Mèo đen là một loài động vật rất tâm linh trong truyền thuyết, một số người già cảm thấy tà khí, nhận định rằng chúng nó sẽ thu hút một số thứ ô uế.
Nhưng Mộc Chiêu lại cảm thấy tiểu Hòn Than này chính là ngôi sao may mắn của mình! Vì nó làm cho kiếp sống ma quỷ của nàng thấy được hy vọng!
"Hòn Than, con nói xem, con có thể nhìn thấy mẹ, vậy con nhất định là một chú mèo con phi thường, con không phải là yêu quái đó chứ..." Mộc Chiêu ngồi xổm trước mặt mèo con, nhìn Hòn Than đang chải lông chân của nó, vẻ mặt nghiêm túc, sau đó khép ngón trỏ và ngón giữa tay phải lại, chỉ vào mèo con và nói: "Biến hình cho ta!"
Không khí im lặng một lúc, mèo con quay mông uốn éo đi mất, vẫy đuôi đi đến trước máy thức ăn tự động cho mèo, ăn bữa tối "rộp rộp".
Mộc Chiêu hoàn hồn lại, mèo nhỏ không biết phân biệt người và quỷ, dù sao sen xúc phân đã trở lại, ăn cái gì cũng thấy ngon.
"Tiểu vô tâm." Mộc Chiêu mím môi, đưa tay vờ như đang xoa đầu mèo nhỏ, nhìn nó ăn ngon lành, trong lòng cũng yên tâm hơn rất nhiều.
Nàng hy vọng học tỷ cũng sẽ vô tâm như tiểu Hòn Than này, ăn ngủ đủ giấc, như vậy cô sẽ không phải đau buồn vì cái chết của nàng nữa.
Trời đã tối, dì Lưu đã bày đồ ăn lên bàn, Phó Du Thường vẫn chưa ra, nghĩ đến trạng thái của học tỷ hôm nay, lại còn dầm mưa, Mộc Chiêu lo lắng cô sẽ bị ốm, vội vã bay lên lầu.
"Được rồi, có tin tức gì thì báo cho tôi ngay."
"Chỉ cần đồ đến tay tôi, thứ mà sếp của các người muốn tự nhiên sẽ không thiếu một phân."
Khi Mộc Chiêu bay vào, nàng nghe thấy hai câu cuối cùng này, sau đó Phó Du Thường cúp điện thoại, vẻ lo lắng trong mắt cô nặng nề đến mức khiến người ta cảm thấy khó thở.
Không, không thể nào? Mới ngày đầu tiên, học tỷ đã bước đến bờ vực nguy hiểm rồi sao? Mộc Chiêu càng xem càng cảm thấy cảnh tượng này giống như một cảnh giao dịch không thể diễn tả được với một nhóm tội phạm!
Các bánh răng của cốt truyện đã quay một cách có trật tự, nhưng là người duy nhất biết, nàng lại không thể làm gì được, nàng chỉ có thể nhìn cô một cách lo lắng.
"Cốc cốc cốc."
Dì Lưu ở ngoài gõ cửa.
"Tiểu thư, đã đến giờ ăn tối rồi, tối nay phải nghỉ ngơi sớm."
Đêm nay là đầu thất, linh hồn người chết sẽ về nhà, người sống trong nhà hay sống ở nơi khác đều không được ra phòng riêng, nếu không sẽ quấy nhiễu đến linh hồn người chết.
Đây là cách nói mê tín, tối nay dì Lưu đã giúp chuẩn bị bố trí toàn bộ ngôi nhà, mà Phó Du Thường, người nhà đều là quân nhân và cảnh sát, lúc đầu cũng không tin cái này, nhưng mãi đến lúc này cô mới nhận ra rằng vấn đề không phải là có tin hay không, đây chỉ là người sống đang cố gắng hết sức để tìm kiếm nơi gửi gắm nỗi niềm mà thôi.
Dì Lưu chuẩn bị đồ cúng, đặt lên bàn thờ, cắm một chiếc đũa thẳng đứng lên trên rồi thắp nhang hai bên.
