Khi Lữ Thiên Luân gọi điện thoại cho Doãn Khả Vy thì hắn đã ở bãi đỗ xe tại tầng hầm, cho nên theo chỉ dẫn rất nhanh liền đến chỗ của Anthony.
Dừng lại trước thân ảnh một nam một nữ đang ôm nhau, quần áo người nam thì xộc xệch, thậm chí áo sơ mi đã không còn nguyên hình dạng, hắn phóng ánh mắt sắc lạnh về phía họ, giọng nói vang lên cũng không kém sự lạnh lùng: "Đây là chuyện gì xảy ra?"
Nghe thanh âm của đàn ông vang lên từ sau lưng, Anthony lập tức quay lại, tỏ ra vô cùng bình tĩnh trao Doãn Khả Vy về trong tay hắn, sau đó mới lên tiếng giải thích: "Tôi đoán cô ấy bị hạ thuốc rồi."
Lữ Thiên Luân ôm lấy cô vào trong ngực, nhíu mày nhìn biểu cảm bất thường của cô. Cô vẫn như cũ ôm chặt lấy người ở bên mình, hai tay không ngừng tìm kiếm da thịt đối phương, miệng cũng không ngừng lẩm bẩm: "A Luân, em nóng!"
Không phải lần đầu gặp phải tình huống này nên Lữ Thiên Luân rất nhanh liền có thể khẳng định Doãn Khả Vy đích thực bị hạ thuốc. Hắn không can ngăn hành vi càn rỡ của cô vì biết hiện tại dù có ngăn cũng không thể ngăn được, cô không còn đủ tỉnh táo nên chỉ có thể hành động theo bản năng.
Hắn ôm chặt lấy cô, đồng thời quay sang nhìn người đàn ông thừa thãi ở bên cạnh vừa khiến hắn phải ăn giấm.
Đến khi nhìn rõ gương mặt của anh ta rồi, mi tâm hắn càng nhíu chặt hơn: "Anh là Anthony?"
Anthony không có nửa điểm giấu giếm, gật đầu: "Đúng, tôi là Anthony, trợ lý đặc biệt của Doãn Khả Vy. Lý do vì sao tôi sẽ giải thích cho anh sau. Hiện tại anh nên lo cho cô ấy trước đi. Những chuyện còn lại cứ để tôi giải quyết. Sáng mai anh gọi cho tôi, lập tức sẽ có kết quả."
Lữ Thiên Luân nhìn Anthony ngầm đánh giá vài giây, sau đó cũng không tiếp tục đào sâu, hướng anh ta gật đầu: "Được, sáng mai tôi sẽ gọi cho anh. Hy vọng khi đó anh cho tôi lời giải thích rõ ràng, bao gồm cả sự việc xảy ra tối nay."
"Được, tôi biết phải làm thế nào."
Đưa điện thoại của Doãn Khả Vy cho hắn, anh ta nói tiếp: "Điện thoại của Doãn Khả Vy. Túi xách của cô ấy sáng mai tôi sẽ đưa sau."
"Được."
Cầm lấy điện thoại của Doãn Khả Vy bỏ vào túi áo vest, Lữ Thiên Luân lập tức bế bổng cô lên đi về phía thang máy.
Anthony nhìn theo bóng lưng hai người rời đi, trong lòng dâng lên một cỗ chua xót nhưng cũng không thiếu sự an lòng.
Cũng may Lữ Thiên Luân đến kịp nếu không sự tình xảy ra sau đó chính anh ta cũng không dám suy đoán, có khi anh ta sẽ làm ra chuyện gì đó không thể cứu vãn cũng không biết chừng.
Thứ tình cảm đơn phương này tốt nhất là cứ để gió cuốn trôi đi, hoặc mãi mãi chôn sâu vào tận đáy lòng không để cho người nào khác biết nếu không hậu quả sẽ khó mà lường được. Không thể tiếp tục ở bên cạnh giúp đỡ cô còn nhẹ, vĩnh viễn bị Lữ Ánh và gia tộc Lauder phong sát còn khó sống hơn. Anh ta vẫn nên biết thân biết phận thì hơn.
