Nha Hoàn Không Chịu Gả

Chương 2

Chương 2
Ediy: Kally

Mấy ngày sau

Gió thu thoang thoảng, một nhóm nha hoàn trẻ tuổi rất là rảnh rỗi, cho nên tụ tập ở trong đình nhàn thoại việc nhà, trao đổi tin tức với nhau. Mà được bọn nha hoàn nhắc tới nhiều nhất, được ưu ái nhất hiện nay chính là vị chủ tử đẹp trai, trẻ tuổi nhất ở trong phủ _ không phải Nam Tĩnh Tuyền thì còn ai.

“ Tiểu thiếu gia, ngài ấy thật là tuấn tú nha! nghe nói ngoài kia có không ít danh môn thiên kim ái mộ ngài ấy….”

“ Đúng vậy! nếu có thể được ngài ấy yêu thích, giữ lại bên người làm thị thϊếp, đó cũng không phải hưởng phúc sao….”

“ Ôi dào! Ngươi nghĩ thật đẹp nha! tiểu thiếu gia với thân phận bối cảnh như thế, muốn bao nhiêu cô nương xinh đẹp mà không có! Thế nào nhìn trúng loại tư sắc cỡ như ngươi. Nếu là ta a, chỉ cần có thể ở bên người thiếu gia hầu hạ ngài ấy, mỗi ngày nhìn thấy ngài ấy ta đã cảm thấy mỹ mãn….”

“ Lời này cũng không thể nói như thế! Có lẽ thiếu gia không thương mẫu đơn diễm lệ, mà cô đơn chỉ chung tình cho hoa nhỏ ven đường cũng không chừng, với lại cho dù mơ mộng hão huyền bộ cũng không được sao….”

“ Được, sao lại không được? ta đây cũng phải nằm mơ, ảo tưởng tiểu thiếu gia đem ta cưới hỏi đàng hoàng rước vào cửa….”

Lời vừa nói ra, bọn nha hoàn cười khúc khích không ngừng run rẩy hết cả người, làm cho Mạc Liên Nhi đúng lúc đi ngang qua đó cũng không khỏi nhìn lại…..

Trùng hợp đang ở trong mộng tưởng hão huyền trong đó có một vị nha hoàn, khóe mắt không cẩn thận liếc thấy nàng, không khỏi hưng phấn mà vẫy tay hướng về phía nàng kêu lên: “ Liên Nhi tỷ tỷ, Liên Nhi tỷ tỷ….”

Mạc Liên Nhi ở trong Định Viễn vương phủ được hai năm, tự nhiên biết rõ tất cả nha hoàn lớn nhỏ ở trong phủ. Thấy mọi người gọi nàng, nghĩ đến chắc là có chuyện gì quan trọng cần bẩm báo, liền không nghĩ ngợi đi qua đó….

“ Làm sao vậy?” Nhìn các nàng má phấn đà hồng, cười thật mờ ám, không lẽ là có việc vui gì hay sao?

“ A…. Liên Nhi tỷ tỷ tới đúng lúc, có liên quan đến chuyện tiểu thiếu gia, nên hỏi tỷ là chính xác nhất, dù sao tỷ là nha hoàn bên người của ngài ấy, nói vậy sẽ biết rất nhiều chuyện mà chúng ta muốn biết”. Trong đó, có một vị nha hoàn kéo nàng, trong mắt đầy lòng hiếu kỳ.

“ Tuyền thiếu gia?” Các nàng muốn hỏi chuyện gì về Tuyền thiếu gia? Có chút buồn bực, Mạc Liên Nhi chỉ có thể ngơ ngác lặp lại tên người mà các nàng mới đề cập.

“ Chính là như vậy!” Một nha hoàn khác cười duyên khúc khích. “ Liên Nhi tỷ tỷ hầu hạ Tuyền thiếu gia lâu như vậy, nói vậy sở thích của ngài ấy, tỷ chắc là đều biết rõ như lòng bàn tay, có nhiều người đang muốn hỏi tỷ rốt cuộc là Tuyền thiếu gia ngài ấy thích dạng cô nương như thế nào?”

Hi … nếu có thể biết được chút tin tức, về sau mới có thể hướng tới mục tiêu này phấn đấu nha, không chừng có thể được coi trọng, bay lên cành cao làm phượng hoàng.

Thích cô nương dạng gì à? Mạc Liên Nhi thật sự bị vấn đề này làm cho choáng váng một chút. Hai năm nay nàng hầu hạ hắn, chưa từng thấy qua hắn đối với cô nương nhà ai có thêm một bước hứng thú.