Sau đó bà lấy ra một túi tàn nhang khác, đóng cửa phòng Mộc Chiêu ở, nhưng vì túi tro không được buộc chặt, một lớp tàn nhang rơi vươn vãi trên đất.
Đêm nay Phó Du Thường ngủ ở phòng khách, đương nhiên cũng ôm Hòn Than cùng với ổ mèo của nó theo, tránh cho ban đêm nó làm loạn khắp nơi.
"Tiểu thư, buổi tối đi ngủ sớm chút, cho dù bên ngoài có chuyện gì cũng đừng ra ngoài, tôi đi trước, sáng mai quay lại giúp cô thu dọn."
Nến hương đang lặng lẽ cháy, đột nhiên một mùi hương rất thơm xộc vào mũi Mộc Chiêu.
Nước bọt của Mộc Chiêu đều chảy xuống! Nàng truy tìm nguồn gốc của mùi thơm, là đồ cúng do dì Lưu chuẩn bị!
Hóa ra ma quỷ thật sự có thể ăn đồ cúng?! Mộc Chiêu hít mạnh một hơi, xong rồi còn ợ một cái.
Từ khi thành ma đến nay, nàng có chút ỉu xỉu, luôn cảm thấy có gì đó không đúng, hóa ra là nàng đói! Quả nhiên, có thực mới vực được đạo!
Nàng hít mùi mì, sau đó là tráng miệng, cũng ngon nhưng nhạt nhẽo và không ngon bằng món chính, nhưng sau khi ăn xong tinh thần nàng càng thêm dồi dào, tác dụng còn tốt hơn món chính.
Nhưng trong lúc ăn, Mộc Chiêu lại lo lắng, nhìn bóng tối bên ngoài, nàng luôn có cảm giác có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm mình...
Chẳng lẽ đúng như dì Lưu nói, đêm nay sẽ có Sứ giả câu hồn đưa nàng đi?
Haizz...
Mộc Chiêu nhìn thời gian trôi qua, vô tình nhìn thấy lớp tàn nhang trên mặt đất.
Tàn nhang này thật sự có thể in lại dấu chân của hồn ma sao?
Sự tò mò đã điều khiển nàng đi đến bên cạnh tàn nhang.
"Xoèn xoẹt..." Đột nhiên, trong đêm tối, ngoài cửa sổ vang lên tiếng dây xích kéo lê trên sàn nhà.
Mộc Chiêu cảm thấy linh hồn mình run rẩy, một loại áp lực kinh khủng khiến nàng khó có thể cử động.
"Xoèn xoẹt..."
Âm thanh đó lại vang lên, Mộc Chiêu giật mình, nhìn chung quanh rồi vội vàng trốn dưới bàn thờ được phủ khăn.
"Xoèn xoẹt... Xoèn xoẹt..." Âm thanh đó như có như không, đột nhiên dừng lại một lúc, như thể vật kia đã dừng lại ở đâu đó.
Mộc Chiêu cắn răng không dám phát ra âm thanh nào, nàng núp dưới bàn run rẩy, một lúc sau, âm thanh đó lại vang lên, lần này là cảm giác đi xa dần cho đến khi mọi động tĩnh đều biến mất, đó là Sứ giả câu hồn sao??? Hay là một con ma hoang?
Thời gian đêm nay trôi qua làm cho Mộc Chiêu nơm nớp lo sợ, nàng sợ vừa ngẩng đầu sẽ thấy thứ gì đó giống như đầu trâu mặt ngựa, Hắc Bạch Vô Thường đang nhìn nàng ngoài cửa sổ.
Thời gian đã hơn nửa đêm, đêm đầu thất cuối cùng cũng kết thúc, bên ngoài yên tĩnh.
Đã là 2 giờ sáng, Mộc Chiêu nghe thấy tiếng mèo cào cửa từ cửa phòng khách, còn có tiếng Hòn Than kêu meo meo, làm người ta hoảng hốt, nhóc con Hòn Than này đang làm ầm ĩ gì đây? Sẽ ảnh hưởng đến sự nghỉ ngơi của học tỷ đó! Với lại, nếu thu hút thứ đó thì phải làm sao?
