Cuối cùng, trước sự áp bách của hệ thống, Tuế Lộ đã không tình không nguyện mà lựa chọn tự động chuyển đến lớp đối tượng ủy thác. Dù gì thì gì, cô vẫn không thích thân thể mình bị điều khiển chút nào. Thân thể cô sạch sẽ như vậy, sao có thể để hệ thống ở tổng Cục hãm hại được?
Trường học mà Tuế Lộ chuẩn bị chuyển tới là trường tư thục tốt nhất thành phố. Trong trường không phải là học sinh giỏi toàn diện, tranh đấu gay gắt để vào thì chính là con ông cháu cha, giàu nứt đố đổ vách. Sau khi tắt giao diện trò chuyện với hệ thống đi, Tuế Lộ yên lặng ngồi trên ghế sau xe ô tô, bình tĩnh lắng nghe hai chị gái mình giới thiệu về ngôi trường này.
Nghe nghe, Tuế Lộ dần hình dung được ngôi trường này như thế nào. Sau khi có được thông tin cần thiết rồi, Tuế Lộ lại thả suy nghĩ của mình bay cao bay xa, tính toán xem nên làm cách nào để cứu vớt vị anh trai phản diện kia.
Sau khi đến trường, Tuế Lộ được hai cô chị của mình dẫn lên phòng hiệu trưởng để làm thủ tục nhận lớp. Có điều, đi được nửa đường, ba người lại phải quay lại, vì, hiệu trưởng đang ở phòng thầy chủ nhiệm giáo dục để bàn bạc vụ gì đó.
Tuế Lộ: “...” Ngay từ đầu, sao không ai nói vậy đi? Làm cô phải đi xa ơi là xa, cuối cùng lại phải đi lại. Cứu với, làm người cứu vớt khổ quá, đổi sang làm nhân vật phản diện đi có được không?
Ngày đầu tiên làm người cứu vớt thế giới, Tuế Lộ - nhân viên kỳ cựu của bộ phận Phản diện hắc hoá - muốn quay về làm một nhân vật phản diện hô mưa gọi gió, muốn gì có đấy.
Đợi đến lúc đi tới phòng thầy chủ nhiệm giáo dục rồi, Tuế Lộ bắt gặp một người cực kỳ đặc biệt. Thiếu niên có mái tóc đen bóng loà xoà che trước trán, tạo thành một cái bóng rơi xuống đôi mắt đen sâu thẳm như đêm tối, không có một ánh sao. Thân hình thiếu niên rất đẹp, ngực rộng eo hẹp, nhưng qua lớp áo đồng phục mỏng hơi nhàu nát, Tuế Lộ vẫn thấy được những thớ cơ dẻo dai, tuy không quá vạm vỡ nhưng lại rất cuốn hút.
Ống tay áo xắn lên cao, để lộ cánh tay rắn chắc, có vẻ như người này rất ít khi ra ngoài nên gương mặt và cánh tay có vẻ rất trắng, là một loại trắng bệch có phần bệnh trạng.
Tuế Lộ ngu người, má ơi, đẹp nha, rất đẹp nha, nhưng đáng tiếc, vẫn không đẹp bằng cô. Mấy giây kinh thán qua đi, Tuế Lộ quay về trạng thái bình tĩnh không chút dao động như trước, trên mặt vẫn cười như hoa như ngọc, khiến cho mọi người cho rằng cô là người rất ngoan, rất lễ phép, như ánh mặt trời luôn hướng về phía trước.
Mấy từ này là Ngâm Chỉ dạy, Tuế Lộ thề là cô chẳng biết cái gì hết á! Ngôn từ sặc mùi ngây thơ vô tội này không phải là thứ cô có thể nói ra được, đừng hoài nghi cô!
Tuế Lộ tiến vào phòng, ngoan ngoãn gọi một tiếng ‘thầy giáo’, kế đó còn phối hợp cười nhẹ.
Mặt của thầy chủ nhiệm giáo dục đỏ lên, rất dữ tợn, chẳng biết là thầy bị làm sao, ánh mắt nhìn thiếu niên trước mặt cháy bừng bừng hai ngọn đuốc, còn thầy hiệu trưởng ở bên cạnh lại là bộ dáng bất đắc dĩ lại mệt mỏi, chốc chốc lại đưa tay lên xoa hai đầu lông mày đang nhíu chặt.
