"Phu nhân Kurosawa chưa từng giấu giếm việc mình đã kết hôn. Khi người ta gọi cô ấy là cô Kurosawa, cô ấy còn sẽ cảm thấy không vui mà đính chính lại. Rõ ràng là cô ấy rất yêu chồng mình. Người như vậy sao có thể đi ăn trộm đồ lót của người đàn ông khác được chứ?" Kato Shisenko phân tích nói.
"Đúng vậy." Mori Ran nhớ lại: "Lúc sáng anh Amuro có gọi phu nhân Kurosawa là cô, phu nhân Kurosawa đã rất không vui và nhấn mạnh rằng phải gọi chị ấy là "phu nhân Kurosawa"."
"Nói mới nhớ, lúc trước phu nhân Kurosawa đến thôn chúng tôi du lịch vẫn luôn đều ở căn phòng mà cậu Amuro đang ở. Trừ phi quán trọ hết phòng, nếu không căn phòng đó đều sẽ được để lại cho phu nhân Kurosawa. Lần này, nếu không phải tôi đã đặt trước tất cả các phòng trên tầng hai, thì phu nhân Kurosawa vẫn sẽ ở trong căn phòng đó như cũ."
"Thật vậy sao?" Edogawa Conan vội vàng hỏi.
"Đúng vậy." Kato Shisenko nói: "Từ lúc dì Chiharu đã là như vậy rồi, Yoshiko vẫn tiếp tục thói quen của mẹ cô ấy. Nếu tính lên thì chuyện này đã bắt đầu từ một năm trước rồi."
Edogawa Conan và Amuro Tooru đồng thời lâm vào trầm tư.
Chẳng trách không có dấu vết cạy khóa cửa gì hết, nếu trước kia căn phòng đó là "dành riêng" cho Kurosawa Nyusa, thì có lẽ cô đã có một chìa khóa riêng nên mới có thể tự do ra vào.
Nhưng tại sao cô lại phải vào căn phòng đó? Trong đó đang cất giấu thứ gì sao?
Edogawa Conan cẩn thận nhớ lại.
Trong phòng trải chiếu tatami, có một cái thùng rác, một chiếc bàn thấp, một cái tủ gỗ đặc cồng kềnh, bên trong có chăn bông, gối và móc treo quần áo, cùng với hai đôi dép dùng một lần cho khách.
Còn lại chính là chiếc vali do Amuro Tooru mang đến, bên trong có một ít quần áo.
Không có gì khác nữa.
Rốt cuộc thì là cái gì nhỉ?
Edogawa Conan không thể nghĩ ra được.
Trên đường đi đã nói cho Kato Shisenko nghe về chuyện cuốn nhật ký, Kato Shisenko do dự đắn đo hồi lâu mới đồng ý cho bọn họ xem nhật ký của mình, nhưng cũng nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại rằng, chỉ được xem nội dung từ tháng 1 đến tháng 7 của năm trước. còn lại những thứ khác đều không được phép chạm vào.
"Nhật ký là một vật rất riêng tư, dù nhìn thấy cái gì thì mấy người cũng không được phép nói cho người khác biết." Kato Shisenko vừa tìm nhật ký vừa dặn dò bọn họ.
"Cậu Kato cứ yên tâm đi, chúng tôi tuyệt đối sẽ không tiết lộ nội dung cuốn nhật ký ra ngoài. Chúng tôi vẫn có tố chất chuyên nghiệp này. Chúng tôi chỉ là muốn điều tra xem liệu có điều gì khác lạ xảy ra trong thôn vào năm trước hay không mà thôi." Amuro Tooru tươi cười nhẹ nhàng an ủi nói.
“Tôi không nhớ là có chuyện gì đặc biệt xảy ra vào năm trước cả.” Kato Shisenko tìm cuốn nhật ký của năm trước ra.
Nhật ký của Kato Shisenko xếp kín một tầng của kệ sách, mỗi năm một quyển đều không đủ để anh viết, nội dung mỗi ngày đều viết rất là chi tiết.
