Thế Thân Tình Cũ Là Ảnh Hậu

Chương 2

Sau khi An Minh Triết đi khỏi, Thời Tranh ngồi tựa ra đằng sau trầm tư suy nghĩ.

[Kí ức bị mất của nguyên chủ cần phải tiếp xúc với ngọn nguồn của nó mới có thể nhớ lại sao? Ài.. Phiền phức.]

Ngay lậy tức gạt bỏ vấn đề ra khỏi đầu, Thời Tranh day day huyệt thái dương rồi đứng dậy dọn dẹp chén đĩa. Khi cô vừa mới thu dọn xong, chuông điện thoại cũng vang lên từng hồi. Cô nhìn dãy số hiển thị trên màn hình, xác định người gọi cho mình là ai rồi mới nhấc máy.

"Alo."

"Alo. Chị Thời Tranh, chị đang ở đâu?"

"Ở nhà. Có chuyện gì sao?" Thời Tranh không nghĩ ngợi nhiều lập tức trả lời.

"Chị, chị không nhớ sao? Hôm nay chị phải đi quay phim mà, mà chị tới nhanh lên, sắp muộn rồi, đạo diễn Giang nhất định sẽ nổi giận với chị đấy. Em đang đợi chị ở ngoài cổng, chúng ta cùng tới phim trường."

Thời Tranh ngớ người, một đoạn kí ức hiện lên trong đầu cô. Cô ậm ừ rồi lên phong thay đồ sau đó leo lên chiếc xe đậu trước cổng đi tới phim trường.

* * *

"Chị Thời Tranh, chị đọc lại kịch bản đi tránh quên thoại."

Thời Tranh nhận lấy tập kịch bản trong tay trợ lý trẻ lật giở từng trang. Nhưng kịch bản phim này lại khiến cho cô nhàm chán.

Bộ phim này, Thời Tranh đóng vai nữ phụ thứ ba, xuất diễn không nhiều. Điều đáng nói là kịch bản này không cần thiết phải có kĩ năng diễn xuất, không có độ thử thách đối với người đã từng năm năm đoạt giải ảnh hậu như Thời Tranh. Hai mắt khép hờ, Thời Tranh liên tưởng lại cô trước khi xuyên qua.

Thời Tranh còn nhớ khi cô xuất đạo là năm mười năm tuổi, ban đầu cô theo đuổi mảng gameshow đồng thời làm người mẫu cho một số nhãn hiệu cũng khá nổi tiếng. Sau hai năm nỗ lực, cô lại lấn sân sang diễn xuất. Khi mới bắt đầu, cô được các đạo diễn có tiếng tăm khen ngợi thiên phú, các bộ phim cô đóng ratings cao ngất ngưởng, chỗ đứng cũng như địa vị của Thời Tranh trong giới giải trí càng nâng cao. Năm cô mười tám tuổi là lúc bộ phim truyền hình đầu tay của cô đoạt giải, Thời Tranh nhờ vậy được nhận giải thưởng nữ chính xuất sắc nhất. Sau đó sự nghiệp của cô ngày càng phát triển nhiều năm giữ vị trí ảnh hậu, có ảnh hưởng trong toàn giới giải trí. Nhưng khi cô đang đứng trên đỉnh cao của sự nghiệp thì xuyên không tới đây. Không biết cô ở thế giới kia thế nào, mọi người có biết cô biến mất hay không?

Nghĩ đến đây trong lòng Thời Tranh không khỏi cảm thấy mất mát.

* * *

"Chị Thời Tranh, chị Thời Tranh."

Thời Tranh giật mình quay xang phía trợ lý đang nhìn cô chằm chằm.

"Mộ An, sao vậy?"

Thời Tranh thoát khỏi hồi tưởng quay sang nhìn trợ lý nhỏ bên cạnh đang huơ huơ tay trước mặt cô.

"Câu này em phải hỏi chị mới đúng, chị suy nghĩ gì đến xuất thần vậy, em gọi chị mấy câu rồi. Tới nơi rồi, chúng ta mau vào thôi."

Cô gật đầu theo sau Lạc Mộ An vào trong phim trường, trên đường Lạc Mộ An luôn miệng dặn cô nếu như đạo diễn có mắng cô cũng phải nhẫn nhịn không được cãi lại. Vừa vào đến nơi cô đã bị một người đàn ông chỉ thẳng mặt mà mắng té tát.