“ Này thôi….” Chờ đợi nàng trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng lại đưa ra một đáp án khiến cho mọi người thất vọng “ Ta không rõ ràng lắm đâu!”

“ A!” Nhìn nàng suy nghĩ thật lâu, còn tưởng rằng sẽ nhận được tình báo có ích, không ngờ lại là câu trả lời như vậy, chúng nha hoàn thất vọng, không hẹn mà cùng uể oải kêu lên.

Ách… nàng làm chuyện gì thiên lý không tha sao? vì sao trong mắt mọi người lại tràn ngập trách cứ thế kia? Mạc Liên Nhi cẩn thận nhìn lại mọi người, vô cùng cẩn thận hỏi thăm “ Các ngươi hỏi cái này làm cái gì?”

“ Ai nha! không phải là….” Mọi người bàn tán xôn xao, vui vẻ đem những lời đã nói toàn bộ kể lại cho nàng nghe, trong lúc vui vẻ tán gẫu cũng khó nén sự ngượng ngùng mối tình đầu của cô gái.

Nghe thanh âm thầm thì xì xèo xong, sau khi nghe ảo tưởng mộng đẹp của tiểu cô nương cùng với bộ dạng hoài xuân thẹn thùng của các nàng, làm cho Mạc Liên Nhi không khỏi bật cười…..

“ Liên Nhi tỷ tỷ, tỷ đừng chỉ lo cười thôi! Tỷ đi theo bên người tiểu thiếu gia lâu như vậy, chúng ta không tin tỷ cái gì cũng không biết, hôm nay thế nào cũng phải tìm ra manh mối đáng tin cậy mới được….” Nhóm tiểu nha hoàn bị cười thẹn quá thành giận, nũng na nũng nịu cằn nhằn….( nhìn là bik ta chém rùi, thông cảm nhá! Cóa nhìu chỗ khó hiểu thiệt, nhưng ko quan trọng nên ta mới dám chém)

Nhìn bộ dáng thiên chân của các nàng, Mạc Liên Nhi cũng không khỏi bắt đầu nhớ lại hai năm trước đây, chính mình cũng hồn nhiên như thế, nhưng mà một trận Hoàng Hà lũ lụt đã hủy sạch nhà nàng, đến Kinh Thành tìm thân thích nương tựa nhưng người thân lại đã chuyển đi xa, cha bệnh chết, biến cố liên tục làm cho nàng hiểu hết tình người ấm lạnh, lập tức từ một tiểu cô nương thiên chân vô lo vô nghĩ trưởng thành hơn….

“ Liên Nhi tỷ tỷ, tỷ nghĩ gì vậy?” Haiz… các nàng yêu cầu thật sự khó như vậy sao? vì sao mày liễu xinh đẹp của Liên Nhi tỷ tỷ lại nhíu lại thế kia?

“ A! không, không có gì!” Phục hồi tinh thần lại, Mạc Liên Nhi xấu hổ cười “ Các muội đừng làm khó dễ ta, ta thật sự không biết a…” Haiz…. Những cô gái hoài xuân này thật là khó đối phó mà.

“ Vậy cũng không còn cách nào!” Trong đó có một vị nha hoàn đầu tiên là uể oải, sau đó, lại vạn phần ngưỡng mộ nhìn Mạc Liên Nhi nói “ Vẫn là Liên Nhi tỷ tỷ sướиɠ nhất, có thể hầu hạ tiểu thiếu gia, có thật nhiều cơ hội ở cùng một chỗ với ngài ấy!”

“ Nói thật đúng nha! Liên Nhi tỷ tỷ thật may mắn…”

“ Thật hy vọng có thể đổi với Liên Nhi tỷ tỷ nha…”

Nha! không thể nào! chưa bao giờ thấy hầu hạ Tuyền thiếu gia có gì tốt, hắn người nọ cũng không phải dễ ở chung đâu, cả ngày cứ hé ra cái mặt lạnh với mọi người, nếu không phải do Tinh Hồn thiếu gia giao phó, ngay từ lúc mấy ngày đầu hầu hạ hắn, nàng đã bỏ trốn mất dạng rồi! tuy rằng hai năm nay, đã quen với sự đối xử lạnh lùng nghiêm khắc của hắn, nhưng mỗi ngày đối với mặt thối ra như thế, thật không gọi là vận may gì! ( mặt a này hãm tài dữ z à! Tội nam 9 quá!). Trong lòng thầm nghĩ như thế, Mạc Liên Nhi vạn vạn lại không nghĩ tới chính mình lại trở thành đối tượng được mọi người hâm mộ.

“ Tuyền thiếu gia, ngài ấy…. cũng. không dễ hầu hạ như vậy!” Không đành lòng dập nát hình tượng tốt đẹp trong lòng chúng cô nương, Mạc Liên Nhi châm chước dùng từ.