Chuyện xảy ra trong nhà, đồn thổi trong thôn, cảm hứng viết lách, thậm chí cả việc con kiến
chuyển nhà đều viết hết. Cuộc sống đời thường dưới ngòi bút của nhà văn phong phú và thú vị hơn nội dung khô khan của những người dân trong thôn mà họ xem lúc trước.
Mấy người xem rất chăm chú.
Đang xem, bọn họ đột nhiên lật tới một trang nội dung đã bị nước tẩm ướt, chữ trên đó đã bị mờ hết, không thể đọc được.
"A! Nhật ký của tôi." Kato Shisenko khϊếp sợ giật lấy cuốn nhật ký, như thể một otaku nhìn thấy mô hình yêu quý của mình bị hỏng, lòng đau như cắt.
Edogawa Conan tóm lấy Kato Shisenko, vội vàng hỏi: "Anh Kato không biết cuốn nhật ký đã bị như vậy sao?"
"A! Tôi nhớ ra rồi." Kato Shisenko đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, buồn bực giải thích: "Tôi đã uống nước khi viết nhật ký, sau đó bất cẩn làm đổ nước lên đó."
… Tôi đã uống nước khi viết nhật ký, sau đó bất cẩn làm đổ nước lên đó!
Mọi người đều nói như vậy, không khác gì cả.
"Sao tôi có thể bất cẩn như vậy chứ? Trời ơi, cẩn thận trên đó còn viết một cảm hứng tuyệt vời nào đó. Làm sao tôi có thể vừa uống nước vừa viết nhật ký..." Lời phàn nàn khó chịu của Kato Shisenko đột nhiên dừng lại, anh nghi hoặc nhìn xem cuốn nhật ký trên tay mình.
Thấy vẻ mặt của Kato Shisenko không đúng, Amuro Tooru lập tức hỏi: "Anh nghĩ ra cái gì sao? Anh Kato?"
Kato Shisenko cau mày, "Trước khi đi ngủ là lúc cảm hứng của tôi bùng nổ. Khi đó tôi thường thích ngồi xổm ở bồn cầu để viết nhật ký. Theo logic mà nói, tôi không thể vừa ngồi xổm trên bồn cầu vừa uống nước được."
"Đúng vậy, như vậy rất thối nha!" Mori Kogoro đều có thể tưởng tượng ra cái mùi đó.
“Có thể là một ngày nào đó cậu Kato đột nhiên bùng nổ cảm hứng, cho nên đã viết nhật ký ở trong thư phòng thì sao?” Mori Ran hỏi.
"Không, tôi không có ấn tượng gì về việc này cả." Kato Shisenko rất là chắc chắn.
"Có lẽ là có ai đó đã phá hủy nhật ký của cậu." Mori Kogoro nói với Kato Shisenko về những cuốn nhật ký mà ông gặp trong cuộc điều tra trước đó cũng bị hư hại giống như vậy.
"Thật sao? Ông Mori. Ai lại quá mức như vậy?" Kato Shisenko kích động hỏi.
“Nhưng mà, phản ứng đầu tiên của anh Kato khi nhìn thấy cuốn nhật ký bị phá hủy là do chính anh ấy đã làm đổ nước vào chứ không có nói là ai đã làm hỏng nó.” Edogawa Conan rất để ý đến điều này.
“Có lẽ đó là một ám chỉ tâm lý.” Amuro Tooru nghĩ tới mục đích chuyến đi lần này của mình… Dã thú màu đỏ.
"Sao có thể?" Mori Ran cảm thấy lạnh cả người. "Trong thôn có nhiều người viết nhật ký như vậy, chẳng lẽ bọn họ tất cả đều bị ám chỉ tấm lý sao?"
Điều này thực sự khiến cho người ta càng nghĩ càng thấy đáng sợ.
"Không, có lẽ còn rộng hơn nữa." Khuôn mặt của Amuro Tooru trở nên âm trầm đến đáng sợ. "Một bí mật mà hầu hết mọi người trong thôn, hoặc thậm chí là toàn bộ người trong thôn đều biết, đã bị che giấu hoàn toàn. Từ lời nói chữ viết đến ký ức của mọi người, đều bị xóa bỏ hoàn toàn."
