Sau Khi Chết, Nàng Phát Hiện Vợ Mình Là Phản Diện Trong Truyện Linh Dị

Chương 14: Giám định

"Khụ khụ..." Để che giấu sự bối rối của mình, Mộc Chiêu bắt chước bộ dáng của Phó Du Thường trong các cuộc họp ở công ty, cố gắng hết sức thu liễm ý cười trời sinh trên mặt mình, mặt mày trầm xuống, nói với ma đói: "Cô có biết vừa rồi nguy hiểm đến mức nào không? Cô có biết nếu như tôi không khống chế được, cô sẽ chết lần thứ hai ngay hay không?!"

Ma đói nhát gan lập tức bị dọa, rưng rưng nước mắt trông rất đáng thương.

"Cô gái" từ trong quầy bar chui ra cười nói: "Đứa nhỏ này rất nhát gan, ngài đừng trêu con bé, mấy ngày rồi con bé không được ăn hương hỏa, nếu không không cẩn thận sẽ thật sự bị đến dọa hồn phi phách tán..."

Giọng cô nàng đột ngột dừng lại, đôi tay đang bóp vai Mộc Chiêu cũng dừng lại.

Mặc dù cô gái chưa mở bức tranh trên tay ra nhưng vẫn cảm nhận được sức mạnh bị phong ấn bên trong, gương mặt cương thi lập tức trầm xuống.

Trực giác mách bảo cô nàng rằng thứ này được thiết kế đặc biệt để kiềm chế tà khí của họ, có lẽ đối phương thật sự không nói đùa.

Không giống như Mộc Chiêu, cô nàng có thể mơ hồ nghe thấy tiếng kêu rên của quỷ hồn đang giãy giụa trong bức tranh đó, quỷ hồn này có lẽ đang ở cấp độ Hắc Ảnh, mà một hơi thở khác trong bức tranh còn mạnh hơn một chút.

Lúc đầu còn tưởng là một tiểu ma nữ nhà giàu mới sinh, dễ lừa nhưng bây giờ xem ra, có lẽ không phải là một nhân vật đơn giản, rốt cuộc cô ả Liễu Thất Ngọc chết tiệt kia đi đâu rồi! Tên này là do cô chọc, tự đến lo liệu đi!

"Tôi vốn là muốn hỏi cô một ít tin tức, xem có thể giao dịch hay không, nhưng bây giờ xem ra các cô... Rất nghèo?" Mộc Chiêu mở to đôi mắt to ngây thơ vô tội, vô thức chọc vào chỗ đau của người ta.

"Nghèo... Là có chút nghèo thật nhưng mà có nguyên nhân! Bà chủ chúng tôi tiêu xài vung tay quá trán! Nhưng khẳng định thực lực của hội quán chúng tôi là mạnh nhất trong nước, chọn chúng tôi tuyệt đối sẽ không lỗ!" Con ma ló đầu ra khỏi trần nhà, sợ Mộc Chiêu chán ghét muốn rời đi nên hoảng sợ lập tức giải thích.

Ồ! Hóa ra còn có những lựa chọn khác, Mộc Chiêu nhạy bén nắm bắt được một chút thông tin.

"Giá cả hội quán chúng tôi cũng rất phải chăng. Không giống như đám người bên kia, hai ngày trước, một ngọn đèn trường minh thôi mà bán với giá mấy chục triệu gần 100 triệu tệ! Can đảm thật chứ! Chẳng phải chỉ là bảo vật của Phật sống, có thể áp chế được Quỷ Vương thôi sao? Có gì đặc biệt hơn người..."

Lời nói chua chát và không có sức sống khiến người ta muốn cười thành tiếng, nhưng đèn trường minh... Sao nàng lại có cảm thấy quen quen nhỉ?

Để giữ chân một khách hàng VIP vất vả lắm mới xuất hiện, mấy phi nhân loại đã dùng tất cả thủ đoạn để thổi phồng hội quán của họ, chỉ thiếu sánh vai với ông trời và mặt trời.

Cương thi ngàn tuổi thoạt nhìn chỉ có 14 15 tuổi lặng lẽ rút lui, điên cuồng gọi cho bà chủ thực sự của hội quán, gọi đến mấy lần bên kia mới bắt máy, thậm chí còn chưa kịp giải thích tình hình cho đối phương, một giọng nói rất cáu kỉnh từ phía bên kia truyền đến.

"Các cô tiếp đãi đi!" Một giây sau, điện thoại cúp máy, vừa gọi lại đã bị tắt máy.

