Sao Em Còn Chưa Tới Tán Tỉnh Anh?

Chương 1

1.

Sau khi bị trừng phạt biến thành chó của Từ Cảnh, tôi phát hiện ra anh hình như đã có bạn gái.

Anh bảo vệ cô ấy rất tốt, luôn tự mình lái xe đến gặp cô, ngay cả thư ký cũng không được phép đi theo.

Lúc gặp mặt, trên ghế phụ luôn có một bó hoa hướng dương.

Nhưng anh cầm hoa đi rồi lại mang hoa về.

Hahahaha, cũng có người khiến bá tổng* ngại đến mức không dám tặng hoa ư.

(*tổng tài bá đạo)

Tôi và hệ thống vừa ăn dưa vừa cười nhạo anh.

Từ Cảnh không hiểu là mình đang bị cười nhạo, còn tưởng tôi đang vui mừng vì anh đã về, liền mua cho tôi rất nhiều đồ chơi.

Phu nhân không thể chịu đựng được nữa, vì vậy đã bí mật thuê thám tử tư điều tra xem cô gái nào đã khiến "cây vạn tuế nở hoa".

(Cây vạn tuế nở hoa: ám chỉ một người đàn ông khô khan, vô cảm, vô tình bỗng dưng động lòng với cô gái nào đó.)

Đây là lần đầu tiên tôi thấy Từ Cảnh tức giận như vậy.

Anh ấy ném đống tài liệu trước mặt mẹ mình nghiêm túc nói: “Xâm phạm trái phép quyền riêng tư của người khác, lục soát trái phép nhà người khác, nếu nghiêm trọng có thể bị phạt tù có dưới ba năm hoặc tạm giam.”

Phu nhân bĩu môi: "Con đừng đe dọa mẹ. Mẹ đã tìm hiểu qua, nói chung đây là một hành vi dân sự, không liên quan đến phạm tội".

Ánh sáng của sự cai trị của pháp luật chiếu vào tiểu thuyết tổng tài, khiến tôi câm nín.

Không hổ danh là mẹ của bá tổng, hôm đó bà bắt ép anh lặp đi lặp lại: “Hãy dũng cảm lên, bạn của tôi!”, rồi lấy khăn lụa ra hát karaoke vui vẻ

Tôi nhìn anh, anh nhìn tôi.

Anh đột nhiên bế tôi lên và nói: "Đi! Đưa con đi gặp mẹ con."

Tôi: Anh thực sự đã bị lây nhiễm năng lượng từ mẹ anh à?

Anh lái chiếc Maybach, chiếc xe mà ông chủ nào cũng có, với khí thế ngút trời và rồi bị kẹt trên đường cao tốc trên cao trong giờ cao điểm.

Tới Đại học A, Từ Cảnh đỗ xe bên một con đường đầy cây ngô đồng.

Anh nhìn đồng hồ trên cổ tay, rồi kéo cửa kính xe xuống một khe hở nhỏ.

Tia nắng cuối cùng nhẹ nhàng bao phủ lên lông mày anh, anh nhẹ nhàng nói: “Lát nữa, cô ấy sẽ có tiết học buổi tối.”

Tôi cùng anh nhìn chằm chằm vào con đường. Trên đường đều là học sinh, tôi nhìn hoa cả mắt, đành phải nhìn theo hướng của anh đang nhìn.

Một lúc sau, một cô gái mặc váy trắng nhạt đi ngang qua. Cô ấy đeo tai nghe, nhìn thấy siêu xe, ngước lên nhìn chúng tôi.

Nhìn nhau một lúc, vành tai Từ Cảnh đỏ bừng, vội vàng ấn nút điều khiển nâng cửa kính xe lên.

Một lúc lâu sau, anh nói với giọng như thiếu niên mới lớn: "Đây là mẹ của con, cô ấy có đẹp không?"

Tôi: ?

Tôi vô cùng kinh ngạc, cô gái vừa đi ngang qua không phải là cơ thể con người của tôi sao? Nói chính xác hơn thì cơ thể của tôi đang bị hệ thống điều khiển.

Từ Cảnh, đừng ăn nói xằng bậy chứ.

Sau khi cùng Từ Cảnh từ Đại học A trở về, tôi ngơ ngác chờ đợi hệ thống quay lại.

Hệ thống ném cho tôi video lớp học trực tuyến: "Hôm nay tôi nhìn thấy cô. Tại sao cô lại đến trường?"

“Đi cùng Từ Cảnh đi gặp bạn gái của anh ấy.” Tôi nhàn nhạt nói: “Ý tôi là gặp cậu, không, là gặp tôi.”