Chẳng lẽ Yamamura Sekinin thực sự đã tạo ra một loại thuốc có thể điều khiển tâm trí con người và thậm chí là sửa đổi ký ức của con người sao?
Chết tiệt, cố tình hiện giờ anh ta lại đang bị theo dõi, với sự nhạy cảm của Gin, anh ta không thể lén lút giở trò được chứ đừng nói gì đến việc liên lạc với bên công an.
Còn cả Vermouth nữa, người phụ nữ đó cũng là một phiền phức.
"Ngoại trừ nhật ký, còn có ảnh và video. Tôi cũng không tin tìm không ra người đã phá hủy cuốn nhật ký quý giá của tôi." Kato Shisenko tức giận nói.
"Đúng vậy, chúng ta còn có thể kiểm tra ảnh và video. Thậm chí trong những bức thư, chúng ta cũng sẽ có thể tìm thấy cá lọt lưới." Edogawa Conan được lời nói của Kato Shisenko đánh thức.
"Khối lượng công việc sẽ rất lớn đấy!" Mori Kogoro đã tưởng tượng được đến lúc đó sẽ đau khổ đến mức nào rồi.
"Chú ơi, vì cô Kato, chúng ta không thể bỏ cuộc được." Edogawa Conan động viên ông ấy.
Nghĩ đến cô Kato thông minh xinh đẹp, Mori Kogoro lập tức khơi dậy tinh thần chiến đấu: "Đúng vậy, vì cô Kato."
Edogawa Conan, "..." Thật là rất dễ dỗ mà!
"Như vậy, cậu Kato hãy cùng chúng tôi đi điều tra xem năm trước đã xảy ra chuyện gì. Ran và Conan đi tìm cô Kato, cùng cô ấy chuẩn bị bữa tối." Mori Kogoro vung tay lên phân công nhiệm vụ.
"Vâng." Mori Ran lập tức đồng ý.
"Không muốn đâu, cháu muốn đi cùng." Edogawa Conan nghe thấy chính mình không có tên trong danh sách đi ra ngoài, lập tức không chịu.
Amuro Tooru đặt tay lên đầu Edogawa Conan, dùng đôi mắt màu tím xám nhìn chằm chằm vào Edogawa Conan: "Conan, lần này là công việc, đợi em lớn lên lại chơi trò trinh thám, được không?"
"Được rồi!" Conan Edogawa thỏa hiệp, nhìn chằm chằm vào Amuro Tooru.
Nhận thấy trời đã không còn sớm, mọi người quyết định hành động ngay lập tức, không chậm trễ nữa.
Sau khi rời khỏi thư phòng, Edogawa Conan nhìn thấy bóng lưng Kato Takai đang chậm rãi rời đi.
Kato Shisenko cũng nhìn thấy bóng lưng của Kato Takai, trong lòng cảm thấy ấm áp: “Bà nội vẫn luôn như vậy, mỗi lần tôi đi ra ngoài trở về đều sẽ đến xem tôi, nhưng lại không nói gì cả. Mấy năm nay anh em tôi đã luôn khiến bà phải lo lắng rồi."
Bọn họ chia thành hai nhóm.
Edogawa Conan theo Ran về quán trọ, vừa đến bên ngoài quán trọ, hai người đã gặp Kurosawa Nyusa từ quán trọ đi ra.
"Phu nhân Kurosawa." Mori Ran ngạc nhiên nhìn Kurosawa Nyusa, đối diện với đôi mắt đỏ đen dị đồng, trái tim run lên.
Edogawa Conan cũng đang nhìn xem đôi mắt của Kurosawa Nyusa.
Cuối cùng thì cậu cũng hiểu tại sao trước đây Kurosawa Nyusa lại phải đeo kính râm, đột nhiên nhìn thấy một đôi mắt như vậy thực sự là rất đáng sợ. Cũng không biết tại sao cô lại đột nhiên không đeo kính râm nữa.
Trong mắt trái của Kurosawa Nyusa dường như có một con dã thú đang rít gào, cô thoải mái niềm nở chào hai người: "Chào buổi chiều, Ran, Conan."