Sắc mặt cương thi ngàn năm xanh trắng, mắt không hoạt động tốt nhưng thính giác lại rất nhạy bén, động tĩnh mơ hồ bên kia điện thoại không giấu được cô nàng.

Cương thi ngàn năm giả bộ nai tơ ngước nhìn mặt trời bên ngoài rồi chửi thề một tiếng.

Thứ chó má tuyên da^ʍ ban ngày! Yêu đương với phú bà liền mặc kệ sự sống chết của bọn này!

Chờ mà xem! Chờ khi nhân loại đó phát hiện ra thân phận của cô, xem cô có còn yêu đương được nữa không!

Kể từ khi có mấy nhân loại gian xảo lập văn phòng, công việc kinh doanh của họ gần như bị cướp hết, trước đây họ chi tiêu quá lãng phí, không tiết biết kiệm một xu, bây giờ thật nghèo khổ. Những con ma nhỏ tội nghiệp đó phải mất gần ba ngày mới ăn được một bữa hương hỏa, thân ảnh đã có chút mờ đi mấy phần.

Còn nữ nhân Liễu Thất Ngọc đó lại yêu đương với một phú bà, ban đầu còn biết gửi chút tiền trợ cấp về, ai ngờ sau đó thật sự động lòng với ta, một đồng cũng không chịu lấy, còn đem tiền mình kiếm được trả lại, giống như nhà dột mà còn gặp mưa vậy!

Cô nàng đường đường là một cương thi ngàn năm, trước đây từng xưng bá một phương nhưng bây giờ lại phải cúi đầu vì một đấu gạo, ngẫm lại thật đúng là khiến người nghe thương tâm rơi lệ! Hu hu hu... Muốn quay lại thời kỳ chiến loạn đó quá.

Sau khi lau một ít nước mắt không tồn tại, cương thi còn phải đi dỗ dành bà cố tổ có thể sẽ là người có thể quyết định điều kiện sống của họ trong tháng tới.

"Giá trị của hai tấm pháp khí này? Ngài hỏi đúng người rồi. Ở đây chúng tôi có chuyên gia giám định bảo vật. Vì đây là lần đầu tiên ngài đến đây, lần đầu tiên... Chúng tôi sẽ giám định miễn phí cho ngài, thế nào?" Thốt hai chữ "miễn phí" ra, trái tim Hồ yêu như rỉ máu.

Nhưng muốn lấy thì phải cho trước, nếu không cho phú bà nếm chút ngon ngọt trước thì làm sao người ta có thể chọn mình?

Miễn phí?! Đôi mắt Mộc Chiêu sáng lên, nàng cố gắng đè nén niềm vui không tiền đồ, nàng phải bình tĩnh lại, hiện tại vai diễn của nàng là một phú bà, sao có thể háo hức như thế?

Hồ yêu và cương thi mang Mộc Chiêu xuống tầng hầm của hội quán, trực tiếp đẩy ra một cánh cửa có biển hiệu "Đang nghỉ ngơi, chớ quấy rầy", khoảnh khắc cánh cửa mở ra, rác thải bên trong gần như muốn chôn vùi hai người!

"Khụ khụ..." Hồ yêu xấu hổ ho khan hai tiếng, "Ngài đừng để ý, người ở đây lười chết đi được, nhưng thật ra năng lực chuyên môn của cô ấy rất cao!"

"Tôi hiểu, tôi hiểu, IQ cao nhưng năng lực dọn dẹp thấp." Mộc Chiêu tỏ vẻ mình hiểu được.

Hồ yêu thở dài, sau khi dọn sạch rác ở cửa, cương thi ngửi ngửi ở cửa, sau đó chạy đến bãi rác gạt rác ra, chốc lát sau liền nhặt ra vật nhỏ có lông màu vàng.

Đó là một con... Hamster màu vàng? Mộc Chiêu nhìn nó từ xa, thấy con vật nhỏ này khá dễ thương.

Con hamster này đã ngủ rất say, lăn qua lộn lại như vậy mà nó cũng không bị đánh thức, cương thi cũng không khách khí với nó, chỉ đưa tay "chát chát chát" vài cái.

Khoảng 3 phút sau, một người phụ nữ luộm thuộm che khuôn mặt đỏ bừng sưng tấy xuất hiện trước mặt Mộc Chiêu, mỉm cười chào đón nàng, lợi dụng lúc này, Hồ yêu đem hết rác trong phòng đi, miễn cưỡng lấy một cái bàn tới để có thể tiếp khách.

"Không khó để nhận ra nơi này của các cô đã lâu không có khách." Mộc Chiêu cảm khái một tiếng.

Người được hamster biến thành cười xấu hổ: "Quý khách, ngài muốn hỏi chuyện gì?"