Bỗng dưng, một chuỗi tiếng vang dồn dập liên hồi nhưng lại rất nhỏ phát ra từ bụi hoa phía sau ( tèn ten, có chiện rồi!), nhưng mà tiếng vang kia thật sự rất là nhỏ lại rất ngắn ngủi, mà tâm tư mọi người ở đây đều đặt vào trên người tiểu chủ tử nên cũng không ai phát hiện.

“ Ai nha! mỗi ngày nhìn thấy mặt cũng tốt rồi! thậm chí có khi còn có cơ hội gần vua được ban lộc, cho dù khó hầu hạ cũng tình nguyện”. Một vị nha hoàn cười hì hì nói, lập tức giành được những người khác nhất trí đồng ý phụ họa.

Thật đúng là tình cảm sâu đậm đến có thể ‘ Chịu nhục’ a! nếu có thể cho nàng chọn, cũng sẽ không thèm cái vị chủ tử khó hầu hạ kia. Nói đi cũng phải nói lại, tiểu cô nương có hoài xuân mộng đẹp là rất tốt, nhưng cũng đừng có chìm đắm quá sâu a! giống Tuyền thiếu gia với dung mạo, gia thế như vậy thì thú cũng sẽ là một vị thiên kim có điều kiện có thể cùng hắn so với. Nha hoàn các nàng cũng không có số như vậy đâu, thế gian này đâu phải ai cũng có thể biến thành phượng hoàng.

Trong lòng tuy là có ý tưởng như thế, nhưng Mạc Liên Nhi cũng chỉ ôn nhu cười, không tiện nói thêm cái gì.

“ Liên Nhi tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ chưa bao giờ nghĩ tới sao?” Tiểu nha hoàn đột nhiên nghi ngờ hỏi nàng.

“ Nghĩ cái gì?” Vẻ mặt Mạc Liên Nhi khó hiểu.

“ Chính là cái kia thôi….” Một đôi mắt to đầy vẻ mơ mộng “ Chẳng lẽ tỷ chưa bao giờ ảo tưởng qua, có lẽ có một ngày tiểu thiếu gia đột nhiên thích tỷ, đem tỷ thu làm thị thϊếp….” ( làm vợ mà Liên Nhi tỷ còn ko chịu say yes chớ đừng nói chi làm thị thϊếp, hứ!)

Nghe vậy, Mạc Liên Nhi có chút kinh ngạc, sau đó liền bật cười ra tiếng, lạnh nhạt nói ra quyết tâm của mình “ Tuyền thiếu gia vĩnh viễn là Tuyền thiếu gia” ( cuộc đời Tuyền ca gian nan lận đận vì câu nói này của tỷ , hik). Tinh Hồn thiếu gia muốn nàng đem hắn thành chủ tử để hầu hạ, thế thì hắn sẽ vĩnh viễn là chủ tử của nàng, không có khả năng có cái thân phận khác.

Nghe ra hàm nghĩa trong lời nói của nàng, bọn nha hoàn khẽ thở dài, còn có người đùa nói “ Liên Nhi tỷ tỷ, tỷ thật không biết tận dụng cơ hội gì hết!”

Mạc Liên Nhi nghe thế cũng chỉ mỉm cười, hơi gật đầu tỏ vẻ, cho thấy đề tài nên tạm dừng ở đây, chào một tiếng rồi mới xoay người rời đi.

Mọi người thấy nàng đi rồi, cũng nhìn nhau liếc mắt một cái, cũng mất đi hứng thú trao đổi thông tin, đều cùng nhau rời đi, chỉ một thoáng, nguyên bản một sân đầy oanh oanh yến yến lại hồi phục an ninh vốn có của nó….

Không bao lâu, một bóng đen cao to, bóng dáng cao gầy từ trong bụi hoa im ắng ở phía sau đi vòng ra, với thần sắc hơi kỳ dị kia, có thể nói rằng một cũng không sót, toàn bộ đối thoại đều nghe hết vào trong tai.

Hắn_____ khó hầu hạ sao?

Nam Tĩnh Tuyền vạn vạn không đoán được mình ở trong lòng Mạc Liên Nhi, lại có một câu bình phẩm như vậy! vậy mà nàng còn đi theo hắn hai năm, những nha hoàn khác rất ít khi có cơ hội tiếp xúc với hắn, đối với hắn ý tưởng còn nhiều hơn nàng gấp mười lần nha!