Nhắm mắt lại nở nụ cười tự giễu, đến khi mở mắt ra thì cũng lấy lại dáng vẻ tinh anh như thường ngày, Anthony cúi xuống nhìn trang phục chính mình khẽ lắc đầu. Xem ra đành phải đi tìm chiếc áo khác để thay, hiện tại chiếc áo đang mặc không thể xuất hiện trước mặt người khác rồi.
Anthony bước nhanh về phía thang máy thì liền sau đó, một người đàn ông mặc đồng phục lễ tân bước ra từ trong góc khuất, trên tay cầm chặt điện thoại, khoé miệng nở nụ cười đắc ý nhìn theo thân ảnh Anthony khuất dần.
Lữ Thiên Luân bế Doãn Khả Vy vào thang máy di chuyển đến tầng cao nhất, sau đó bước chân dừng lại trước cánh cửa có số 888.
Cũng may nơi Queen"s Land chọn tổ chức tiệc tất niên là khách sạn Lữ Gia, mà trước đó hắn đã gọi cho quản lý chuẩn bị phòng cho mình để ở lại, bây giờ vừa hay có thể sử dụng.
Lần thứ hai cùng cô bước vào căn phòng này cũng đồng một hoàn cảnh, hắn nên vui mừng vì người ở bên cạnh cô lúc này là hắn hay nên tự giễu chính bản thân mình khi một lần nữa rơi vào hoàn cảnh bị động?
Suy cho cùng thì hắn vẫn phải cùng cô ân ái không phải sao? Chỉ là hắn thật sự bất lực, nhiều hơn là oán trách chính bản thân mình không thể bảo vệ cô chu toàn.
Trước mắt vẫn phải làm chuyện cần phải làm đã, đợi sang ngày mai hắn phải giải quyết triệt để, khiến cho kẻ rắp tâm mưu hại cô phải trả giá thật đắt.
Đặt Doãn Khả Vy lên giường, Lữ Thiên Luân cũng theo đó áp lên người cô, buông thả du͙© vọиɠ khiến cho cô thoải mái không tiếp tục làm loạn thêm nữa. Mà hắn, từ lúc bị cô vuốt ve da thịt thì du͙© vọиɠ cũng theo đó bùng phát, nhưng là ở trước mặt người ngoài, hắn vẫn phải cố gắng kiềm chế.
Trong phòng khách sạn cứ thế diễn ra một màn ân ái kéo dài đến tận rạng sáng, khi cô không còn tinh lực để tiếp tục mà thϊếp đi, hắn mới chịu buông tha ôm cô tiến vào mộng đẹp. Sáng mai hắn còn có việc quan trọng phải làm, cho nên cứ ngủ một giấc rồi lại tính đi, dù sao hắn còn cả một tuần ở cùng cô, đêm nay cứ tạm tha vậy.
Bảy giờ sáng, những tia nắng yếu ớt đầu tiên trong ngày hắt qua rèm cửa sổ chiếu lên gương mặt người đàn ông đang say giấc, hắn mới nhập nhèm mở mắt.
Nhìn thân ảnh mềm mại đang chôn sâu trong ngực, khoé môi hắn bất giác cong lên, ánh mắt nhìn cô cũng vô cùng ôn nhu dịu dàng.
Hôn lên trán cô một cái, hắn nhẹ nhàng đặt đầu cô xuống gối, sau đó bước xuống giường đi vào nhà vệ sinh.
Một lúc sau trở ra, hắn đi vào phòng thay đồ bên cạnh lấy ra một bộ đồ sạch sẽ mặc lên, sau đó trở ra lục tìm trong túi áo vest mà hôm qua hắn mặc đến đây, lấy ra điện thoại của cô đặt lên tủ đầu giường.
Tiếp tục tìm đến một túi áo khác, hắn lấy ra một chiếc hộp nhung màu đen trông vô cùng tinh xảo. Nhẹ nhàng mở chiếc hộp ấy ra, phía bên trong liền xuất hiện một chiếc nhẫn kim cương màu hồng, tuy không lớn nhưng lại được gọt thành hình trái tim, hai bên viền nhẫn cũng được trạm thêm mười viên kim cương nhỏ tô điểm cho viên màu hồng ở giữa.