Mộc Chiêu lấy hết dũng khí, vươn đầu nhìn tất cả cửa sổ, xác định không có gì đáng sợ mới lặng lẽ chui ra khỏi gầm bàn, bay vào phòng khách.
Hòn Than vừa thấy Mộc Chiêu đã kêu "meo meo".
"Suỵt! Đừng kêu mommy tới, không nên quấy rầy học tỷ nghỉ ngơi nha ~"
Nhưng tiểu hư hỏng đó không những không nghe lời mà còn trực tiếp nhảy lên giường Phó Du Thường, Mộc Chiêu thấy thế liền muốn tăng huyết áp.
"Tiểu hư hỏng nhà con!" Mộc Chiêu không thể chạm vào, không thể ôm xuống, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào nó.
"Meo..." Hòn Than rúc vào mặt Phó Du Thường, không ngừng cọ mặt Phó Du Thường.
Dần dần, Mộc Chiêu cảm thấy có gì đó không đúng, học tỷ thường ngủ nông, bị Hòn Than hành hạ như thế mà vẫn ngủ được, nàng vội vàng đến bên cạnh Phó Du Thường.
Sau khi trở thành ma, nàng có khả năng nhìn ban đêm mà trước đây không dám tưởng tượng đến, dưới ánh trăng, nàng có thể nhìn thấy những giọt mồ hôi mịn trên trán Phó Du Thường cùng với vẻ mặt có chút đau khổ.
Kể từ khi xảy ra tai nạn, học tỷ đã sụt cân rất nhiều, gầy gò vô cùng, quầng thâm đen dưới mắt khó có thể che đi.
Mấy ngày nay chưa được nghỉ ngơi tốt, hôm nay lại còn dầm mưa, cơ thể bằng sắt cũng không chịu nổi!
Phải gặp bác sĩ! Ít nhất cũng phải uống chút thuốc!
Mộc Chiêu biết hộp thuốc ở nhà nhưng nàng không chạm vào được, chẳng lẽ trông chờ mèo con này đi lấy?
"Chiêu... Chiêu Chiêu..." Phó Du Thường lầm bầm như nói mớ.
"Đây! Em ở đây! Học tỷ, chị còn tỉnh táo không? Đứng dậy uống thuốc đi!"
Phó Du Thường lại nói thêm mấy câu mơ hồ, Mộc Chiêu không nghe rõ nên tiến lại gần.
"Chiêu... Trở về... Trở về rồi sao?"
Mộc Chiêu đột nhiên không nhịn được nữa, nước mắt "Soạt" một tiếng chảy ra.
"Em về rồi, em về rồi..." Mộc Chiêu nằm ở bên giường không nói được lời nào, nàng dùng sức lau nước mắt, hiện tại không phải lúc để buồn rầu, nàng phải nghĩ biện pháp.
"Meo ô?" Tiểu Hòn Than lại cọ vào người nàng, kêu meo meo.
"Hòn Than, con giúp mommy lấy thuốc được không?"
"Meo..."
Chắc chắn nàng bị ngu rồi, cho dù Hòn Than có thông minh đến mấy cũng không thể mong đợi nó đi rót cốc nước đút thuốc cho học tỷ được, đúng không?
Mộc Chiêu vỗ đầu mình, học tỷ trông có vẻ ốm nặng, cũng không thể đợi dì Lưu tới nấu ăn mới phát hiện...
Mộc Chiêu lo lắng đi quanh phòng, cho đến khi trong phòng đột nhiên có ánh sáng lóe lên, thu hút sự chú ý của nàng.
Là điện thoại của Phó Du Thường đặt trên bàn sáng lên vì có tin nhắn mới.
Một suy nghĩ lóe lên trong đầu Mộc Chiêu, nàng đưa ánh mắt mong đợi nhìn tiểu Hòn Than tài năng, trong đầu nàng nảy ra một suy nghĩ tưởng chừng như không thực tế.