Vốn dĩ tính nằm sau bụi hoa, một mảnh tiểu thiên địa( địa bàn nhỏ) rất ít người biết, để lén lười biếng nửa ngày, như thế nào cũng không nghĩ tới hắn lại nghe được cái nhìn cùng tâm tư của các nha hoàn trong phủ đối với hắn, thậm chí trước nay vẫn luôn ở trước mặt hắn ít lời và trầm tĩnh như Mạc Liên Nhi cũng nói cảm nhận đối với hắn, nhưng mà____

Hắn không dễ hầu hạ như vậy!

Cảm nhận của nàng đối với hắn thế nhưng chỉ có một câu ngắn ngủn, nhưng lại cũng chẳng phải là lời hay ho gì!

Nam Tĩnh Tuyền chỉ cảm thấy một trận bực mình, trước giờ luôn bình tĩnh, khuôn mặt luôn nhìn không ra cảm xúc gì, hiếm khi lại hiện ra vẻ khó chịu …..

“ Hạo ca ca, người ta ăn không vô….” Buông chén đũa trong tay, Nguyệt Nha Nhi than thở ngồi bên cạnh trượng phu mà oán giận.

“ Như thế nào lại ăn không vô? Thân thể không thoải mái sao?” Nam Thần Hạo khẩn trương hỏi, dù sao ái thê khẩu vị trước nay đều luôn luôn tốt, sao hôm nay chỉ ăn mấy miếng liền nói không ăn nữa?

“ Haiz… đối với gương mặt thối ra như thế kia, ai mà ăn cơm nổi!” Tay ngọc chỉ thẳng vào mặt lạnh ở phía đối diện, khẩu khí vô cùng ủy khuất.

Con nàng ngày thường mặt đã đủ thối, hôm nay lại càng trầm trọng hơn, thần sắc thật là đáng sợ, ngồi cùng bàn dùng cơm với hắn như thế nào còn thèm ăn cho được? Nguyệt Nha Nhi lắc đầu thở dài, không biết nàng tạo phải cái nghiệt gì, như thế nào sinh ra hắn loại mặt thối làm cho người ta mất hết khẩu vị thế này?

Nghe ái thê chỉ trích, Nam Thần Hạo bật cười không thôi, lại cái gì cũng chưa nói.

Chậm rãi nuốt đồ ăn trong miệng xuống, Nam Tĩnh Tuyền lạnh giọng nói: “ Thật có lỗi vì ảnh hưởng đến khẩu vị của ngài a!” Đáng giận! mẹ của hắn không có việc gì lại đi chà đạp thêm. Hôm nay hắn đã đủ buồn rồi, mẹ còn đả kích hắn!

Nha! cuối cùng cũng chịu mở miệng! hiếm khi con cùng với hai vợ chồng bọn họ dùng cơm, mà từ đầu đến cuối lại không rên một tiếng, thật khiến người ta thấy khó chịu, nay…. Hắc, hắc… cuối cùng cũng mở kim khẩu.

“ Khẩu vị của mẹ cũng có đáng là gì! quan trọng nhất là, ai chọc con không vui a?” Nguyệt Nha Nhi cười tủm tỉm, liếc mắt một cái liền nhìn thấy trong lòng hắn có việc không thoải mái, dù sao làm mẹ hai mươi mấy năm, cảm xúc vui buồn của con, nàng làm sao có thể nhìn không rõ chứ!

“ Không có gì, mẹ, ngài suy nghĩ nhiều quá!” Vẫn luôn biết rõ cặp mắt kia của mẫu thân rất lợi hại, Nam Tĩnh Tuyền vẫn cứ tỏ vẻ không sao, cái gì cũng không chịu nhiều lời.

Haiz…. Con lớn một chút cũng không thổ lộ tình cảm rồi! Nguyệt Nha Nhi rầu rĩ thở than, cũng không ép hỏi, lơ đãng nói: “ Mấy ngày nay cũng chưa nhìn thấy nha đầu Liên Nhi ở bên cạnh ngươi ra vào hầu hạ? nàng cuối cùng cũng chịu không nổi ngươi mà chạy sao?” Kiều thúy tiếng nói tràn ngập chế nhạo chê cười.( ặc, một tiễn xuyên tim qua trái tim nhỏ bé của Tuyền ca)

Ai ngờ vốn dĩ chính là vô tâm trêu chọc, nào biết sắc mặt Nam Tĩnh Tuyền khó coi hết sức, một đôi mày kiếm không tự giác nhíu chặt lại…..

