Vô Tình Phát Hiện Cô Nằm Vùng

Chương 64: Chạy trốn

Điền Yên không thể đi làm, cơ đùi cô bị căng do phải tách hai chân ra quá lâu. Khi đi vệ sinh, phía dưới cũng vô cùng đau.

Bàng Kinh Phú làm bữa sáng cho cô rồi đi ra ngoài.

Cô ăn hai miếng bánh sandwich giòn, mí mắt sụp xuống.

Cô lên giường ngủ bù một giấc, bổ sung giấc ngủ tối qua.

Bàng Kinh Phú còn tưởng cô chết, đặt ngón tay dưới mũi cô để kiểm tra hơi thở.

Anh nhìn người khẽ nhếch môi đang ngủ say trên giường. Anh thở phào nhẹ nhõm, ném áo khoác ngoài đang vắt trên cánh tay lên giường.

Tiếng nước chảy trong phòng tắm làm cô tỉnh giấc.

Điền Yên mở đôi mắt hốc hác ra, cô quay đầu nhìn sắc trời tối đen bên ngoài, sau đó lại liếc nhìn chiếc áo khoác bị ném trên giường.

Bàng Kinh Phú đã về.

Cô vén chăn lên, kéo bộ quần áo được gấp gọn gàng ở đầu giường qua, mặc vào rồi hoảng sợ bỏ chạy.

Vốn định ngủ một giấc rồi sẽ đi, không nghĩ tới lại đưa cô vào miệng cọp. Cô không tin tối nay Bàng Kinh Phú sẽ không động dục với cô, lại tới một phát nữa, cái mạng này của cô đều phải giao phó ở chỗ này.

Điền Yên ôm áo khoác chạy vào phòng khách, vội vội vàng vàng xỏ giày, ấn dấu vân tay rồi mở cửa.

Nham Oanh ngoài cửa mắt lớn trừng mắt nhỏ với cô.

Cậu ta không kinh ngạc vì sao cô lại ở đây, mà là tại sao cô lại có thể tự mình ra ngoài.

"Cậu... Muốn vào sao?" Điền Yên thăm dò hỏi.

Nham Oanh vội vàng xua tay: "Tôi đợi ông chủ, đợi ông chủ đi ra sẽ vào, tôi không thể tùy tiện vào nhà được."

"À, vậy tôi đi trước."

"Ai cho cô đi." Âm thanh lạnh đến dọa người của Bàng Kinh Phú phát ra từ phía sau.

Nham Oanh muốn bắt cô, cậu ta còn chưa chạm được cánh tay cô thì đã nghĩ đến điều gì đó. Cậu ta sợ giống như bị hỏa thiêu vậy, há miệng run rẩy rút tay về, sau đó đứng trước mặt để chặn đường cô.

Mái tóc Bàng Kinh Phú ẩm ướt, bị khăn lông khô lau đến lộn xộn, tấm vải lụa đen sáng bóng trên người anh. Mí mắt dưới đôi lông mày rậm sắc bén, đầy vẻ bất mãn.

Anh chân trần bước nhanh về phía cô. Điền Yên bị anh dọa sợ, cô lao đâm vào l*иg ngực của Nham Oanh làm Nham Oanh sợ hãi không thôi, cậu ta vội vàng giơ tay đầu hàng: "Điền tiểu thư!"

Từ lời nói của cậu ta có cảm giác tay chân luống cuống, muốn cầu cứu chỉ vì ánh mắt của Bàng Kinh Phú đã thay đổi. Đáy mắt anh lạnh lùng dữ tợn, tàn nhẫn hung ác. Đáy mắt dâng lên sóng gió kinh hoàng, con ngươi sắc bén.

"Không— A!"

Điền Yên bị Bàng Kinh Phú kéo cánh tay lại, sau đó đóng sầm cửa.

Khoảnh khắc anh đóng cửa lại, Nham Oanh thấy anh thô bạo ném người phụ nữ xuống đất, giống như không cẩn thận ném một mảnh sứ, sau đó mảnh sứ bị ném vỡ thành từng mảnh, mà cô thì đau đến mức ngũ quan nhíu vào nhau.

Cơn gió đối diện thổi tới đánh thức thần trí Nham Oanh.

Cậu ta hoàn hồn lại, có một chút cảm giác tội lỗi.