Hắn lấy chiếc nhẫn ra, tìm đến ngón vô danh nơi bàn tay trái của cô, chầm chậm đeo vào.
Nhìn gương mặt người đang say ngủ thêm một lần, hắn mới từ từ đi về phía cửa lớn, mở ra rồi đóng lại.
Cửa lớn vừa khép, Lữ Thiên Luân lập tức lấy điện thoại của mình gọi cho Anthony. Đầu bên kia rất nhanh có người nhận, hắn liền lên tiếng: "Anthony, là tôi. Thế nào rồi, đã có kết quả chưa?"
"..."
"Được, anh lên phòng Giám đốc đi, tôi lập tức đến đó."
Cúp điện thoại, Lữ Thiên Luân đi nhanh về phía thang máy di chuyển đến tầng lầu của phòng hành chính.
Văn phòng này cũng đã một thời gian hắn chưa bước vào, mọi hồ sơ giấy tờ cần phải xử lý hắn sớm đã bàn giao cho Phó giám đốc, định theo dõi anh ta thêm một thời gian liền sẽ đề bạt vào ghế giám đốc, lần này hắn về nước cũng chính là muốn giải quyết vấn đề này, nhưng giờ xem ra, hắn cần phải suy xét lại một lần nữa trước khi đưa ra quyết định cuối cùng.
Vào văn phòng không quá năm phút, Anthony đã xuất hiện trước mặt hắn cầm theo tập tài liệu và máy tính bảng.
Lữ Thiên Luân nhìn anh ta thăm dò một lúc, sau đó mới điềm tĩnh cất giọng: "Trước tiên anh nói cho tôi biết vì sao anh lại xuất hiện ở đây, còn trở thành trợ lý đặc biệt của bạn gái tôi?"
Anthony khẽ nhướn mày. Anh ta sớm đã đoán ra Lữ Thiên Luân sẽ hỏi đến vấn đề này đầu tiên bởi vì anh ta đã tiếp xúc với hắn khá nhiều. Mặc dù khi đó hắn chỉ là một cậu nhóc còn đi học, bây giờ đã là người thừa kế của gia tộc Lauder nhưng tính tình của một người theo thời gian cũng khó có thể thay đổi hoàn toàn, huống chi đối với một người đàn ông có tính chiếm hữu tuyệt đối như hắn.
Anthony cười như không cười nhìn hắn, điềm tĩnh trả lời: "Tôi cho rằng anh đã biết rồi mới phải, chỉ là anh không chịu thừa nhận mà thôi. Được rồi, tôi cũng không giấu giếm, thẳng thắn trả lời cho anh vậy. Lẽ ra tôi sẽ trở thành trợ lý của anh nhưng đến phút chót mẹ anh lại đổi ý, đem tôi điều về đây làm trợ lý cho bạn gái anh. Anh nghĩ xem vì sao?"
Hắn trầm ngâm vài giây nhưng cũng không định trả lời câu hỏi của Anthony mà hỏi ngược lại: "Mẹ tôi đã gặp cô ấy rồi?"
"Đúng vậy."
Hắn lại lâm vào trầm mặc. Tuy mấy năm nay hắn không thường xuyên ở bên cạnh bà nhưng không có nghĩa hắn không hiểu cách hành xử của bà. Lại nói, ba điều kiện mà bà đưa ra mãi đến ngày hôm nay vẫn không thấy bà nhắc lại. Hắn cũng đã từng đề cập qua nhưng bà lại kiếm cớ lảng tránh.
Gộp chung các sự việc lại với nhau có lẽ hắn cũng đã đoán ra được phần nào. Vậy chỉ có thể nói, việc bà đến gặp bạn gái hắn chắc chắn có liên quan đến điều kiện thứ ba này, mà cô phải là người hoàn thành nó.
Nhưng để chắc chắn một trăm phần trăm, thời gian bà đến gặp cô sẽ chứng thực điều mà hắn đang suy đoán.
Ngẩng đầu nhìn người đối diện. Lữ Thiên Luân ngồi thẳng người, hai ngón tay gõ nhịp nhàng trên bàn, cười như không cười lên tiếng: "Lần đầu tiên họ gặp nhau khi nào?"