Từ mấy ngày trước sau không khí ngưng trọng của ban đêm hôm ấy, hắn hơi hơi phát hiện nữ nhân kia lúc nào cũng cẩn thận tránh đi hắn, làm cho mấy ngày này không hiểu sao hắn buồn chán không thôi, không nghĩ tới hôm nay hắn vô tình nghe được tiếng lòng của nàng, làm cho hắn càng thêm bực mình và tức giận, thậm chí ngay cả lúc dùng cơm, mẹ cũng cười nói có khả năng là nàng không chịu nổi hắn mà bỏ chạy. Chẳng lẽ tính tình của hắn có không chịu nổi như vậy sao, khiến cho người ta tránh né e sợ còn không kịp

Ặc…. bộ nàng không cẩn thận đánh trúng tổ ong vò vẽ sao? Nguyệt Nha Nhi ngạc nhiên quan sát thần sắc âm trầm của hắn, bắt đầu hoài nghi sự không được tự nhiên này, nói không chừng cùng nha hoàn của hắn có liên quan đến việc gì đây?

“ Con no rồi! cha mẹ, các ngài thong thả dùng.” Buông chén đũa thật mạnh xuống, không muốn đối mặt với ánh mắt xem xét của mẫu thân, đứng dậy đi ra khỏi nhà ăn.

Nhìn theo bóng dáng hắn biến mắt, Nguyệt Nha Nhi mặt mày hớn hở: “ Hạo ca ca….”

“ Ân?” Tâm tình con không tốt, ái thê vì sao lại cười đến vui vẻ như vậy?

“ Huynh có ngửi được không một loại hương vị không?” Thần bí cười gian.

“ Hương vị gì vậy?” Là mùi vị bùn đất trên người hắn sao? thế nhưng buổi chiều hôm nay sau khi ra vườn rau xong, hắn đã tắm rửa sạch sẽ rồi, chẳng lẽ còn có hương vị gì sao? cái mũi của Nha Nhi khi nào thì thính như vậy chứ?

“ Trên người huynh không có mùi hôi gì, yên tâm”. Vừa thấy trượng phu ở trên người của chính mình ngửi đông ngửi tây, Nguyệt Nha Nhi chỉ biết chắc chắn là hắn lại hiểu sai ý, vội vàng ngăn lại hành vi buồn cười của hắn.

Không phải hương vị trên người hắn, đó là gì? Lòng Nam Thần Hạo tràn đầy nghi hoặc.

Nhìn khuôn mặt ôn hòa của hắn đầy vẻ mờ mịt, Nguyệt Nha Nhi cười khẽ không thôi “ Hạo ca ca, Nha Nhi muội ngửi thấy được một loại hương vị mùa xuân…”

Nha? hương vị mùa xuân? Nam Thần Hạo đột nhiên lo lắng lo lắng nhìn chằm chằm nàng….

“ Thế nhưng, bây giờ muốn vào thu a! Nha Nhi, nàng xác định nàng không sinh bệnh?” ( ông nói gà bà nói vịt)

Ánh trăng lên cao, vừa lúc canh ba….

Mặc dù chưa tới canh ba, dưới ánh trăng sáng tỏ, đã có một bóng người ở trong ‘ Thanh Tùng Hiên’ không hề mục đích dạo chơi.

Kỳ quái! Đã trễ thế này, sao Tuyền thiếu gia còn không trở về? dưới hành lang gấp khúc, Mạc Liên Nhi thong thả đi tới đi lui, thỉnh thoảng vươn dài cổ ra, hy vọng có thể gọi người mau chóng trở về…. cuối cùng một đạo bóng đen từ trên con đường đá mòn đi tới….

A ____ là Tuyền thiếu gia! Bóng đem dưới bóng đêm, chưa nhận thấy rõ gương mặt người tới, Mạc Liên Nhi chỉ cần nhìn thấy phương thức đi đường trầm ổn độc đáo, liền biết ngay là chủ tử đã trở lại.

Không đợi Nam Tĩnh Tuyền phát hiện chính mình, nàng đã muốn lanh lợi vào phòng, mau chóng chuẩn bị toàn bộ thói quen ăn ở của hắn xong, liền ẩn thân trốn đến một căn phòng gần bên cạnh nhất, để tránh cùng hắn đối mặt.

Chỉ chốc lát sau, nàng nghe được tiếng ‘ Y nha’ cửa phòng đẩy ra…

Nàng lại trốn đi đâu vậy? Nam Tĩnh Tuyền trở về phòng, thấy trà thơm còn bốc khói nghi ngút cùng với một mâm ‘ Quảng Hàn cao’ nhỏ, cảm thấy không khỏi tức giận.

Mấy ngày qua, công việc hầu hạ hắn không thiếu việc nào, thế nhưng cố tình nàng thật có bản lĩnh trước khi đối diện với hắn, liền đem chính mình ẩn dấu không thấy bóng người.

