Nhật Ký Của Chú Thỏ Đi Lạc

Chương 2

A Miêu chỉ còn biết ảo não rời đi.

Nó nói lời cảm ơn một lần nữa, Nhung Nhung nhìn A Miêu quay đầu lại xoay đuôi mèo, thể hiện không cần phải biết ơn.

Nhung Nhung tiếp tục thu mình bên cạnh thùng rác, bên cạnh đó có Tước Nhi hót líu lo, chúng ném xuống vài thứ rồi đậy vào lông của nó. "Ăn cái này nè, thỏ."

"Đây là gì vậy?"

"Đó là thuốc biến hình từ hội giám sát linh hồn thế giới loài yêu. Tôi có một người bạn quen biết con công hoá thân trong đó, tôi đã lấy được từ anh ta," Tước Nhi nói tiếp, "Khi ăn cái này, cậu sẽ biến thành người, sau đó cậu có thể tự mình đi tìm thức ăn."

"Nhưng, đây không phải là một thứ quý báu chứ?"

"Nghe nói nó giống như là sản phẩm thất bại," Tước Nhi giương cánh, sẽ xuất hiện tác dụng phụ gì nó cũng không biết, "Nhưng có thể thử xem."

Nhung Nhung cúi đầu ngửi mùi, sau đó nó đưa lưỡi liếʍ một chút.

Xa xa, hình như có một người đang tập thể dục chạy lại gần. Tước Nhi bay đi lập tức, Nhung Nhung đưa tai lên giật giật.

Người đó chạy đến gần, ném chai nước khoáng vào thùng rác làm cho tấm sắt vang lên một tiếng động khiến Nhung Nhung hoảng sợ nhảy về phía sau, giấu đi đôi chân lại bắt đầu chảy máu.

Ban đầu, người đó dự định tiếp tục chạy đi, nhưng rồi dường như anh ấy thấy thú vật này. Bước chân của anh dừng lại, sau đó anh ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát nó trong chốc lát.

"Em bị thương à..."

Người đó mặc một chiếc áo thun, mồ hôi đang chảy ra khắp người, dù đang ở trong gió lạnh nhưng cánh tay trần trụi của anh không cảm thấy lạnh. Với vóc dáng mảnh khảnh của anh, mặc bộ âu phục và giày da sẽ là lựa chọn phù hợp hơn. Khi anh ấy nhìn thấy con thỏ núp bên cạnh thùng rác, ít nhiều có chút ngạc nhiên.

"Bạn nhỏ này, làm sao em lại ở đây?"

Nhung Nhung thu mình lại, bất an nhìn về phía người đó.

Tước Nhi bên cạnh tiếp tục kêu ríu rít rất lớn, nói người này không chừng muốn ăn thịt thỏ nướng, nó sợ tới mức lỗ tai khẽ động. Nhưng anh lại đưa tay ra và cẩn thận đỡ nó lên.

Bàn tay của anh ấm áp, rất dày, không còn lạnh như trước nữa.

Nhưng Nhung Nhung bẩn thỉu, cảm thấy một chút xấu hổ, cố gắng để bò ra khỏi tay anh ấy, anh lại xoa xoa đầu nó, nói đừng sợ.

Vì thế Nhung Nhung do dự liếʍ liếʍ ngón tay anh để thể hiện tình bạn. Dù sao, người này trông đẹp trai, có trái tim tốt hơn chủ cũ của nó.

"Hứa Ôn!" Người bạn mua nước đi tới, nhìn thấy anh đang cầm một thứ gì đó trong tay, tò mò hỏi: "Đây là gì vậy?"

Hứa Ôn cười nhẹ, "Con thỏ nhỏ, thật đáng yêu, lưỡi còn là màu hồng nữa."

"Bẩn thỉu như vậy cậu cũng cảm thấy đáng yêu?"

"Ừm.” Ngón tay thon dài chọc chọc vào lỗ tai Nhung Nhung, anh chú ý đến chân trái bị thương của nó, "....cũng đáng thương."

Hứa Ôn từ từ đứng dậy, Nhung Nhung cách mặt đất rất xa, vẫn cảm thấy sợ hãi, rụt vào trong lòng bàn tay anh ấy. Anh như mỉm cười và giữ chặt nó hơn.

"Về nhà với anh nào, bạn nhỏ?" Anh ấy vuốt nhẹ tai của nó như một con mèo và nói.

*Lời của editor:

Nếu bạn thấy truyện này thú vị và đáng để theo dõi, hãy follow và đề cử truyện của mình cho mọi người. Đánh giá và lời khuyên của bạn là động lực to lớn đối với mình để tiếp tục edit và cải thiện. Hy vọng rằng nội dung truyện sẽ mang lại cho bạn những giây phút thú vị và hấp dẫn.