"Xin chào, phu nhân Kurosawa." Mori Ran căng thẳng lôi kéo Edogawa Conan.
Kể từ sau sự cố đồ lót, tình cảm của Mori Ran đối với Kurosawa Nyusa trở nên rất là phức tạp. Trong lòng biết Kurosawa Nyusa không phải là người xấu, nhưng lại vẫn cảm thấy rất là căng thẳng.
"Nghe nói ông Mori đối với tôi có rất nhiều ý kiến, chờ đến khi gặp ông ấy, tôi nhất định sẽ cẩn, thận, nói chuyện với ông ấy." Nửa câu sau Kurosawa Nyusa nói một cách nghiến răng nghiến lợi.
Tim Mori Ran đập thình thịch, cô ấy còn chưa kịp nói giúp cho Mori Kogoro, Kurosawa Nyusa đã lướt qua họ, ung dung bình tĩnh đi về phía ngôi nhà đối diện.
"Chị Ran, em chợt nhớ ra mình để quên một thứ ở nhà anh Kato, em đi một lát rất nhanh sẽ trở về." Edogawa Conan tránh thoát tay của Mori Ran, đuổi theo Kurosawa Nyusa.
Từ xa, Edogawa Conan đã nhìn thấy Kurosawa Nyusa đang đỡ Kato Takai đi vào nhà, hai người dường như đang nói chuyện gì đó. Khi đến gần hơn, Edogawa Conan mơ hồ nghe thấy những từ như “nhật ký”, “bồn cầu” và “điều tra”.
Dù chỉ là vài từ rời rạc nhưng cũng đủ để Edogawa Conan xác nhận, Kato Takai đang nói với Kurosawa Nyusa về chuyện vừa rồi.
Bộ não của Edogawa Conan đang nhanh chóng hoạt động, cậu luôn cảm thấy vẫn còn thiếu một điểm quan trọng nhất, như vậy mới có thể xâu chuỗi toàn bộ sự việc được.
Rốt cuộc là cái gì nhỉ?
Kurosawa Nyusa không ngờ được, họ thế mà đã điều tra ra cuốn nhật ký có vấn đề. Có vẻ như học sinh tiểu học tử thần thật là danh bất hư truyền, mọi chuyện sắp kết thúc rồi.
"Nhưng mà, sao tên nhóc Kato kia lại có thói quen kỳ quái ngồi xổm trong nhà vệ sinh viết nhật ký vậy? Không nên là ngồi trước bàn, rót một cốc nước rồi thầm cảm thấy thỏa thuê đắc ý viết nhật ký sao?" Kurosawa Nyusa bất mãn phàn nàn.
"Kato lớn tuổi hơn cô, không thể gọi nó là nhóc được." Kato Takai cười ha hả nói.
"Thôi, không nói mấy chuyện không quan trọng này nữa, bà đã tìm được xương sườn mà tôi nói chưa?" Kurosawa Nyusa hỏi.
"Nhà Đại Dã ở cuối làng đúng lúc mua được. Tôi liền mặt dày đi xin một ít, chắc là đủ để cô nấu canh." Trong mắt Kato Takai, Kurosawa Nyusa phiền phức giống như đứa cháu gái Gekkou muốn gì thì phải được đó của bà vậy.
Không, là càng phiền phức, càng khó đối phó hơn.
Nếu lúc trước, Gekkou khó đối phó bằng một nửa phu nhân Kurosawa thì có lẽ bi kịch như vậy đã không xảy ra.
Nghĩ đến đây, Kato Takai lại cảm thấy, tính cách như Kurosawa Nyusa thực ra cũng khá tốt, ở nơi nào cũng sẽ không có hại.
Theo Kato Takai vào trong bếp, tất cả nguyên liệu cần dùng đều đã được chuẩn bị sẵn.
Kurosawa Nyusa hài lòng gật đầu, nhét chiếc vòng cổ đá quý màu đỏ vào trong cổ áo, thuần thục mặc tạp dề và bắt đầu nấu canh.
Không dám nói những thứ khác, nhưng về phần nấu canh thì cô rất là chuyên nghiệp.