Nhìn nước trà kia còn bốc khói nghi ngút, khẳng định là trước khi hắn vào phòng vừa mới pha xong, mà hắn lại không nhìn thấy nửa điểm tung tích của nàng, như vậy xem ra, nàng hẳn là còn ở trong phòng này….

“ Mạc Liên Nhi, ngươi đi ra cho ta!” Bỗng dưng, hắn bực bội gầm nhẹ, không muốn không khí quỷ dị giận dỗi này tiếp tục nữa, rõ ràng muốn dẫn đầu phá vỡ tình huống giằng co này.

“ Tuyền thiếu gia, ngài có việc phân phó sao?” Vừa nghe gọi đến tên mình, Mạc Liên Nhi tựa như tỳ nữ bình thường, rất nhanh bước ra từ trong nhà kề bên cạnh đi đến trước mặt hắn, đôi mắt buông xuống vẫn chưa từng nâng lên, giọng điệu có vẻ vô cùng cung kính.

“ Ngươi đang cáu kỉnh với ta sao?” Lau mặt, hắn đột nhiên thở dài, vô cùng không thói quen việc nàng nhiều ngày qua tránh không gặp mặt, thậm chí lúc này ngay cả khi đứng trước người hắn, mà vẫn luôn cúi đầu, trước kia nàng mặc dù trầm tĩnh ít lời, nhưng cũng chưa bao giờ tránh hắn như vậy a!

“ A?” Khuôn mặt thanh tú của Mạc Liên Nhi vô cùng ngạc nhiên xem xét hắn “ Tuyền, Tuyền thiếu gia, Liên Nhi không hiểu ý của ngài?”

“ Không hiểu? Vậy mấy ngày này ngươi tránh ta làm gì?” Chơi mèo vờn chuột sao?

“ Kia, đó là bởi vì Liên Nhi nghĩ tới Tuyền thiếu gia, ngài không thích nhìn thấy Liên Nhi”. Cho nên mới trốn a!

“ Ta có từng nói như vậy sao?” Tuy rằng hắn thường không cho nàng sắc mặt tốt, nhưng cũng chưa từng nói loại lời nói hỗn trướng như vậy a!

“ Trước…. ban đêm mấy ngày trước, ngài rất tức giận….” Muốn nói lại thôi, lời nói tiếp theo không cần nói cũng biết.

Còn nói không muốn cáu kỉnh, cái này còn không phải là ghi hận sao, vì vậy mấy ngày nay mới trốn hắn ? bất quá, đêm hôm đó quả thật là do hắn không tốt, giọng điệu hơi tệ một chút. Nam tử hán đại trượng phu, có sai nên nhận, hắn tuyệt đối không trốn tránh.

Ediy: Kally

“ Thật xin lỗi”. Nam Tĩnh Tuyền đột nhiên nhẹ giọng nói.

“ Nha?” Mạc Liên Nhi bị sốc, kinh hoảng liên tục xua tay “ Tuyền, Tuyền thiếu gia, vì sao ngài phải tạ lỗi? Liên Nhi thừa nhận không nổi….”

“ Khẩn trương như thế làm gì?” Nhìn thấy nàng hốt hoảng lùi nhanh về sau, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt phảng phất như đang xem quái vật mà nhìn hắn, Nam Tĩnh Tuyền buồn bực bước lớn đi đến trước người nàng, vững vàng đem người ấn ngồi vào ghế.

“ Ta… ta….” Mắt đẹp trong veo chứa đầy vẻ kinh ngạc cùng hắn tương đối, Mạc Liên Nhi hoảng hốt nói không ra lời.

Tuyền thiếu gia hôm nay làm sao thế kia? trúng tà sao? cùng trước kia so với, quả thật như là thay đổi thành người khác vậy! hầu hạ hắn hai năm, chưa từng thấy hắn tốt như vậy, thế nhưng còn có thể đỡ nàng ngồi xuống, cùng với lạnh lùng đối xử trước kia, đúng là cách xa một trời một vực.

Liếc mắt thấy nàng kinh nghi bất định ( nghi ngờ ko dám chắc), thần sắc không dám tin, Nam Tĩnh Tuyền cuối cùng cũng hiểu trước đây mình cho nàng rất nhiều ấn tượng xấu ( giờ sửa còn kịp, ko thì ca ở giá lunn!)

“ Đêm đó là ta sai, ta tạ lỗi. Còn nữa, ta không có ý chán ghét ngươi”. Có lẽ khi trước kia tiểu cữu đem nàng đưa cho hắn thì có, nhưng hai năm qua, hắn cũng đã sớm không còn cảm xúc không tự nhiên như trước kia.

Có lẽ là do quá mức khϊếp sợ, Mạc Liên Nhi hoàn toàn ngây ngốc, không biết nên như thế nào đáp lại.