"Tuy cô ấy trông như vậy nhưng thật ra cô ấy là người lớn tuổi nhất trong chúng tôi, hiểu biết nhiều nhất trong chúng tôi, trước đây cô ấy đã từng làm việc trong ngành giám định bảo vật, tính chuyên nghiệp không cần bàn cãi." Hồ yêu giới thiệu.

Cương thi thì dùng phương pháp đặc biệt thì thầm với Chuột yêu: "Đây là con cừu béo mà Liễu Thất Ngọc đã lừa được! Cô mau tỉnh táo lại cho tôi! Nếu thả chạy, sau này Liễu Thất Ngọc sẽ lột da chuột cô."

Chuột yêu lau mồ hôi lạnh trên trán, mỉm cười càng thêm rạng rỡ.

"Vậy cô xem cái này, giúp ước tính giá trị." Mộc Chiêu đưa hai bức tranh đến trước mặt cô nàng.

Chuột yêu lấy ra một cặp kính trông bình thường, đeo lên rồi mở cuộn tranh ra.

Thật đúng lúc, thứ đầu tiên cô nàng nhận được lại là bức tranh vẽ một chú mèo con, sự sợ hãi từ trong máu khiến tay cô nàng run rẩy.

Chắc chắn là do cô nàng đã ăn đồ cúng cho Táo quân cách đây không lâu nên gần đây mới xui xẻo như vậy!

Sự chuyên nghiệp của Chuột yêu làm cho cô nàng cố gắng bình tĩnh lại, nhưng đáng tiếc là Mộc Chiêu đã thấy tranh của mình run thành lá cây hỗn độn trong gió.

"Đây, đây... Là một loại phong ấn đặc biệt?"

Chuột yêu đổ mồ hôi đầm đìa, thứ mà cô nàng đã không nhìn thấy hàng ngàn năm sao lại có thể xuất hiện trên thế giới này được? Nếu không phải cô nàng moi được những thông tin liên quan từ ký ức tuổi thơ của mình thì khả năng cao hôm nay cô nàng đã đập bức tranh này vào tay Mộc Chiêu rồi!

"Loại ma pháp này mấy ngàn năm nay chưa từng xuất hiện, ngay cả quỷ tiệm cận Quỷ Đỏ cũng có thể dễ dàng bị phong ấn, quỷ vật sẽ không có năng lực giãy giụa... Quá đáng sợ, không biết giới hạn là ở đâu. Nếu có thể phong ấn Quỷ Đỏ, giá thị trường có thể đạt tới 5 triệu tệ trở lên, mà nếu như cái này phong ấn Quỷ Đen đã là cực hạn thì giá thị trường cũng có thể ở mức 100.000 tệ."

"Nhưng hai bức tranh này đều đã qua sử dụng, cho nên giá trị giảm đi rất nhiều. Bức tranh vẽ ma nhỏ này có thể bán được hơn 300.000 tệ, bức còn lại chỉ có thể bán được 700.000 tệ." Chuột yêu đẩy mắt kính trên sống mũi, không biết tìm đâu ra một chiếc bàn tính, nhanh chóng tính toán, "Nhưng không loại trừ khả năng có người muốn nghiên cứu bức tranh này. Nếu có giá trị nghiên cứu thì có thể bổ sung thêm từ 100.000 đến 300.000 nhân dân tệ."

"Suy cho cùng, hàng hiếm mới là thứ đắt giá nhất. Nếu có thêm lăng xê, có thể sẽ có người coi tiền như rác sẵn sàng trả giá cao hơn." Chuột điên cuồng chớp mắt nhìn nàng.

Ám chỉ điên cuồng như vậy, dù Mộc Chiêu có chậm phát triển cũng có thể hiểu ý của cô nàng, nhưng nhìn thấy bộ dáng đáng thương của Chuột yêu, nàng vô thức muốn trêu chọc nên giả vờ như không hiểu ý của đối phương.

"Thì ra là như vậy!" Mộc Chiêu mỉm cười, chuẩn bị thu lại bức tranh, nhưng đối phương lại không buông ra, thử lần hai cũng không buông ra.

"Ừm... Cô có thể buông tay trước không?"

"Nếu không thì ngài cân nhắc việc gửi bán ở chỗ này của chúng tôi đi! Tôi nhất định sẽ bán cho ngài với giá tốt mà!" Chuột yêu nắm lấy tay Mộc Chiêu, khóc lóc kể lể: "Ngài thương xót chúng tôi đi! Tháng sau là chúng tôi cạn lương thực rồi! Bà chủ không lương tâm kia của chúng tôi không có bao ăn!"