, nhanh chóng nghe thấy cậu thở dốc như muốn tan thành nước.
Qυầи ɭóŧ Trình Viễn Sầm đã ướt đẫm, kẽ thịt không ngừng rỉ nước, cậu ôm lấy vai Kỳ Tuân, cởϊ qυầи, dạng chân lộ ra khe l*и, thở dốc: “Đút ©ôи ŧɧịt̠ vào đi anh, em ngứa l*и quá..."
Nghe vậy, Kỳ Tuân cắm ngón tay vào đùa giỡn, hôn yết hầu và môi của cậu.
Cái l*и nứиɠ đói khát bú nuốt ngón tay, phát ra tiếng nước lép nhép, bụng dưới nổi lên một trận tê dại.
Trình Viễn Sầm bị ngón tay cắm vào, nhưng cậu nhìn về xuống ©ôи ŧɧịt̠ dưới háng của Kỳ Tuân, nhịn không được đưa tay sờ lên, nhanh chóng đã bị bóp cổ tay dừng lại, đành phải ấm ức nói: “Đừng dùng ngón tay, em muốn anh đút cái này vào trong em cơ.”
Kỳ Tuân không cho cậu có cơ hội sờ ©ôи ŧɧịt̠ mình, ngón tay đè lên chỗ mẫn cảm, nhanh chóng làm cho cậu bắn ra, mất hết sức lực.
Trình Viễn Sầm ngã vào lòng Kỳ Tuân thở dốc, cậu đã bắn nhưng vẫn chưa thỏa mãn, trước kia đều là bị bạn trai cũ đυ. bắn vào l*и, nhưng từ sau khi quen đối tượng Kỳ Tuân này không phải là bị ngón tay cắm vào thì sẽ bị liếʍ bắn, căn bản chưa từng nếm qua mùi ©ôи ŧɧịt̠ của hắn là như thế nào.
Đừng nói bị cắm vào, cậu có muốn chạm vào ©ôи ŧɧịt̠ của Kỳ Tuân cũng không thể, mỗi lần đều bị nghiêm túc từ chối, tuy nhìn ra ©ôи ŧɧịt̠ của hắn rất lớn, nhưng lại không sờ vào được, thậm chí rất ít khi thấy Kỳ Tuân bắn ra.
Không, tại sao cậu lại nói về bạn trai của mình như vậy chứ?
Nhớ lúc trước, cậu cũng để ý đến sự đẹp trai của Kỳ Tuân, hao hết tâm tư theo đuổi anh nửa năm mới được.
Kết quả đã yêu đương gần một năm, tuy Kỳ Tuân sẵn sàng chạm vào cậu, nhưng lại không đυ. cậu, không để lộ ©ôи ŧɧịt̠ mình ra trước mặt cậu, nhưng nếu có lộ thì cùng lắm chỉ để lộ cơ bụng cường tráng của anh mà thôi.
Càng nghĩ càng không công bằng, trên đường bị Kỳ Tuân bế vào phòng tắm, Trình Viễn Sầm muốn đưa tay sờ ©ôи ŧɧịt̠ của hắn, lại bị đè tay lại, nhịn không được mắng: “Vậy em dùng miệng làm cho anh ra đi.”
Giọng của Kỳ Tuân rất lạnh, gần như nghe không ra cảm xúc, khoảng cách gần như vậy, thậm chí không cảm giác được du͙© vọиɠ tìиɧ ɖu͙© của hắn, cũng nhìn không ra là hắn đang cương cứng.
Trình Viễn Sầm buồn bực: “Kỳ Tuân, chúng ta là tình nhân mà, làm chuyện này thì có sao đâu, anh Ưʍ...."
Còn nữa, chỉ cần hắn bắt đầu giảng đạo lý, Kỳ Tuân sẽ hôn cậu, hôn cậu đến khi không còn sức nữa, rồi sẽ dùng nước ấm tắm rửa sạch sẽ cho cậu.
Quá thoải mái, cậu gần như muốn mê man, chỉ mơ mơ màng màng cảm giác được Kỳ Tuân dùng khăn tắm mềm mại quấn lấy cậu.
Khi tỉnh lại, cả người khô ráo, không có chỗ nào khó chịu cả.
Kỳ Tuân làm xong bữa sáng đặt ở trong phòng bếp ấm áp, còn đặt tờ giấy lên bàn, nhắc nhở cậu chuyện hôm nay phải làm, giọng điệu bình thản, nhưng rất cẩn thận tỉ mỉ.
Lúc Trình Viễn Sầm ăn sáng còn đang suy nghĩ chuyện ngày hôm qua, trong lòng cậu vẫn buồn bực, nhịn không được nói chuyện cộc cằn với anh bạn Lâm Húc.