Hệ thống: ?

Tôi suy nghĩ một lúc: “Cũng có thể anh ấy thích cậu trong vỏ bọc của tôi.”

Không phải nịnh chứ hệ thống có sức hấp dẫn hơn tôi. Tôi mà nó đại diện có nét quyến rũ tự nhiên, đẹp hơn bản thân tôi rất nhiều.

Hệ thống run lên.

Đêm đó, nó sợ hãi đến mức hút thuốc lá cả đêm, khiến đầu tôi tràn ngập khói.

2.

Từ Cảnh nhanh chóng hành động.

Anh ấy sắp xếp một bữa tiệc riêng và mời gia đình chúng tôi với danh nghĩa bàn về hợp tác dự án.

Hôm đó Từ Cảnh đã chọn quần áo rất lâu, tôi thấy anh ấy hỏi trên Zhihu: "Người kinh doanh lần đầu tiên gặp gia đình người yêu nên mặc gì, gấp gấp!"

Cư dân mạng không hiểu anh ta lo lắng đến mức nào, thấy anh ta trả lời mình là CEO, khá giàu có, còn đề nghị trực tiếp đeo thẻ đen và nhân dân tệ.

May mắn thay, sếp tổng luôn có một thư ký đa năng với mức lương hàng năm lên đến trăm vạn, người có thể cứu nguy ông chủ kịp thời.

Tối hôm đó, Từ Cảnh mặc áo sơ mi trắng, vest đen, đeo một cặp kính gọng bạc, trông rất ngầu và lịch lãm.

Trước khi đi, anh ấy lo lắng bế tôi lên và nói: "Nói đi, bố sẽ không độc thân."

Tôi: ?

Anh ấy nhíu mày và nhìn tôi đầy mong đợi.

Tôi thả lỏng chân tay và nhìn anh ấy và cười.

Anh hít một hơi thật sâu và bước ra khỏi nhà như không có chuyện gì xảy ra.

Ha, thật đáng tiếc, anh Từ.

Cơ thể của tôi vẫn đang được hệ thống kiểm soát và nó đang phát sóng trực tiếp cho tôi xem đây.

Tôi nằm sung sướиɠ trong biệt thự của bá tổng xem bá tổng biểu diễn theo đuổi vợ mình. Mặc dù khuôn mặt của nữ chính mang lại cho tôi cảm giác kỳ lạ.

Tôi có nên đặt tên cho vở kịch này là "Liệu hệ thống có mơ về tổng tài bá đạo không?"

Mẹ tôi ở thế giới này là một nữ doanh nhân mạnh mẽ, rất giỏi làm sống động những cảnh quay và bà đóng vai trò rất cao.

Hệ thống đóng vai tôi, cũng chính là Khương Tri Sơ, im lặng như gà.

Từ Cảnh thậm chí còn kéo hông, không dám nói chuyện với Khương Tri Sơ một chút nào, tôi nóng lòng đến nỗi muốn hát một câu "Nhanh lên em yêu!"

Khi chương trình sắp kết thúc, anh ấy cuối cùng cũng mở miệng: "Hóa ra chúng ta là bạn học cùng trường. Chúng ta thực sự rất có duyên. Hay là thêm WeChat nhé?"

Tôi nhận thấy các khớp ngón tay của anh ấy trắng bệch khi đưa điện thoại ra và thiếu chút nữa đã nhấn vào màn hình.

Ngây thơ và có chút dễ thương

Hệ thống càng sợ hãi hơn, vừa dùng cơ thể của tôi để chào hỏi một cách lịch sự, nó hét vào mặt tôi: "Ahhh, thật phiền phức. Anh ấy không thực sự thích tôi phải không?"

Nó nhanh chóng tra độ hảo cảm mà nó vừa mua: "Đang tiến hành truy vấn mức độ ưa thích..."

Phần mềm đột nhiên phát ra một loại âm thanh điện kỳ lạ, kêu vo ve một lúc rồi mới tiếp tục phát sóng: "Hiện tại độ ưa thích là âm 100!"

Hệ thống thở phào nhẹ nhõm: "Sợ chết mất, nhưng không sao, ổn rồi."

Chúng tôi trò chuyện say sưa đến mức không nhận thấy sắc mặt Từ Cảnh bỗng chốc tái nhợt.

Anh ấy thậm chí còn không đồng ý yêu cầu kết bạn mà vội vàng tắt màn hình điện thoại.

Anh ấy sẽ không bao giờ mang hoa ra ngoài nữa.

3.

