Bến Đỗ Hạnh Phúc

Chương 43: Cao Tuấn bị thương

Đến khách sạn, Cao Tuấn kéo tay cô đi thẳng lên phòng tổng thống, rồi quay sang nói với Thế Phong.

"Không có lệnh của tôi không ai được phép vào trong". Nói xong anh lôi Gia Ý đi mặc kệ sự phản kháng của cô. Đây là khách sạn riêng của anh, nhân viên nhìn thấy anh không khỏi kinh ngạc nhưng họ vẫn biệt tính cách của sếp mình. Tất cả đều ngó lơ trước sự cầu cứu của cô. Cao Tuấn mở cửa phòng đẩy mạnh cô lên giường sau đó tiện tay khoá cửa lại.

Nhìn mốt loạt hành động của anh Gia Ý sợ hãi lùi về sau cho đến khi bản thân đυ.ng phải mép giường. Cao Tuấn nhìn thấy cô sợ hãi anh không muốn trêu chọc, nhẹ giọng dụ dỗ.

"Ngoan ngoãn phối hợp cùng tôi, xong việc tôi sẽ cho em một số tiền rồi để em đi".

"Anh...anh nghĩ tôi cần tiền của anh sao...".

"Cần hay không cần thì hôm nay em cũng không rời khỏi đây được đâu". Nói xong Cao Tuấn từ từ tiến về phía cô sau đó cởϊ áσ sơ mi ném xuống. Vốn dĩ anh chỉ muốn kiểm chứng lại một việc xem có phải bản thân anh có vấn đề hay là do cô. Nhưng khi gặp được cô, ôm cơ thể mềm mại trong lòng anh tự nhiên mất kiểm soát. Trước giờ bản thân anh kiềm chế rất to nhưng hôm nay ngoại lệ. Cô gái chết tiệt này, từ đầu đến cuối khiến anh không thể quên được. Hay do mấy tháng nay anh không đυ.ng vào phụ nữ nên mới mất kiểm soát như vậy.

"Két..." Nghe được tiếng tháo thắt lưng vang lên khiến Gia Ý càng sợ hãi, cô quơ lấy đèn ngủ trên bàn ném về phía Cao Tuấn sau đó chạy ra cửa mong tìm được cơ hội trốn thoát. Cao Tuấn không để cho cô được như ý, anh dùng một tay bắt lấy cánh tay cô, sau đó đè Gia Ý lên giường. Không cho Gia Ý cơ hội phản kháng, Cao Tuấn phủ đôi môi lạnh lẽo của mình lên đôi môi mềm mãi của cô.

"Ừm...buông...a..." Nhân cơ hội lúc cô mở miệng Cao Tuấn đưa lưỡi mình vào khuấy đảo trong khoảng miệng cô, cuốn lấy chiếc lưỡi thơm tho của Gia Ý. Hôm nay cô uống chút rượu đỏ, hơi thở thơm mát cộng với hương rượu khiến anh mê đắm không muốn quên.

Hôn được một lúc cảm nhận người bên dưới dường như đang bị rút cạn không khí anh mới dần buông cô ra, hôn trượt xuống từ cầm đến xương quai xanh tinh xảo của cô.

"Buông tôi ra...đồ khốn...lưu manh...Anh làm vậy không thấy có lỗi với vợ của anh sao...hức..." Mặc kệ cô mắng chửi giãy dụa, Cao Tuấn đưa tay lần mò theo đường xẻ của tà váy. "Roẹt..." Cao Tuấn xé đôi chiếc đầm của Gia Ý ném qua một bên, giờ đây cơ thể cô chỉ còn lại bộ nội y đen, cộng thêm làn da trắng của cô khiến Cao Tuấn mê mẩn. Anh chiêm ngưỡng vẻ đẹp của cô, miệng lưỡi càng khô khốc. Bên dưới lớp quần càng bành trướng lên.

Cao Tuấn đẩy áσ ɭóŧ của cô lên trên cổ sau đó cuối đầu ngậm lấy một bên ngực của Gia Ý mυ'ŧ mát. Bị anh kí©ɧ ŧɧí©ɧ nụ hoa của cô rất nhanh dựng đứng lên, đỏ rực như một đoá hoa hồng khiến Cao Tuấn càng thêm mê đắm. Dường như bây giờ anh không còn quan tâm đến xung quanh, trong mắt Cao Tuấn chỉ có du͙© vọиɠ và cô gái dưới thân khiến anh ngày càng mất kiềm chế. Giờ đây anh không thể đợi thêm được nữa.

Cao Tuấn mò tay ra sau lưng, tháo áσ ɭóŧ của cô ném qua một bên, sau đó mạnh tay xé rách qυầи ɭóŧ của cô. Cao Tuấn cũng rất nhanh thoát y cho mình.

"Ầm..." Cao Tuấn gục bên lên người Gia Ý, nằm bất động. Từng giọt máu chảy xuống dính lên người cô nhuộm đỏ cả ga giường. Nhân lúc anh cởϊ qυầи Gia Ý mò được cái gạc tàn trên bàn, sau đó đạp mạnh vào đầu anh. Lúc này cô tức giận, như dùng hết sức lực vốn có của mình đánh anh. Khi thấy Cao Tuấn chảy máu nằm gục trên cơ thể mình Gia Ý mới bừng tỉnh.

Khóc, cô không thể khóc, bây giờ phải tìm cách thoát khỏi đây. Gia Ý đẩy Cao Tuấn năm qua một bên, tìm quần áo mặc vào. Bộ váy dưới chân đã bị anh xé thành hai mảnh, Gia Ý nhìn thấy áo sơ mi của anh, nhặt lên mặc tạm vào. Sau đó cô gõ cửa cầu cứu bên ngoài, Gia Ý biết Thế Phong ở ngoài nhưng gọi một lúc không thấy động tĩnh gì chợt nhớ ra phòng này cách âm rất tốt.

Gia Ý nhìn vết thương trên đầu Cao Tuấn, cô sơ cứu rồi cầm máu cho anh, sau đó lại thử mở khoá cửa. Mật khẩu nhập 5 lần đều sai, giờ chỉ còn cách ngồi chờ đến sáng mai. Nhìn Cao Tuấn hôn mê trên giường khiến cô lo lắng, khi nãy dùng hết sức lực đánh anh, vết thương rất sâu, lại chảy máu nhiều nếu như có chuyện gì xảy ra chắc chắn Cao Thành sẽ không để yên cho cô.

Gia Ý nhớ tới điện thoại lục tìm trong túi quần của Cao Tuấn sau đó bấm gọi cho Thế Phong.

Nhận được điện thoại Thế Phong ngạc nhiên, sau đó là lo sợ, nếu không may xảy ra chuyện gì... Thế Phong không giám nghỉ tiếp vội mở khoá đi vào. Anh quét mắt xung quanh phòng, nhìn Gia Ý mặc áo sơ mi mỏng ngồi một góc trên sopha , lại nhìn sang chủ tịch của mình nằm trên giường, đầu thì bê bết máu, trên người chỉ còn mỗi chiếc qυầи ɭóŧ. Thế Phong ngại ngùng cởϊ áσ khoát đưa cho Gia Ý, sau đó gọi cấp cứu rồi ra xe lấy quần áo mặc cho Cao Tuấn.