Dò xét liếc mắt một cái, phát hiện bộ dáng ngây ngốc này của nàng có chút buồn cười, Nam Tĩnh Tuyền nhịn không được cười nói “ Ta cũng đã hiểu ra mà tỉnh lại, đừng làm bộ dáng như gặp quỷ thế kia, thật đả thương người!”

Nha? Tuyền thiếu gia là đang nói giỡn với nàng sao? quả thực không thể tin vào lỗ tai của chính mình, Mạc Liên Nhi có vẻ lo lắng. “ Thiếu gia, thân thể ngài có chỗ nào không khỏe không?”

Nghe vậy, Nam Tĩnh Tuyền không khỏi bật cười ra tiếng. Ông trời, nha đầu kia tưởng hắn có bệnh, mới có thể khác thường phải vậy không?

A ____ Không nghĩ tới Tuyền thiếu gia cũng có lúc sung sướиɠ thoải mái cười như thế, gương mặt này đúng là… ân… nên nói như thế nào đâu? Hình dung không ra cảm thụ phức tạp trong lòng, nàng chỉ cảm thấy trong tiếng cười của Tuyền thiếu gia tràn ngập sung sướиɠ, hoàn toàn bất đồng hắn ngày thường châm chọc cười yếu ớt.

Nhận thấy được thần sắc mờ mịt của nàng, tiếng cười của hắn ngừng lại, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm nàng, lâu đến tầm mắt nàng không tự nhiên không biết nên liếc đến chỗ nào, Nam Tĩnh Tuyền chậm rãi nói thầm.

“ Thật có lỗi! hai năm này ta không nên đối xử với ngươi như vậy, đối với ngươi nhìn như không thấy….” Dừng lại, cười khổ không thôi “ Kỳ thật, ngươi cũng là người vô tội, kẻ ta chân chính giận chính là tiểu cữu, giận hắn chưa được sự đồng ý của ta đã đem ngươi giao cho ta….” Cảnh giác biết lời nói có chút đả thương người, hắn bỗng dưng dừng nói, dùng ánh mắt mang vẻ có lỗi ngắm nàng liếc mắt một cái.

“ Không sao cả, ta không ngại”. Lắc đầu, nàng đối với Tinh Hồn thiếu gia chỉ có cảm kích, chưa từng thầm oán hắn với Diễm Ca tiểu thư coi nàng giống như củ khoai lang phỏng tay đem nàng quăng cho Tuyền thiếu gia.

“ Tiểu cữu, đôi độc phu độc phụ kia, bọn họ không đem ngươi giữ bên người, là bọn hắn tổn thất”. Vòng vo tam quốc khích lệ nàng, Nam Tĩnh Tuyền có chút không được tự nhiên nói lời cảm tạ “ Dù sao mặc kệ nói như thế nào, hai năm này ngươi là được tốt lắm, cám ơn ngươi!”

Nàng mặc dù im lặng ít lời nhưng lại hầu hạ hắn rất khá, việc nhỏ gì cũng thay hắn nghĩ đến trước, không đợi hắn nói trước đã làm tốt, làm cho hắn khi trở về phòng có thể thả lỏng. Đối với điểm này, hắn là cảm kích, cho nên rất sớm trước kia đã muốn nói với nàng những lời này. Chẳng qua là trước nay hắn chưa từng cho nàng sắc mặt tốt, nên không biết như thế nào để thay đổi mối quan hệ của hai người.

“ Không,… không khách khí!” Đối với thái độ biến đổi của hắn, Mạc Liên Nhi sợ tới mức lắp bắp, quả thực không biết nên ứng phó như thế nào.

Xem bộ dáng nàng kinh hoảng như vậy, hắn không khỏi lắc đầu tự giễu “ Ông trời! ta có dọa người như vậy sao?”

“ Không, không phải”. Tự giác thấy phản ứng của mình rất đả thương người, nàng nóng vội giải thích “ Ta… ta chỉ là… chính là có chút… có chút….” Có chút cái gì, nói vòng vo cả buổi, gõ banh đầu lại như thế nào cũng không nghĩ ra nên nói như thế nào, gấp đến độ mặt đều đỏ bừng lên.

Tinh tế nhìn xem kiều nhan trướng hồng của nàng, Nam Tĩnh Tuyền chợt thấy nàng kỳ thật đẹp hơn, đáng yêu hơn, hơn nữa con người ngày thường luôn trầm tĩnh, một khi không biết làm sao, biểu tình kia rất khôi hài…

A____ Tuyền thiếu gia sao lại nhìn nàng như vậy? Đôi mắt đen sâu thẳm, trầm tĩnh kia của hắn làm người ta tâm hoảng a… Gương mặt xinh đẹp của Mạc Liên Nhi thấy choáng váng, mãi đến lúc này mới hiểu được, vì sao nhiều nha hoàn trẻ tuổi trong phủ ái mộ hắn như vậy, bởi vì hắn chỉ cần dùng cặp mắt kia là có thể mê hoặc người.