"Hòn Than, lại đây với momny nào."
Tiểu Hòn Than vui vẻ bước tới, nhảy lên bàn, ngồi xổm bên cạnh chiếc điện thoại.
Mộc Chiêu vỗ nhẹ vào điện thoại, tiểu Hòn Than nhìn nàng rồi duỗi chân ấn vào điện thoại.
"Đúng vậy, Hòn Than, đem điện thoại để lại đây." Mộc Chiêu lại vỗ vỗ giường.
Hòn Than nhìn nàng như một kẻ ngốc.
Mộc Chiêu đột nhiên nhớ tới rất lâu trước đó, đối diện với chính mình muốn huấn luyện mèo con thành chó, học tỷ vô cùng bất đắc dĩ nói: "Mèo sẽ không nghe lời em đâu."
Nghĩ đến Hòn Than nhà mình thỉnh thoảng sẽ nổi loạn, Mộc Chiêu ngập ngừng đưa tay đẩy điện thoại, quả nhiên, giây tiếp theo Hòn Than vung móng vuốt lôi điện thoại đến giữa giường.
"Hòn Than, con có thể nổi loạn hơn một chút nữa được không!"
Mèo con nổi loạn liếʍ chân, không cảm thấy mình đã làm điều gì xấu, muốn thuần hóa mèo con à? Dù cho có kiếp sau cũng đừng có mơ!
Nhưng tốt xấu gì điện thoại cũng đã được đẩy tới giường, sau đó Mộc Chiêu và Hòn Than đấu trí đấu dũng hồi lâu, điện thoại vẫn cách tay Phó Du Thường một đoạn.
Mộc Chiêu muốn thua với đứa con nhà mình rồi, nếu biết có hôm nay, năm đó nàng nên dạy mèo con cách dùng điện thoại!
"Meo..." Tiểu Hòn Than ngạo nghễ vẫy đuôi, tình huống này thật sự khiến người ta cảm thấy có lẽ con mèo nhỏ này đang tỏ ra khinh thường con sen xúc phân.
"Hòn Than, nếu con đẩy cái này qua đây, ngày mai sẽ cho con ăn đồ hộp." Mộc Chiêu chị thuận miệng nói nhưng vừa nói ra hai chữ "đồ hộp", mèo nhỏ đột nhiên duỗi chân ra đẩy điện thoại tới.
"..." Con mèo nhỏ nhà nàng có thể hiểu được tiếng người đúng không?! Đặt điện thoại ở đó chờ mình mua chuộc nó! Mộc Chiêu ước gì có thể cắn đầu mèo con để trừng phạt nó!
Làm thế nào để mở khóa điện thoại bằng vân tay đây?
Nếu lần này vẫn phải chỉ huy tiểu Hòn Than thì không ổn lắm, năng lực của mèo con có hạn, thử mấy lần đều không thành công.
Vốn dĩ nàng chẳng hi vọng gì cả, haizz... Bằng không nàng đi ra ngoài thử vận
may, tìm xem có ai có thể nhìn thấy ma không? Mặc dù làm như vậy rất nguy hiểm, vạn nhất gặp phải ma quỷ mạnh hơn thì sẽ không thể quay lại được.
"Hòn Than, làm giống như mommy này, di chuyển ngón tay của con sang bên này..." Rõ ràng là bên dạy dỗ không thể chạm vào thực thể nhưng nhìn Mộc Chiêu như đã sử dụng hết sức lực từ khi sinh ra của mình, khuôn mặt cũng bắt đầu dữ tợn!
Dưới sự nỗ lực không ngừng nghỉ của nàng, ngón tay của Phó Du Thường đột nhiên cử động.
Tuy nhiên, móc vào tay Phó Du Thường không phải là móng vuốt màu đen lông xù xù mà là một ngón tay cực kỳ lạnh lẽo khác.
Mộc Chiêu ngơ ngác nhìn vào tay mình và chiếc điện thoại đã mở khóa.
Kỳ tích xảy ra!
Nàng... Nàng thực sự đã chạm được học tỷ!