"Thời Tranh, cô nghĩ cô là ai hả? Cô có còn muốn quay nữa hay không? Đừng tưởng đằng sau cô có kim chủ mà tôi không dám làm gì cô, một mình cô làm ảnh hưởng tiến độ quay của cả đoàn phim đấy. Cô nhớ kĩ cô chỉ là một diễn viên tuyến 18 chứ không phải là minh tinh lưu lượng đâu mà ở đây ra vẻ.."

Cô nhìn vẻ mặt tức giận đến mức đỏ bùng lên của đạo diễn không nói lời nào mặc cho ông ta cứ tuôn một tràng những câu mắng chửi. Những diễn viên gần đó đã xúm lại xem kịch, người che miệng cười khi thấy Thời Tranh bị mắng người thì bàn tán mỉa mai cô. Trong đáy mắt họ chỉ có ý cười và khinh thường.

Thời Tranh hít một hơi thật sâu, khom lưng nói: "Xin lỗi, sẽ không có lần sau."

Vị đạo diễn đang mắng cô lòng thầm cả kinh nhất thời không biết nói thế nào đành ậm ừ kêu cô mau đi hóa trang chuẩn bị quay. Những người có mặt chứng kiến cũng ngạc nhiên không kém nhưng khi bị đạo diễn Giang xua đi cũng chỉ biết tản ra.

Lạc Mộ An theo sau cô đến phòng hóa trang luôn miệng tra hỏi xem cô bị làm sao nhưng nhận lại chỉ có duy nhất một câu: "Chị ổn." của cô. Biết không thể tra hỏi được gì, Lạc Mộ An cũng không làm phiền cô thêm mà ra ngoài chờ đợi.

Đến phân cảnh của Thời Tranh, đạo diễn Giang thở dài một hơi gọi cô lên, căn dặn.

"Thời Tranh, tôi mong cô đừng có quên thoại, hay diễn sai giữa chừng. Đừng để đoàn phim vì cô mà chậm tiến trình."

Nhìn vẻ mặt của đạo diễn Giang, Thời Tranh lập tức hiểu ông không có hi vọng gì vào kĩ thuật diễn của cô. Nhưng đó là nguyên chủ, còn bây giờ Thời Tranh là ảnh hậu toàn năng, một kịch bản không cần nhiều kĩ thuật diễn này không làm khó được cô.

"Được rồi, chuẩn bị, diễn."

Thời Tranh nhanh chóng lấy cảm xúc diễn phân cảnh của mình.

Thời Tranh cùng nam chính đang giằng co với nhau. Nhân vật mà cô đóng là một nữ phụ phản diện yêu say đắm nam chính lại là hôn phu của nam chính nhưng bị nam chính hủy hôn. Cô đâm ra hận nữ chính vì cô nữ chính đã cướp nam chính. Phân cảnh mà cô đang đóng là cảnh mà cô bắt gặp nam chính đi cùng với nữ chính.

"Hàn Kiêu, sao anh lại đi cùng cô ta?" Nháy mắt trong mắt chỉ là lửa giận, giọng nói nâng cao khiến cho nam diễn viên đóng vai Hàn Kiêu ngây ngốc trước kĩ thuật diễn của cô.

"Cut. Trần Lộ, cậu làm cái trò gì vậy? Sao không đọc thoại?"

Trần Lộ hoàn hò cúi đầu nói. "Xin lỗi đạo diễn Giang, tôi sẽ chú ý hơn."

Mấy lần sau đó, Trần Lộ bị kĩ thuật diễn của Thời Tranh lấn áp liên tục NG khiến cho đạo diễn Giang tức giận còn những người ở phim trường ngạc nhiên há hốc mồm.

Trần Lộ bị NG nhiều lần liên tiếp, chuyện lạ nha.

Phải nói rằng Trần Lộ là người có kĩ thuật diễn tốt nhất trong đoàn phim, lại là một minh tinh có lưu lượng lớn được đạo diễn Giang rất ưu ái. Nhưng khi bị NG nhiều lần như vậy, đạo diễn Giang cũng bực tức mà mắng cậu ta một tràng rồi quay qua cô.

"Thời Tranh, lần này cô diễn tốt lắm."

Cô gật đầu trả lời qua loa rồi quay về vị trí của mình.