“ Tuyền…. Tuyền thiếu gia, trà lạnh, Liên Nhi giúp ngài pha bình khác!” Rất sợ chính mình sẽ chết chìm trong hồ nước sâu thẳm đó, nàng vội vàng đứng dậy tránh đi hắn, tùy tiện tìm việc gì đó để làm.

Phát hiện mình thất thố, Nam Tĩnh Tuyền vì sự thất thần ngắn ngủi mình mà lắc đầu, kỳ vọng chính mình có thể thanh tỉnh nhanh chút.

“ Tuyền thiếu gia, uống chén trà đi!” Tự tay dâng lên trà nóng mới pha, nàng cười có chút e thẹn.

Yên lặng tiếp nhận trà, hắn đột nhiên khẽ gọi “ Liên Nhi….”

“ Tuyền thiếu gia?” Nâng lên thủy mâu trong suốt nhìn về hắn.

“ Để cho chúng ta bắt đầu một lần nữa đi!” ( câu này nghe ra có chút gian tình quá!)

“ A?” Một lần nữa bắt đầu? Tuyền thiếu gia rốt cuộc đang nói cái gì a? đối với câu nói không đầu không đuôi toát ra của hắn, Mạc Liên Nhi có chút không thể lý giải.

“ Không có gì! chính là hy vọng ngươi có thể quên thái độ không tốt trước đây của ta, đừng sợ ta như vậy nữa!” Thở hắt ra, hắn hơi mỉm cười.

“ A… nha?” Môi đỏ mọng non mềm mấp máy vài cái, cuối cùng chỉ có thể phát ra âm tiết không hề ý nghĩa, nàng đỏ mặt lại bắt đầu tìm việc đông tây.

Thì ra khi nàng bối rối, sẽ tìm việc đến cho chính mình làm a! Nam Tĩnh Tuyền hứng thú cười, cảm thấy thói quen này của nàng rất thú vị.

Không biết ngày mai mặt trời có mọc đằng Tây hay không? Tối nay Tuyền thiếu gia thật sự rất kỳ quái! Trong lòng thầm nghĩ, nàng vẫn luôn không dám đem tầm mắt dời đến trên người hắn.

“ Liên Nhi….” Lại một lần nữa, hắn nhẹ giọng gọi người.

Nghe tiếng khẽ gọi, Mạc Liên Nhi cảm thấy nhảy dựng, thật sự rất sợ hắn lại phát ra ngôn ngữ kinh người gì đó. Bất quá, nàng chỉ có thể cứng rắn da đầu, xoay người lại đối mặt “ Tuyền thiếu gia, có việc dặn dò sao?”

“ Về sau ta muốn ngươi ngồi xuống dùng bữa cũng đừng kháng cự nữa!” Nói đến cùng, hắn rất để ý đến một số chuyện mà nàng kiên trì, nhưng chỉ một câu nói của tiểu cữu thôi nàng liền buông tha cho, mà chính mình yêu cầu trăm ngàn cái, nàng vẫn như cũ giữ vững nguyên tắc của chính mình.

Nghe vậy, Mạc Liên Nhi chỉ mỉm cười, cùng không nhiều lời gì.

A … cô nương này thật đúng là cố chấp! không có nghe được trả lời, Nam Tĩnh Tuyền hiểu được ngoài mềm trong cứng như nàng khẳng định sẽ không dễ dàng thỏa hiệp.

Không biết làm gì khác hơn là yên lặng thở dài, hắn có chút ý hàm xúc trả thù gọi nàng: “ Liên Nhi…..”

Lại, lại có việc gì? Tuyền thiếu gia tối nay tựa hồ thích gọi tên của nàng nhỉ! Mạc dang kỳ diệu nhìn lại, chỉ hy vọng đừng nghe trong miệng hắn lại toát ra ngôn ngữ kỳ quái gì nữa!

“ Tuyền thiếu gia không dễ hầu hạ như vậy?” Lạnh lùng phun ra những lời mà từ giữa sân nhà đã nghe được, hắn hơi ác ý hỏi nhỏ: “ Ta có khó hầu hạ như vậy sao?”

Oanh!

Mạc Liên Nhi chỉ cảm thấy một trận lửa nóng lủi thẳng đến hai má….

Hắn… hắn như thế nào biết?