Nghe thấy giọng của Tuế Lộ, hai thầy đồng thời quay đầu lại nhìn. Thầy chủ nhiệm giáo dục nhìn cô một vòng, ngờ vực hỏi: “Em là...”
“Học sinh mới chuyển trường ạ.” Cô gái rất lễ phép, cười rạng rỡ đáp: “Em là Tuế Lộ, năm nay lên lớp mười, là một Beta thuần ạ.”
Giọng nói của cô gái như gió mùa xuân, như nước mùa thu, trong vắt nhẹ nhàng, khiến người ta yêu thích. Nghe thấy giọng của cô, Tần Nguỵ đang chán muốn chết đứng một bên cũng quay sang nhìn. Cái nhìn đầu tiên này đã khiến Tần Nguỵ cảm thấy hưng phấn không thôi.
Cô gái rất đẹp, là một loại đẹp kinh tâm động phách, mang theo tiên khí dào dạt, cô mỉm cười đứng đấy, nụ cười ấm áp, hai mắt sáng lấp lánh như chứa cả bầu trời sao, rung động đến tận đáy lòng.
Tần Nguỵ kêu gào trong lòng, thôi, xong rồi, bệnh của hắn lại tái phát nữa rồi.
Trong lúc Tần Nguỵ đang ngơ ngẩn không biết làm sao cho tự nhiên nhất, ngay cả sống lưng cũng căng chặt thì cô gái hắn đang nhìn bỗng quay đầu qua, nhẹ nhàng mỉm cười với hắn. Nụ cười như nắng ấm chiếu vào tim, đốt cháy một mảng trái tim hắn.
Lúc ấy, Tần Nguỵ đã nghĩ, đôi mắt này rất đẹp, giống như một tiểu tiên nữ vừa hạ phàm vậy.
Đôi mắt đẹp như vậy, vẫn nên để hắn cất giữ đi thì hơn.
Tuế Lộ nhìn ánh mắt của Tần Nguỵ hiện lên sự thèm muốn khao khát không thèm che giấu, lập tức biết rằng, mình gặp phải đồng loại rồi.
Mà người được cô nhận định là đồng loại trong cái thế giới luôn hướng về phía trước này chỉ có người đó thôi.
Đối tượng ủy thác, Tần Nguỵ.
[Cô thông minh đấy.] Ngâm Chỉ bỗng nhiên ngoi lên, tung ra lời bình luận rất chân tình: [Chậc, hắn vừa nhìn đã để ý tới cô, ta cảm thấy nhiệm vụ này sẽ hoàn thành xong sớm thôi.]
Tuế Lộ: “Ồ, thật ra ta có một suy nghĩ khá thú vị đấy.”
[Hửm?]
“Ta đoán...” Tuế Lộ thần thần bí bí xoa xoa cằm: “Tên đối tượng nhiệm vụ này muốn gϊếŧ ta, sau đó móc hai mắt ta ra rồi đặt vào hộp.”
[Cô nghĩ cái gì đáng sợ vậy hả?] Ngâm Chỉ tức giận hét toáng lên: [Cô nghĩ bộ phận của ta thất đức đến mức đưa cho cô một đối tượng biếи ŧɦái như vậy à?]
Tuế Lộ không nói chuyện. Cô không muốn phản bác Ngâm Chỉ, dù sao hệ thống ngốc như nó không thể nào hiểu được người thông minh tài sắc vẹn toàn như cô được đâu.
Nhưng mà cô nhân từ độ lượng nên sẽ tạm thời bỏ qua cho sự ngốc nghếch ngây thơ của nó vậy. Cô từng là phản diện nên ánh mắt Tần Nguỵ nhìn cô, cô rất hiểu.
Đó là ánh mắt thèm khát khi nhìn con mồi.
Cô đoán, nhân vật phản diện bệnh kiều này chưa từng yêu nữ chủ, hắn chỉ muốn có được con mắt của cô ấy mà thôi, hơn hết, cô còn có một suy đoán còn thú vị hơn, ấy chính là... nhân vật phản diện này là kẻ thức tỉnh ý thức trong tiểu thế giới, hắn lấy nữ chủ làm lý do để hủy diệt tiểu thế giới, sau đó kéo sự chú ý của tổng Cục tới đây.
Hắn... có vẻ như muốn cái gì đó từ tổng Cục, nhưng hắn muốn cái gì?