Tôi vốn tưởng rằng nhiệm vụ trừng phạt là chỉ cần yên tâm làm con chó của Từ Cảnh, nhưng không ngờ hệ thống lại ném toàn bộ sinh hoạt cá nhân của tôi cho tôi.

Bao gồm các bài tập luận văn giữa kỳ do giáo viên giao.

Gõ phím bằng chân chó không dễ, deadline (DDL) thì sắp đến mà tôi vẫn chưa viết xong, đành phải đợi Từ Cảnh ngủ say rồi mới dậy thức đêm để viết.

Lúc tôi tỉnh dậy là ba giờ sáng. Vừa định bò lại bật máy tính, chợt phát hiện Từ Cảnh đang đứng ở đầu giường.

Anh lấy ra một viên thuốc, trực tiếp nuốt xuống mà không uống nước.

Xung quanh im lặng, trông anh như người vô hồn.

Tôi giật mình, lập tức sủa hai tiếng.

Anh ấy bước về phía tôi, ngồi xổm xuống và nhìn thẳng vào mắt tôi.

Anh ấy nói: "Vượng Vượng, em thật sự là một con chó con phải không?"

Tôi rùng mình.

Vẻ mặt của anh ấy thật sự rất đáng sợ, như thể anh sẽ không thương tiếc vặn đầu tôi nếu tôi lộ ra bất kỳ đặc điểm nào không giống là chó.

Tôi liếʍ tay anh một cách nịnh nọt, tỏ vẻ ngây thơ kêu lên vài tiếng.

Anh bế tôi lên và vùi mặt vào bụng tôi.

Anh ấy dường như đang khóc, một mảng lông lớn của tôi đã ướt đẫm.

4.

Giấc ngủ của Từ Cảnh càng ngày càng kém, anh thường thức dậy vào lúc nửa đêm và thức đến tận sáng.

Hệ thống thở dài: "Làm sao mà tinh thần của người này càng ngày càng không bình thường?"

Nó nói, đêm đầu tiên nó phát hiện Từ Cảnh hành động rất kỳ quái, anh nửa đêm tỉnh dậy nhìn chằm chằm tôi. Không ngờ bây giờ anh ấy càng ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn.

Hệ thống nói: "May mắn thay, cô đã từ bỏ công lược. Nói chuyện yêu đương, chúng ta vẫn phải cùng người bình thường nói chuyện. Chờ trừng phạt kết thúc, chúng ta sẽ rời khỏi thế giới này."

Tôi thuận miệng lấy lệ vài câu rồi lặng lẽ quan sát cảnh Từ Cảnh.

Anh đưa tay mở điện thoại ra, không biết đang nhìn cái gì, sắc mặt càng ngày càng u ám, giống như một quả táo ngon đang dần thối rữa.

Tôi chợt nghĩ đến ngày đầu tiên mình biến thành một con chó con, tôi không muốn trở thành thú cưng của ai đó, chạy khắp nơi và trốn trong biệt thự.

Mãi đến sáng sớm, Từ Cảnh mới phát hiện ra dấu vết của tôi.

Anh ta túm lấy tôi và bế lên, vẻ mặt giống như bị người ta làm cho phá sản, trên mặt viết đầy dòng chữ "đang nổi điên".

Anh ấy ấn tôi vào cạnh chậu đựng thức ăn cho chó con và nói với giọng gắt gỏng: "Ăn đi!"

Tôi ghét nhất là bị người khác ép buộc, thừa dịp anh ta rảnh rỗi ép tôi uống sữa dê, tôi nhanh như chớp chạy đi.

Bảo mẫu nhà bá tổng rất có trình độ. Mặt sàn được lau chùi đến nỗi bóng loáng và trơn trượt.

Tôi trượt bằng chân giống như Jerry, còn Từ Cảnh giận dữ đuổi theo tôi giống như Tom.

Tôi đã chứng minh rằng Tom sẽ không thể bắt được Jerry.

May mắn thay, tôi được nghe giọng nói dồn nén sự tức giận của bá tổng suốt đêm.

Trầm thấp, gợi cảm và không liên quan gì đến chó.

Cuối cùng, Từ Cảnh đã bỏ cuộc.

Anh đổ thức ăn cho chó con ở cạnh bàn trà, đổ nước và sữa dê lên đó, bất lực nói: "Ra đây đi, đừng chết đói."

Thực ra anh ấy là một người khá hiền lành.

Tôi nhìn Từ Cảnh đang im lặng trước mặt mình, lặng lẽ bò ra khỏi ổ.

Thân hình chó con quá nhỏ, chân lại ngắn, tôi phải vất vả kéo tấm trải giường rất lâu mới leo được lên giường của anh.

Tôi cọ cái đầu đầy lông của mình vào cằm anh ấy, sau đó cuộn mình lại thành một quả bóng và nép vào ngực anh ấy.

Đừng nhìn vào biểu tượng cảm xúc trên điện thoại nữa! Đi ngủ thôi!

Hãy tin vào lời dạy vĩ đại của Gâu Gâu và tin rằng Gâu Gâu có thể mang đến cho bạn những giấc mơ ngọt ngào!

Từ Cảnh sửng sốt một lát, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy tôi.

Anh ấy nói: "Vượng Vượng, đừng giống họ."

Một lúc sau, anh trầm giọng nói thêm: “Cũng đừng rời xa anh.”

Tôi không thể đồng ý, hình phạt có thời hạn. Khi đến thời điểm, tôi sẽ rời đi.

Tôi hy vọng hệ thống có thể cho con chó này một lý do thích hợp để ch.ết, đừng để anh quá đau buồn.

5.

Sau đêm đó, tôi thành công trở thành người được bá tổng sủng ái, trực tiếp thăng chức từ ngủ trong chuồng chó lên ngủ trên ngực Từ Cảnh.

Từ Cảnh đối xử tốt với tôi rất tốt, thậm chí còn đưa tôi đến công ty để cùng anh ấy đi làm.

Tôi phát hiện thể chất tổng giám đốc của Từ Cảnh có chút thái quá.

Theo anh đi làm không lâu, tôi đã xem nhiều cảnh kinh điển trong các bộ phim thần tượng như “ngã trước ô tô”, “ngã xuống đất”, “gặp tình yêu quanh góc phố”, v.v.

Từ Cảnh là người có bản lĩnh, cách di chuyển linh hoạt của anh làm tôi thán phục.

Cô ấy ngã, anh ấy tránh, né tránh và giơ cao hai tay với vẻ mặt chính trực, sợ bị chạm vào.

Nhưng thỉnh thoảng Từ Cảnh cũng sẽ mắc sai lầm.

Một lần trong thang máy dành riêng cho anh, một cô gái đeo kính đen, đi giày thể thao vội vã chạy vào, nghiêng chân và tách cà phê đã bị đổ vào người anh.

Từ Cảnh không có cách nào né tránh nên anh chỉ kịp quay người sang một bên và bảo vệ tôi trong vòng tay anh. Tôi nghe thấy tiếng rít nhẹ vì đau của anh.

Nữ chính phim thần tượng nào dùng cà phê vừa pha xong hắt vào nam chính? 110 để gọi cảnh sát và 120 cho bác sĩ.

Sau trận chiến này, Từ Cảnh càng trở nên tự kỷ hơn.

Anh ấy thậm chí còn không muốn gọi đồ ăn ngoài, đỡ phải có người giúp mang lên, anh ấy trực tiếp mang hộp cơm trưa từ nhà.

Từ Cảnh không bao giờ ăn một mình, mỗi lần trước khi ăn anh ấy đều đổ thức ăn cho chó và đặt cạnh chiếc bàn ăn nhỏ của anh.

"Vượng Vượng, đến giờ ăn rồi."

Anh ấy gọi tôi, rồi lặng lẽ lấy lòng đỏ trứng mà dì quản gia đã cho anh ấy vào khay của tôi.

Hehe, bá tổng cũng kén ăn đấy.

Từ Cảnh đeo một vòng cổ bằng da màu đen trên cổ tôi, trên đó có chữ XJ* viết hoa.

(*XJ: Xu Jing = Từ Cảnh)

Anh ấy còn tự mình làm một tấm thẻ làm việc cho tôi, bên dưới có dòng chữ nhỏ: “Người nhà Từ Cảnh, không phận sự xin đừng chạm vào”.

Hầu hết, anh ấy nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng, thậm chí có chút ỷ lại. Anh ấy đưa tôi vào một rào cản vô hình cùng với anh, bỏ qua những ánh mắt tò mò của người ngoài.

Nhưng tôi luôn cảm thấy vào một khoảnh khắc nào đó, anh ấy đang nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.

Nhưng tin tốt là anh ấy cũng thường nhìn chằm chằm vào người khác bằng ánh mắt này.

Giống như một cây cung được kéo căng.

Hoặc là, giống như một con thỏ đang sợ hãi.

Vừa cao quý vừa tầm thường, lại dịu dàng mà lạnh nhạt, Từ Cảnh là một người đầy sự mâu thuẫn.

Tôi tò mò muốn chết.